Trong ánh mắt ăn ý của hai vị thiếu niên đang đứng ở một bên đường, ai mà nói bọn họ thật sự ngu xuẩn, Giang Triệt khẳng định không đồng ý, nhưng thông qua một ít đặc thù và giao tiếp đơn giản mà có thể phán đoán, hai thiếu niên này quả thật xuất thân từ mỏ than ngầm ở Sơn Tây.
Còn những thông tin khác ai cũng không nói ra, trong niên đại này việc đó cũng không cần thiết lắm, Giang Triệt sẽ không làm như vậy, hai thiếu niên đó cũng như vậy.
Dùng 300 tệ để đào hai thiếu niên, trong đó có một người mà Giang Triệt chỉ cần thông qua ánh mắt đã lập tức coi trọng, đó là Tần Hà Nguyên, mười tám tuổi, một thiêu niên khác gọi Trần Hữu Thụ, cũng mười tám tuổi, nhưng lớn hơn Tần Hà Nguyên hai tháng.
Nếu như hai cái tên này không phải là giả, như vậy Giang Triệt cũng sẽ không tin chúng là những đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, từ bé đã phải làm việc trong mỏ than ngầm.
Cái tên Tần Hà Nguyên này thì không nói, nó rất dễ hiểu. Còn một đứa tên là Trần Hữu Thụ, với chữ 'thụ' có ý nghĩa đơn giản là: "Có một thứ đứng ở đó"
Mấy cái tên đó không thể do một gia đình nghèo khó đặt tên được, nói ra sẽ không ai tin?!
Mang theo chúng đi đường vòng qua trạm xe buýt, ý nghĩ của Giang Triệt là trước tiên dẫn chúng đi mua hai bộ quần áo bình thường, càng không gây chú ý từ người khác càng tốt.
Một đường suy nghĩ: "Thầy Mã còn đang một mình phát triển...... Mình cũng phải nhanh chóng phát triển, tuy rằng không nhất định phải theo hướng này, nhưng nếu tương lai thật sự phải đi theo con đường đầu tư trong tương lai, việc xây dựng và bố cục hệ thống tài nguyên tốt nhất cần nhanh chóng triển khai -- rất nhiều hạng mục không phải có tiền là có thể đầu tư."
Đi đến trạm xe buýt, vừa vặn xe số 23 dừng ở đó đón khách.
Bởi vì nhà ga vừa mới trả một đợt hành khách, xe buýt vô cùng chật chội, vất vả lắm mới chen lên xe, Giang Triệt vừa quay đầu, đã phát hiện mình đang đứng ở bên cạnh thầy Mã.
Thầy Mã giữ chặt hai cái bao lác cỡ lớn nói: "Xin chào, ngại quá, thứ này của tôi chiếm diện tích hơi nhiều....."
Giang Triệt xoay người: "Xuống xe, chờ chuyến sau."
Con mẹ nó mình trốn cũng trốn không thoát.
Vì thế, cả bốn người lại nhanh chóng lao ra khỏi xe, và cùng với họ, có thêm bốn người khác cố gắng ép mình lên xe, trong đó có bốn người đàn ông trông không giống người tốt bụng, khoảng 30 tuổi.
Bầu không khí có chút không thân thiện giữa hai bên.
Mỗi bên đều có bốn người, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, bốn thiếu niên phía Giang Triệt hiển nhiên yếu thế hơn.
"Cậu, các cậu......"
"Thật xin lỗi, do chúng tôi vội vàng đi xuống quá, nhưng bên trên quá chật, hít thở không nổi."
Quả thực là y đẩy đối phương xuống, thái độ Giang Triệt bình thản nói ra một câu như vậy, đối phương cũng không nói mấy lời thô tục.
Đám người trung niên biết mình đang chiếm thượng phong, đắc ý lầm bầm vài câu, cũng không có tiếp tục so đo với đám thiếu niên kia.
"Quên đi, vừa vặn phía trước có một cái chợ lao động, dưới chân tường bên ngoài có một đống các cô gái từ tỉnh ngoài tới đó, ý định muốn làm bảo mẫu... dứt khoát đi qua xem một chút." Một người trong đó nháy mắt ra hiệu nói.
Người kia hỏi: "Để làm gì?"
Người nói chuyện trước hạ giọng nói: "Nhìn xem có ai đẹp không, 'thuê' một người trở về, mọi người thoải mái một chút...... Yên tâm, em gái ở tỉnh khác, từ quê lên cái gì cũng chưa biết, gặp chuyện chỉ biết khóc. Tôi có một người bạn 'chơi' như vậy mấy người rồi."
Một trận cười tục tĩu vang lên, bốn người chụm đầu ghé tai khi băng qua đường.
"Hiệu ứng bươm bướm... nếu mình không đẩy họ xuống, thì cũng sẽ không có một cô bé ngoại tỉnh đến tận Lâm Châu, muốn làm bảo mẫu lại trở thành người bị hại. Tội lỗi của mình."
Bất kể có muốn hay không, Giang Triệt nhìn thoáng qua ba người còn lại, bởi vì y vừa mới 'yếu thế' trước đám người trung niên, bọn họ cũng không xác định được thái độ hiện tại của Giang Triệt.
"Đi qua xem thử."
Giang Triệt nói một tiếng, đi theo đầu tiên.
……
Công việc giới thiệu chợ lao động này đòi hỏi phí môi giới, cho nên trong miệng đám 'em gái ngoại tỉnh muốn làm bảo mẫu' đó, cũng không ở trong chợ lao động chính quy.
Các nàng cũng giống như những nhân viên công tác khác, ngồi xổm hoặc đứng ở bên ngoài chợ lao động, trong tay giơ tấm bảng:
[Làm bảo mẫu]
Có người viết chữ còn tốt một chút, có thể đã đi học được một thời gian, có người thì viết xiên vẹo không rõ ràng, một vài chữ còn thiếu nét, chắc là phác họa theo người khác, còn lại do người khác hỗ trợ viết dùm.
Trong ánh mắt của các cô đa số mang theo sự chất phác, sự sợ hãi, còn có khát khao cùng chờ mong, có người lá gan lớn một chút, có can đảm nhìn về phía người đi bộ qua trước mặt, chủ động hỏi thăm, tìm bảo mẫu không?
Có người ngay cả ánh mắt cũng lảng tránh......
"Bên kia."
Trần Hữu Thụ một mực trầm mặc ít nói bỗng dưng dùng ngón tay chỉ về một phía, quả nhiên, đám người bốn người vừa rồi có hai người đang đứng ở một cái ngõ, trước mặt là một cô gái đang cầm cái bảng làm bảo mẫu.
Xem ra bọn họ cũng biết, việc bốn người đàn ông cùng đi nhìn rất nguy hiểm..... Vấn đề ở đây, chẳng lẽ hai người đàn ông đi cùng không đáng sợ ư, làm gì có chuyện hai người đàn ông đi thuê bảo mẫu?
Lúc mấy người Giang Triệt đi qua, bọn họ dường như đã bàn bạc xong xuôi.
Cô gái bảo mẫu không biết nguy hiểm gần kề trước mặt, ngay cả đối phương là hai người đàn ông với hình tượng rõ ràng không tốt lắm, cô cũng không phòng bị gì cả mà còn có vẻ mặt mừng rỡ, ngồi xổm xuống sau lưng đeo một cái ba lô vải xanh, hai tay lại xách lên một cái bao nhỏ, khả năng định đi theo hai gã đó.
Khoảnh khắc cô đeo ba lô đứng dậy ngẩng đầu lên, mái tóc rũ xuống trước mặt bị hất ra sau.
Mẹ nó......
Đẹp thì rất đẹp, xem ra cô gái nhỏ này mới mười bảy mười tám tuổi thôi, mà trên người đã mang theo một khí chất trong suốt như suối trong rừng, nhưng gần đây nhìn quen mắt 'hoa khôi nhà máy' rồi, những cô gái khác nếu dựa vào việc đẹp mắt để làm cho Giang Triệt thán phục đến mức phải nói tục, hiển nhiên không có khả năng.
"Sếp."
Cô gái trước mặt chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là lần đầu tiên đi tới thành phố, chuẩn bị làm cô gái bảo mẫu, là người quen trong công việc ở kiếp trước từ khi Giang Triệt trùng sinh gặp lại, đây là lần đầu tiên y rơi vào hoàn cảnh này, lúc trước gặp cô ấy ở tỉnh Nam Quan...
Sếp trong 2 năm của y trong kiếp trước, lúc đó y khoảng 28 đến 30 tuổi.
Đó là một công ty quảng cáo, Giang Triệt ở đó làm kế hoạch trong hai năm, sau đó tự mình tách ra làm riêng.
Bà chủ tên là Lục Tiểu Thanh, tình nhân hoặc nói đúng hơn là tiểu tam đang rất thịnh hành, tác phong rất to gan, mạnh mẽ, sau lưng có rất nhiều tin đồn và chỉ trích, nhưng đối với Giang Triệt quả thật rất coi trọng và rất chiếu cố, thậm chí sau đó y lựa chọn tự mình tách ra làm riêng, cô chẳng những không e ngại, còn hỗ trợ giới thiệu vài khách hàng trong giai đoạn đầu khởi nghiệp.
Sau đó, cô lấy tiền của sếp và lấy luôn công ty quảng cáo, được một thời gian thì bán công ty đó luôn, cuối cùng ra nước ngoài định cư.
Kiếp trước, Lục Tiểu Thanh từng dùng giọng điệu tự ti nói với Giang Triệt, tôi từ vùng quê nghèo khó đi ra, trước kia còn từng làm bảo mẫu cho người ta.
Thì ra là thật, cô phải làm thế nào, để từ một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, từ vùng quê nghèo đi ra phút chốc biến thành tình nhân, tiểu tam, trên người đầy tâm cơ và thủ đoạn, thành công lên chức, nắm quyền, tranh đoạt tài sản....
Mặc kệ cô ấy, trước tiên cứu người cái đã.
"Xin lỗi, tôi cũng đang tìm bảo mẫu, xin hỏi hai người đã bàn bạc giá cả xong chưa?" Giang Triệt trực tiếp tiến lên, đứng ngang giữa cô và hai gã đàn ông.
"Một tháng một trăm hai tệ, bao ăn ở, chiếu cố một người già." Lục Tiểu Thanh hiện tại còn chưa phải là 'sếp nữ' sau này, đang ngượng ngùng giải thích.
"Giá này hơi thấp phải không nhỉ?"
Giang Triệt vừa nói, vừa ngăn người lại.
Phía sau Trịnh Hân Phong lấy ra tấm thẻ học sinh, nhỏ giọng cùng Lục Tiểu Thanh giải thích: "Hai người kia không phải người tốt... Cô xem, chúng tôi là học sinh trung học, bọn họ mới vừa ở bên kia bàn luận..."
Cậu thuật lại những gì mà đám người đó nói ở trạm xe buýt cho Lục Tiểu Thanh nghe.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kinh hoảng, trốn ra sau ba người Trịnh Hân Phong, kiễng chân lên trực tiếp hô: "Tôi không đi với các anh."
Vừa mới gặp mặt, thật ra tình huống của nhau hai bên trong lòng đều rất rõ ràng, hai gã kia không cam lòng lắm, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, lại nhìn phía trạm gác của cảnh sát xa xa, bất đắc dĩ buông tha, sau đó nhìn chằm chằm Giang Triệt, hạ giọng hung tợn nói:
"Con mẹ nó mày muốn chết."
"Ngon thì mày đứng lại đây, đừng đi đâu."
Hai gã đó rời đi.
Sếp nữ, không phải, trong mắt Lục Tiểu Thanh vẫn tràn đầy sự kinh hoàng và nước mắt, nhìn về phía Giang Triệt, thân thể co lại rồi nói: "Cám ơn cậu... cám ơn, vậy, cậu thật sự muốn tìm bảo mẫu không?"
"Đem về không?"
Giang Triệt do dự một chút, chỉ lấy ra hai trăm tệ, lại bỏ thêm ba trăm tệ, tổng cộng năm trăm tệ nhét vào trong tay của Lục Tiểu Thanh: "Chúng tôi còn là sinh viên, không cần bảo mẫu, số tiền này đủ cho cô sinh hoạt trong một khoảng thời gian, cho nên không cần gấp gáp. Phải nhớ kỹ, nếu muốn làm bảo mẫu, nên đi vào chợ lao động trong kia, chủ thuê nhất định phải là hai vợ chồng cùng đi với nhau, hoặc là đứa nhỏ đi cùng người mẹ, nếu chỉ có một mình, dù là lão già cũng không được... Cô có biết bản thân mình xinh đẹp lắm không?"
Cho một khoản tiền lớn như vậy, lại khen mình xinh đẹp, Lục Tiểu Thanh hoàn toàn bối rối khi lần đầu tiên đi ra tiếp xúc với ngoài xã hội, chỉ biết có người lại mắt ướt nhòa dùng sức gật đầu, vẫn nói: "Cảm ơn cậu".
"Tìm bạn hoặc người quen, trốn vài ngày đã, đổi sang chợ lao động khác, đừng dễ dàng rời khỏi trạm gác của cảnh sát... Gặp chuyện gì thì báo cảnh sát ngay, bất luận chuyện gì cũng phải nhớ an toàn là trên hết." Giang Triệt dặn dò.
Vẻ mặt cô đầy nước mắt, liều mạng gật đầu, "Ừm."
……
Dưới đáy lòng nói một tiếng 'tạm biệt sếp', Giang Triệt dẫn người rời đi.
Dọc theo đường đi, Trịnh Hân Phong đều gào khóc thảm thiết:
"Tớ còn tưởng rằng cậu coi trọng cô ấy nữa chứ......"
"Cậu vung tiền cũng quá mạnh tay đi, 500 tệ, 500 tệ đó... Cậu có bị điên không?"
Ở ngã rẽ, bốn gã đàn ông chợt nhảy ra.
"Phá hư chuyện của lão tử, con mẹ nó còn dám đi ra......"
"Hôm nay lão tử phải phế tui mày."
Giang Triệt và Trịnh Hân Phong bắt đầu tìm gạch, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu đứng thẳng lên về phía trước một bước.
"Không sao, hai chúng tôi là đủ rồi."
Trạng thái tiếp đón đối phương, hai người không có bất kỳ tư thế nào, chỉ là thân thể hơi cong lên, bả vai chùng xuống, hai tay chắp lại ở ngực, một hướng lên một hướng xuống, không nói một lời, chờ đợi...
Đám người lao tới.
Gã thứ nhất đánh về phía Tần Hà Nguyên.
Tần Hà Nguyên tiến về phía trước nghênh đón hai bước, hai bước này rất nhanh, chỉ thoáng cái đã đụng thẳng vào trong lòng của đối phương, cậu giơ tay trái lên, đưa tay xuống đỡ cánh tay phải đang ghì nắm đấm của đối phương từ vị trí khuỷu tay, đồng thời giơ đầu gối lên.. đâm thẳng vào bụng dưới của đối phương…
Một giây sau, gã thứ nhất ngã xuống, cuộn tròn cả người lại, thân thể đang co giật liên tục, không đứng lên được.
Thật ra Giang Triệt có chú ý tới, lúc nhấc đầu gối, khuỷu tay cánh tay phải của Tần Hà Nguyên, vốn sắp trực tiếp bóp thẳng yếu hầu của đối phương, nhưng trong giây phút cuối cùngt, cậu ta thu tay lại.
Bên kia, đấu pháp của Trần Hữu thì rất trực tiếp, đối phương lao tới gần, cậu cũng xông lên, hơn nữa còn nhanh hơn đối phương nhiều lắm, cánh tay trái vung lên, bóp một cái, siết chặt cổ của đối phương, đập thẳng xuống mặt đất, cực kỳ giống trong WWE.
Chỉ một giây.
Hai người triệt hạ đối phương gần như cùng một lúc, Giang Triệt chú ý tới, trong nháy mắt lúc đối phương nằm xuống đất, Trần Hữu Thụ đầu gối phải quỳ trên mặt đất, đầu gối trái đứng thẳng, đối phương chỉ cần chạm vào..
Cậu cũng thu đầu gối lại, nếu không, xương sống của đối phương sẽ đụng vào đầu gối của cậu.
"...... Mẹ nó, nhặt được bảo bối rồi."
Hai gã còn lại đã không cần đánh, nhưng vẫn nên đánh một trận cho nhớ đời, loại người này không đánh thì quá đáng tiếc.
Dọc theo đường đi, Trịnh Hân Phong mang vẻ mặt hưng phấn hỏi thăm Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ, rằng hai cậu có biết công phu gì đó hay không, cậu ta muốn bái sư.
Tần Hà Nguyên liên tục giải thích vài lần: "Không, chỉ nghe qua, chưa thấy qua."
Cậu ta không tin, lại đi quấn lấy Trần Hữu Thụ.
Vốn là người ít nói, Trần Hữu Thụ rốt cục không nhịn được mà trả lời: "Thật sự không biết."
"Vậy sao các cậu đánh giỏi như vậy?"
"Bởi vì...... ở nơi bọn tôi từng ở, ngay cả việc muốn bình an ăn cơm, cũng phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Hơn nữa, hai chúng ta muốn sống sót để đi ra."