Tạ Hưng rất khó xử, số tiền tiêu thụ của đống giấy chứng nhận này, sớm đã nhập vào sổ sách. 6000 tệ, ai trả đây? Làm thế nào để trả tiền?
Coi như lấy tiền gom góp ra, đó là hai trăm tờ đấy, thật sự nếu trả lại, còn không biết mất thời gian bao lâu mới có thể bán được.
Tự mình cầm à?
Đừng nói ăn không được, cho dù thật sự có nhiều tiền như vậy, có thể ăn được, Tạ Hưng cũng không dám mua nhiều như vậy, lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ, chính hắn cắn răng mua 20 tờ, bà vợ trong nhà cũng đã đánh với hắn một trận no đòn.
Ngay cả người bán cũng không trông mong gì nhiều ở mấy tờ giấy chứng nhận này, thì làm sao mà mọi người xung quanh tin tưởng được chứ.
Nhưng không trả lại..... Con dao kia quá chói mắt.
Thanh niên trước mặt này vừa nhìn đã biết không phải là đàn ông điển hình ở Thượng Hải, người này cũng không phải là người tốt lành gì, không chừng thật sự là dám lấy dao chém người...... Gọi bảo vệ không? Gọi cảnh sát không?
"Người anh em này, anh chờ một chút, tôi nói vài câu muốn với Tạ quản lý."
Giang Triệt kéo Tạ Hưng, đi sang bên cạnh vài bước.
"Cậu có chuyện gì?" Tạ Hưng có chút hoang mang.
"Tôi là Giang Triệt." Giang Triệt nói, "Tôi không phải người địa phương ở đây, không có chứng minh thư Thượng Hải."
Tạ Hưng hai mắt sáng lên, mặc dù còn có chút hoài nghi trong lòng, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Việc này không có gì to tát, để tôi giải quyết... Kỳ thật không sao, cũng không cần lấy chứng minh thư đăng ký lại, phía trên căn bản còn chưa có đăng ký ai là người mua."
"Tất cả đều là để trống? Để trống không sao đúng không?"
"Không có việc gì cả, các điểm của chúng tôi đến bây giờ mới bắt đầu bán ra, tất cả các nơi đều như vậy..."
Giang Triệt gật đầu, y cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì dưới tình huống pháp luật liên quan còn chưa kiện toàn, có một quy tắc, gọi là cách làm không có trách nhiệm với mọi người, nếu hiện tại bán ra tất cả giấy chứng nhận đều để trống, vậy thì không sao, hơn nữa tương lai nếu muốn đầu cơ trục lợi, còn thuận tiện hơn.
"Tạ đại ca trích phần trăm mỗi tờ giấy chứng nhận được bao nhiêu?"
Giang Triệt mỉm cười hỏi một câu.
Tạ Hưng cả người ngẩn người, xấu hổ nở nụ cười một chút nói: "Nguyên lai cậu là người trong nghề, 3 văn, một tờ 3 văn, tôi cùng ngân hàng chia đều..."
Một tấm mới 3 văn, còn phải chia cho mấy người, điều này làm cho Giang Triệt vốn định nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn mua với 'giá rẻ' hơn, đâm ra y do dự một chút.
Quên đi, cũng đừng nên làm kẻ tiểu nhân, đống tiền lẻ này chả đáng gì so với số tiền sau này y kiếm được, Giang Triệt cởi khóa quần áo ngay tại chỗ, cắn đứt đầu dây bên trong, mở ra khe túi, lấy ra sáu ngàn tệ trong túi nilon.
"Hai trăm tờ giấy chứng nhận mua sắm của anh ta, tôi muốn mua hết."
……
Thỏa thuận xong rồi.
Tạ Hưng tiễn Giang Triệt ra đến cửa, hắn thật sự không nghĩ tới, người thanh niên mới lớn này lại có thể một lần lấy ra sáu ngàn tệ, hơn nữa còn có dũng khí lớn như vậy, mua lần mua toàn bộ giấy chứng nhận, không cần đắn đo và cò kè gì cả.
"Đây là danh thiếp của tôi." Tạ Hưng lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa tới trước mặt Giang Triệt, chân thành nói: "Giang Triệt, cám ơn cậu rất nhiều, tôi nhớ kỹ rồi. Người anh em đã chơi cổ phiếu, sau này có chỗ nào tôi có thể hỗ trợ, cậu cứ tìm tôi là được."
Giang Triệt mỉm cười gật đầu.
"Điện thoại và địa chỉ đều có ở trên đó, tôi là người của Vạn Quốc Hoàng Phố, chỉ là chức vị không cao lắm..." Tạ Hưng nói vài câu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Triệt, có chút rối rắm nói: "Người anh em, cậu mua nhiều như vậy... Nói thật, ngay cả những người của các đơn vị liên quan như chúng tôi, cũng do lãnh đạo mạnh mẽ ép xuống, mới miễn cưỡng mua một hai tờ..."
Người cũng không tệ lắm, còn có thể thay mình lo lắng, nhưng nhìn bề ngoài thì ngay cả người trong cuộc cũng không thể chắc chắn được! Chuyện tốt nha. Càng ít người biết càng tốt.
"Yên tâm đi, Tạ đại ca, việc này là tôi đã cùng người nhà thương lượng xong xuôi."
Nói xong bỏ danh thiếp vào túi, Giang Triệt xoay người rời đi.
"Đồ ngốc, người ta là Dương Bách Vạn một tờ cũng không mua, ngươi mua nhiều như vậy, chờ khóc tiếng máng đi." Thanh niên cường tráng lúc trước đúng là đang chờ ở cửa, trào phúng một câu rồi mới rời đi.
"Tên nhóc không phải là thứ tốt lành gì cả", Giang Triệt trong lòng nói mình đã thay hắn giải quyết một việc phiền toái như vậy, không nói cảm ơn cũng không sao, dĩ nhiên còn dám châm chọc.
"Chả sao." Giang Triệt mỉm cười đáp một tiếng, không để ý đến hắn nữa, đứng tại chỗ chờ người đi xa.
"A, sao lại là 'Dương Bách Vạn một tờ cũng không mua' ?"
Trong đầu Giang Triệt bất ngờ hiện lên một chút cảnh giác:
"Chẳng lẽ có người đang cố ý chế tạo loại dư luận trong tình huống này? Trong những người tận tình khuyên nhủ người ta đừng mua, có thể có một hai người, đang len lén điên cuồng mua vào trong tay, rồi chuyển giấy chứng nhận về nhà hay không?"
"Cao thủ thật, ở niên đại này, chỉ biết thông qua dẫn dắt dư luận để chi phối dân ý, ảnh hưởng đại cục, từ đó thu lợi cho bản thân."
Mặc kệ nói như thế nào, những người này hiện tại đang cùng một chiến hào với mình, chỉ khác nhau ở chỗ, bọn họ ăn miếng thịt lớn, mình lại chỉ có thể uống hai ngụm canh.
Chỉ là hai ngụm canh, giấy chứng nhận mua một trăm tờ được xưng là một bộ, Giang Triệt hiện tại trên tay đã có hai bộ.
Hai bộ có giá bao nhiêu? So với người bình thường, quả thật là rất nhiều, cũng có thể mang đến cho Giang Triệt không ít của cải, có thể là hơn mười vạn tệ, có thể là mấy chục vạn tệ, nhưng nghĩ đến cơ hội lần này quá quý giá và khó có được, sau này chắc chắn cũng không nhiều, thậm chí là quá ít, quá ít và quá ít.
Lần phát hành tiếp theo là ở Thâm Quyến, trăm vạn người cùng xếp hàng, mỗi lần xếp hàng đều bị hạn chế số lượng mua, dùng quy định chứng minh thư để hạn chế mua, tỷ lệ quay trúng cực thấp, quá nhiều khó khăn, lợi nhuận hoàn toàn không thể so sánh với lần mở bán này.
Cho nên lần này thật ra chính là buôn bán một lần.
Giang Triệt cũng không có ý định sau này sẽ kiếm tiền lâu dài ở trên thị trường chứng khoán, thông tin liên quan trong trí nhớ của y không đủ nhiều, cũng không đủ rõ ràng, tiếp tục 'bơi tiếp', không chừng ngày nào đó có một cơn sóng lớn, dập y chết đuối lúc nào không hay.
Y chỉ muốn từ nơi này đào ra thùng vàng đầu tiên của mình mà thôi - - càng nhiều càng tốt.
Vừa rồi, khi đưa tay tiếp nhận hai bộ giấy chứng nhận được in tinh xảo này, trong lòng Giang Triệt rất vui sướng, hưng phấn thậm chí cực kỳ kích động, nhưng hiện tại, cảm xúc đã biến thành mất mát, tiếc hận, buồn bực và bất đắc dĩ.
Tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không đến nữa, tham lam như vậy cũng không sai... Bởi vì Giang Triệt biết rõ kết quả, dưới tình huống này không tham mới là đồ ngốc.
Y tự biết bản thân tham nhiều cũng không ảnh hưởng đến đại cục, chính là muốn mua thêm mấy bộ mà thôi, càng nhiều càng tốt... Nhưng thật sự không có tác dụng, cho dù chỉ mua thêm một bộ cũng tốt-- Giang Triệt hết tiền cmnr.
Vấn đề là, trong nhà đã bị vét sạch, muốn tiếp tục 'lừa' cha mẹ cũng không có chỗ mà lừa, mượn cũng không có chỗ mà mượn.
Ba ngàn tệ (khoảng 5.760.000 VNĐ thời giá năm 1992), đặt ở thời đại này chính là một khoản tiền rất lớn, gia đình bình thường không có mấy người gom góp được, gom góp được thì cũng rất luyến tiếc.
Cảm giác này giống như là anh biết ngày mai ở Myanmar có buổi đấu giá, trong đó một khối Phỉ Thúy nguyên thạch, một trăm triệu tệ có thể mua được, sau đó cắt ra, nó có giá trị hai tỷ tệ-- nhưng anh một khi đi không đến được Myanmar, anh cũng lấy không ra một trăm triệu tệ, phải làm sao bây giờ? Tìm ai đó để hợp tác? Vấn đề là ai sẽ tin anh, nếu tin tưởng, làm sao đảm bảo đối phương sẽ dẫn anh đi cùng nhau phát tài?!
Bạn chỉ có thể trơ mắt ra mà bỏ lỡ, sau đó nhìn một người có tiền khác, đã giàu càng thêm giàu.
Không có tiền là chuyện rất đau khổ
……
Để ý một chút, Giang Triệt đợi đến khi nhìn thấy tên thanh niên cầm dao quẹo vào góc đường phía trước, mới quay người rẽ vào một con phố khác, hòa vào trong dòng người đông đúc.
Có người đi theo mình.
Chưa đi được bao xa, Giang Triệt đã cảm giác được.
Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, quần áo có chút bẩn thỉu, đầu tóc cũng hơi rối tung, ngoài miệng còn ngậm điếu thuốc.
Bị phát hiện hắn cũng không trốn, ngược lại cười cợt rồi tiếp cận.
"Vừa mới ở bên phía ngân hàng công thương, trùng hợp nhìn thấy người anh em mua giấy chứng nhận, một lần mua rất nhiều... Tài không thể lộ ra, có biết không?"
Đó là một lời đe dọa hay một lời nhắc nhở thực sự?
Giang Triệt cảnh giác một chút, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
"Tôi thấy tiền của cậu là ở trong túi, may vá rất tốt, rất dày, không dễ lấy ra, cho nên không phải là cậu tự may, mẹ trong nhà may chứ gì?" Cười một chút giải thích nói: "Cho nên tôi phán đoán, cậu một lần mua nhiều như vậy, cũng không phải bởi vì trong nhà có nhiều tiền, số tiền này rất có thể là toàn bộ tích góp trong nhà của cậu, không chừng còn phải vay mượn chút...... Đánh bạc cả toàn bộ tài sản, nhưng vừa rồi thấy cậu quá mức bình tĩnh, cậu có nắm chắc như vậy không?"
Khả năng quan sát và phán đoán thật mạnh, hắn làm nghề gì, có ý gì, mục đích là gì?
Giang Triệt hỏi ngược lại: "Đại ca, anh cũng chuẩn bị mua giấy chứng nhận đúng không?"
Người đàn ông lắc đầu, dập tắt điếu thuốc, lại rút ra một điếu đưa cho Giang Triệt, Giang Triệt không nhận, anh ta tự châm, hút một hơi nói: "Không phải, cha tôi đang nằm viện ở bệnh viện gần đây, tôi đi qua chăm sóc, vừa vặn đi ra ngoài dạo một vòng, tình cờ nhìn thấy..."
"Ồ."
"Tôi kỳ thật chưa từng đụng vào nghề này, chỉ là vừa mới nhìn thấy cảnh khi nãy, bỗng nhiên nổi lên chút tâm tư, trong lòng vừa suy nghĩ, không biết tại sao lại đi theo, người anh em đừng để ý."
"Không có việc gì."
"Tốt lắm, cám ơn người anh em, tôi trở về suy nghĩ lại."
Người đàn ông chắp tay hơi cổ điển một chút, nói cám ơn, sau đó xoay người rời đi.
Về phần vấn đề vừa rồi của hắn, đã không cần hỏi nữa.
Bởi vì biểu hiện của Giang Triệt hiện tại, sau khi bị nói toạc ra, vẫn khí bình tĩnh như cũ, không che giấu, phủ nhận, cũng không vì để cho mình có thêm lòng tin, liều mạng nhấn mạnh điều gì đó...
Tóm lại Giang Triệt hoàn toàn không có những phản ứng như người bình thường nên có.
Cho nên, người đàn ông đã có câu trả lời.