Bốn vạn tệ cũng không đả động được Giang Triệt.
Mấu chốt nhất là y hiện tại có một chút hoang mang, cho dù mỗi ngày lui tới trong thẩm mỹ viện trong một thời gian khá dài, để cho các vị khách quen ở nơi này đều biết rằng, trên người Giang Triệt có một bộ để trống.
Y cũng muốn cho bọn họ biết.
Nhưng đó chỉ là một bộ mà thôi, lúc trước ngoại trừ vị trung niên cố chấp nôn nóng kia, trước đây hầu hết mọi người vẫn phớt lờ.
Tại sao trôi qua có một vài ngày, tình huống đã trở thành như vậy?
"Tiểu Triệt, cậu về nhà nhiều ngày như vậy, có lẽ rất nhiều chuyện không hiểu, như vậy đi, tôi sẽ nói đơn giản với cậu một chút." Chử Liên Y hiếm khi tham gia thảo luận.
"Tình huống bây giờ, cậu thử xem trước một chút...... Có phát hiện khôn? Người của thẩm y viện chúng tôi, đã ít đi nhiều rồi."
Giang Triệt gật đầu, trong ánh mắt cũng có nghi vấn.
"Bởi vì bây giờ những hộ nhỏ lẻ có đầy đủ giấy chứng nhận như cậu, gần như không còn nữa. "Chử Liên Y nói thẳng.
"Vì sao?" Giang Triệt hoang mang đưa ra câu hỏi.
"Bởi vì bọn họ đều bị loại khỏi cuộc chơi."Chử Liên Y liếc mắt nhìn Giang Triệt, nói:" Chơi không nổi, chỉ có thể bán đi, dù sao cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi. Mà muốn chơi tiếp, đến bước này cho dù cắn chết cũng sẽ không bán. Cho nên mọi người mới chú ý đến cậu, là bởi vì cậu..."
Người lạ mặt tiếp lời: "Là bởi vì cậu không bán không được."
Hắn đi tới, kéo người Giang Triệt rồi liếc mắt nhìn bộ áo quần trên người, "Đừng đợi đến khi lãng phí cơ hội quay số nữa, đến lúc đó bán không được. Về phần cậu muốn tự mình chơi, tôi nói với cậu nhé, hiện tại người khác đã tính ra, trong tay có một bộ chứng nhận nếu muốn chơi, vốn lưu động ít nhất phải có hai vạn...... Cậu nghĩ cậu chơi được không?"
Giang Triệt trong lòng rất căng thẳng, y quả thật muốn chơi đến cùng, nhưng một bộ phải có hai vạn tiền lưu động, hắn cần sáu vạn tệ.
Sáu vạn tệ đầu năm 1992 (Tầm 116 triệu VND thời giá năm 1992), bán y đi cũng không đủ!
Khó trách Chử Liên Y lại nói, hiện tại người trong tay có đầy đủ giấy chứng nhận đã gần như không còn, bởi vì phải có hai vạn vốn lưu động, đầu năm nay đại đa số mọi người đều không lấy ra được.
Cho dù bọn họ may mắn mua được một hay hai bộ giấy chứng nhận, đến bước này để đưa ra lựa chọn, vẫn chỉ có thể nhắm mắt bán đi, hoặc tìm người nhập cổ phần rồi chia đều.
Đại đa số người sẽ lựa chọn bán đi, bởi vì quả thật trong chuyện này cũng đã kiếm đủ tiền rồi.
Đồng thời một năm chỉ có bốn lần cơ hội quay số, hiện tại chơi không nổi lại không muốn bán, lãng phí một lần, bọn họ sợ lần kế tiếp giá cả sẽ giảm xuống.
Cho nên, nói tóm lại một câu: "Trước khi Giang Triệt trở về, thị trường giấy chứng nhận ở Thượng Hải đã hoàn thành một lần ngả bài."
Chính là bởi vì tình huống như vậy, Giang Triệt đã biến mất rất nhiều ngày, tiểu tử nghèo có một bộ để trống trên tay, đã bị mọi người để ý tới, cực kỳ nhớ thương mới đúng, y trở thành con dê cô đơn trên thảo nguyên, đang bị đàn sói nhìn chằm chằm.
Chú ý đến y không phải vì y có số lượng nhiều, mà vì y có số lượng ít. Không phải vì y có thể ngồi lại với nhau, mà vì y phải đi ra ngoài.
Một bộ cũng là thịt mà.
Nhưng giá bốn vạn tệ thật ra đã rất cao rồi, hơn nữa lúc này mới đầu năm 1992, gia nhập thị trường giấy chứng nhận cũng không nhiều như tưởng tượng, tiền vốn thu mua cộng thêm vốn để lưu động, đối với ai mà nói cũng không phải là con số nhỏ, người có thể kiếm được mười mấy bộ đã tốt lắm rồi, về phần người có thể kiếm được mấy chục bộ, trên trăm bộ, cực kỳ ít ỏi...
Tại chỗ không ai tăng giá nữa.
Có nên bán không?
Giang Triệt đang do dự, bán đi một bộ, vừa vặn có tiền để vận hành hai bộ khác, chờ lần đầu tiên quay số kết thúc, ngoại trừ phần đưa cho Giang phụ, còn có thể tiếp tục chơi đến cùng.
Thoạt nhìn, bán đi một bộ đúng là lựa chọn hợp lý nhất trước mắt, hơn nữa là lựa chọn không thể không làm.
Lý do duy nhất khiến Giang Triệt không thể hạ quyết tâm, trong trí nhớ mơ hồ của y, mức độ bùng nổ của giấy chứng nhận phát tài năm 1992 không chỉ đơn giản như vậy mà...
3.000 tệ đến 40.000 tệ?
Mới gấp mười lần mà thôi, nhiều hơn, tuyệt đối nhiều hơn rất nhiều.
……
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Những người ở đây khẳng định không biết. Mà Giang Triệt, y chỉ có thể đi trách chính mình, kiếp trước trí nhớ quá mức mơ hồ, nếu không hắn sẽ biết rằng:
[Giấy chứng nhận chân chính bộc phát cũng không phải ở lần thứ nhất đổ chuông, tức là trong khoảng thời gian này, mà là trước khi lần thứ hai đổ chuông.
Đến lúc đó, tất cả mọi người chỉ biết hai chuyện: "Một, cổ phiếu cả năm của thị trường chứng khoán Thượng Hải sẽ từ mười loại theo kế hoạch ban đầu, biến thành khoảng năm mươi loại. Hai, quốc gia có kế hoạch nới lỏng hạn chế tốc độ tăng trưởng cổ phiếu, giá cổ phiếu phải bùng nổ như bom."
Hai điều này sẽ đẩy giá giấy chứng nhận lên một tầm cao gần như điên rồ, mà tất cả mọi người không dám nghĩ điều đó ngay bây giờ.]
Cho đến nay, cho dù là những người có con đường tin tức ở trên thượng tầng của chính phủ, căn bản cũng không thể dự đoán được.
Mà Giang Triệt, bởi vì trí nhớ tin tức quá mơ hồ, không biết tình huống cụ thể, hiện tại hoàn toàn rối rắm.
"Chậc, tiểu tử nghèo, cậu có bán không?" Người lạ mặt có chút không kiên nhẫn, một tay đẩy tiền về phía trước, một tay móc túi Giang Triệt, "Nhanh lên, lấy tiền rồi rời đi."
Giang Triệt lui về phía sau một bước.
"Anh...... ai, ai...... ai? Người nào không sợ chết...... Dương ca."
Người lạ mặt bị người khác túm cổ áo kéo đi.
"Ai vậy?"
Không phải là người của Chử Liên Y, cô ở trong giang hồ cũng có chừng mực của mình, hơn nữa sau lưng còn có người khác, cho nên Giang Triệt chưa từng có ý niệm mượn tiền của cô để vận hành một chút.
"Thế nào, ép mua ép bán à?"
Một thanh âm có chút quen tai, ấn tượng không nhiều, y đã quên mất đã từng nghe ở đâu.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo cà vạt, chải tóc kiểu Hồng Kông, ăn mặc có chút khoa trương xuất hiện trước mặt Giang Triệt, người lạ mặt bị anh ta xách đi, vừa rồi rõ ràng còn rất ương ngạnh, lúc này lại không dám lên tiếng.
"Người anh em, còn nhớ tôi không?" Hắn ngồi xuống, cười hỏi.
Giang Triệt cảm thấy quen mắt, nhưng cũng chỉ quen mắt mà thôi.
"Lần trước cha tôi nằm bệnh viện gần đây, tôi đến chăm sóc giường bệnh, lúc đi dạo tình cờ nhìn thấy cậu đang mua giấy chứng nhận.,. đã nhớ ra chưa?"
Giang Triệt gật đầu, y nhớ ra rồi, nhưng cách ăn mặc của người này, thật đúng là long trời lở đất!
Nhưng cũng đúng, một người có khả năng quan sát và phán đoán kinh khủng như vậy, làm sao có thể thật sự chỉ là bộ dáng mà Giang Triệt từng thấy lần trước, loại người này nên là người cực kỳ trâu bò mới đúng.
"Thế nào? Không nhận ra đúng không." Hắn ưỡn ngực, nói đùa, "Lần trước nói với cậu đi ra ngoài, tiền tài không thể để lộ ra, là cha của tôi, cha tôi thế hệ trước giao du trong giang hồ được người ta truyền lại, cậu cũng thấy đấy, bản thân tôi cũng làm như vậy...... Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, chơi với đám người này không giống nhau, trước mặt bọn họ phải lộ tiền tài ra, phải cho bọn họ biết là tôi có tiền, cực kỳ có tiền."
"Một người thú vị, nhưng chắc chắn không chỉ thú vị mà thôi."
Chử Liên Y nhỏ giọng nói sau lưng Giang Triệt: "Người bạn này của cậu vừa mới đến nhận giấy chứng nhận, ăn mặc cực kỳ rách rưới, không ai phản ứng...... Hôm sau lại đến, chính là cách ăn mặc này, hơn nữa một tay cầm một trăm vạn tiền mặt, trực tiếp ném lên bàn. Mấy ngày trước ngả bài, tính ra anh ta kiếm được nhiều nhất."
Mẹ nó, vậy mà cũng có thể đụng vào siêu cấp đại phú hào.
Hiện tại Giang Triệt cũng không biết, kiếp trước con số giấy chứng nhận tiêu thụ chỉ là 207 vạn, mà kiếp này con số đã tiếp cận 208 vạn, Giang Triệt chỉ mua 300 tờ mà thôi, không thay đổi được nhiều như vậy, cho nên, do y vỗ một cánh bướm đã ảnh hưởng đến một số người một lần mua mấy ngàn tờ, sau đó còn chê là mua chưa đủ.
Người này hiện tại đang đứng ở trước mặt Giang Triệt.
"Đến phòng tôi nói chuyện đi." Anh ta nói.
Giang Triệt gật đầu.
Hai người ngồi xuống, pha trà.
"Trước tiên nói rõ một điểm, tôi không phải cứu tinh, tôi là thương nhân, là nghề gia truyền nhiều đời. Ông nội và bố tôi đều đi tù vì tội đầu cơ trong mấy năm qua, nhưng họ vẫn cực kỳ ngoan cố, ra tù vẫn tiếp tục làm thương nhân... keo kiệt, tàn nhẫn, vô tình."
Ngay câu đầu tiên, anh ta đã nói như vậy.
"Nói cách khác, tôi sẽ cảm kích cậu lúc ấy đã cho tôi gợi ý, nhưng mà hồi báo sẽ không cao, tôi không chuẩn bị cho cậu mượn tiền để tự mình vận hành, mà ngược lại nếu cậu không ngại, tôi muốn dùng giá cao để thu mua giấy chứng nhận trong tay cậu."
Đây là câu thứ hai.