Diện tích trường sư phạm Lâm Châu cũng không lớn, kiến trúc có hạn, hơn nữa vẫn duy trì kiến trúc kiểu Tô Châu, nặng nề và vụng về của niên đại trước.
Bức tường khá dày, sắc thái lạnh lẽo, giống như một pháo đài sẵn sàng cho một trận chiến trên đường phố bất cứ lúc nào.
Tòa nhà hành chính cũng không được độc lập tách ra, Diệp Quỳnh Trăn làm việc trong văn phòng ở lầu hai.
Giang Triệt từ đầu cầu thang đi ra, gõ cửa một cái.
"Mời vào." Giọng nói của cô rõ ràng được đè thấp, có lẽ làm như vậy sẽ thấy nghiêm túc hơn.
Sau khi cửa mở ra, thấy là Giang Triệt, ánh mắt Diệp Quỳnh Trăn hơi có chút bối rối.
Cô ấy mặc một bộ âu phục nữ màu xám nhạt với phần đuôi có hơi bồng bềnh, kiểu mà bạn có thể đã thấy ở một người thím nào đó sau này, chỉ là sau này màu sắc phổ biến tươi đẹp hơn một chút.
Cũng may, quần áo không quá rộng cho nên còn có thể nhìn thấy, quần đen, giày da màu đen, tóc đuôi ngựa buộc rất chặt, vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ.
Không hiểu vì sao, Diệp Quỳnh Trăn phát hiện bản mình đã đứng lên, giống như làm không được chuyện lấy tư thái giáo viên để nói chuyện với Giang Triệt, sau đó cô lại hối hận, vì thế hai tay chống lên mặt bàn, thẳng lưng, nghiêng đầu nói: "Cậu...... đến đăng ký nghỉ phép à?"
Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên chuyện nghỉ phép, nhưng mà chuyện này không vội.
Giang Triệt thật ra cảm thấy rất thú vị nhưng đang cố nhịn cười, nhìn ngắm một chút, trong phòng làm việc còn có hai người khác, một người đàn ông, là giáo viên khoa sinh viên đã quen biết từ trước, tên là Trương Bảo Hữu, một người phụ nữ khác, trẻ tuổi, lạ mặt, đang nghiêng mặt nên bị mái tóc dài che lại.
Trước mặt người khác nói chuyện, sợ Diệp Quỳnh Trăn để ý, Giang Triệt hỏi: "Có tiện ra cửa nói chuyện một lát được không?"
"Cậu muốn nói chuyện gì?" Những lời này không phải do Diệp Quỳnh Trăn nói, là thầy giáo Trương Bảo Hữu, ngữ khí rất cứng rắn, không phải quá thân thiện, đồng thời hắn còn làm ra một động tác chắn ngang trước người Diệp Quỳnh Trăn.
Chuyện này, có chút không cần thiết.
"Tôi muốn hỏi một chút về chuyện Trịnh Hân Phong bị xử phạt, có biện pháp giải quyết khác hay không, hoặc là..." Giang Triệt hết cách, đành phải đi thẳng vào vấn đề, đối tượng nói chuyện vẫn là Diệp Quỳnh Trăn.
"Không có", Trương Bảo lập tức nói, "Chuyện này là tôi xử lý, cậu không cần tìm cô giáo Tiểu Diệp, có lời gì cậu cứ nói với tôi."
Địch ý đập thẳng vào mặt, không khí thoáng cái có chút cứng ngắc.
Diệp Quỳnh Trăn không có biện pháp khác, đi vòng qua bên cạnh hai bước, sau đó hỏi: "Sự tình cậu đã biết rồi chứ?"
Giang Triệt gật đầu.
"Đừng làm khó tớ, được không?" Cô nhỏ giọng nói.
Ý tứ của những lời này, Giang Triệt có thể hiểu ra, cô vừa là nửa học sinh vừa là nửa giáo viên, nếu sự tình đã xảy ra, lãnh đạo muốn ra mặt vì 'giáo viên mới' như cô, dưới tình huống như vậy, cô ngược lại đi hỗ trợ cầu tình, đi làm người tốt, rất không thích hợp.
Hơn nữa từ góc độ cô đang muốn tham gia vào công tác quản lý, bản thân cô cũng cho rằng việc xử phạt này là rất cần thiết. Đối với bạn học có chút tàn nhẫn, nhưng điều đó phù hợp với tính cách của cô ấy, nơi sự lý trí thống trị hầu hết mọi thứ.
"Nói rất đúng, Tiểu Diệp ngươi là giáo viên mới, muốn làm công tác của học sinh, việc đầu tiên nhất định phải dựng lên uy nghiêm của giáo viên, nhưng mà cô không cần sợ khó xử gì cả, chuyện này giao cho tôi xử lý là tốt rồi... Một học sinh, cậu ta còn dám lật trời à, dám chạy đến khoa sinh viên hỏi đông hỏi tây."
Trương Bảo Hữu liếc Giang Triệt một cái, vỗ ngực khẳng định dùm Diệp Quỳnh Trăn.
Nhưng Giang Triệt không cho là như vậy, bởi vì chỉ trong chốc lát có thể nắm bắt được vài tin tức, phân tích đơn giản, y có thể xác định, đây cũng không phải là chuyện mà lãnh đạo cấp trên thật sự quan tâm và coi trọng như vậy.
Sự tình hẳn là phía dưới có người đẩy lên phía trên, lại phản hồi trở về, về phần là ai, đã rất rõ ràng.
Mà Diệp Quỳnh Trăn chuẩn bị mượn chuyện này thành lập hình tượng cường ngạnh của mình, cũng chưa chắc đối với nàng quá có lợi, mặc kệ nàng có bao nhiêu lý trí, trong công việc mà nói, vẫn còn non và xanh lắm.
Không để ý đến Trương Bảo Hữu, Giang Triệt nhìn Diệp Quỳnh Trăn nói: "Chuyện này là chúng ta nên xin lỗi cậu..."
Chỉ nói được một nửa, Diệp Quỳnh Trăn đã nói:
"Chuyện này thật sự không liên quan đến cậu. Nhưng Giang Triệt, tớ rất thẳng thắn mà nói, tớ cũng không hy vọng nhìn thấy cậu dùng phương thức như vậy để biểu đạt cảm xúc của mình...... Nghỉ thi, nghỉ học, còn có, cậu xem học kỳ này đã xin nghỉ...... Nếu cậu muốn dùng loại hành vi ngây thơ này để biểu hiện cái gì đó, như vậy, tớ muốn nói thật sự tớ rất thất vọng."
Bởi vì Trương Bảo Hữu đang làm công tác sinh viên, đã sớm biết Diệp Quỳnh Trăn cùng Giang Triệt đã từng có quan hệ, cô cũng không có bởi vì hắn ở đây mà lảng tránh cái gì cả.
"Cám ơn, nếu quả thật là như vậy, chính tôi cũng sẽ rất thất vọng. Nhưng tôi chỉ là có một cố công việc bận cần xử lý, không nghĩ tới cuối cùng để cho cậu và Trịnh Hân Phong tạo thành phiền toái lớn như vậy, tôi thật sự xin lỗi." Giang Thành dùng ngữ khí thành khẩn, nhưng đó là bởi vì nghĩ tới chuyện kiếp trước, chính mình tự biểu hiện ra thân phận nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Giao, nhịn không được có chút xấu hổ và chua xót, chứ hiện tại y liên quan gì đâu, do Trịnh Hân Phong đè nén bấy lâu nay nên cần phát tiết ra mà thôi, chuyện của y và bạn học Diệp, à không cô giáo Diệp đã xong từ hôm gặp nhau chia tay rồi.
"Vậy......"
Diệp Quỳnh Trăn quanh co một chút, không nói ra lời, ánh mắt có chút hoang mang, chắc là còn có chút ngoài ý muốn, cô kinh ngạc với thái độ thẳng thắn và thành khẩn trong hòa bình của Giang Triệt, giống như y bỗng nhiên thành thục hơn so với trước.
Loại cảm giác này thật ra từ ngày chia tay đã bắt đầu tồn tại trong lòng, rõ ràng vẫn là Giang Triệt đó, lại cảm giác có chỗ nào đó rất khác biệt, hiện tại cũng đả thay đổi kiểu tóc thời thượng hơn, tuy không biết tên nó là gì, nhưng nhìn rất phù hợp với khuôn mặt đẹp trai đó, nếu không muốn nói là mê mẩn thần hồn, sau đó không tiếp xúc cũng không thể nghiệm chứng, hôm nay, giống như một lần nữa lại được chứng minh.
Nếu Diệp Quỳnh Trăn không nói lời nào, Giang Triệt suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Xử phạt này có phần hơi nặng, dù sao đã gần tốt nghiệp rồi, có khả năng..."
Vị bên cạnh kia lại cướp lời, Trương Bảo Hữu hôm nay tựa hồ đặc biệt rất kích động, "Tôi nói rồi, chuyện này tôi phải bảo vệ cô giáo Tiểu Diệp, xử phạt là chức trách của tôi, cậu có gì bất mãn thì nhằm về phía tôi."
Trương Bảo Hữu chỉ là cán sự, không có chức vụ, chủ ngữ của từ 'bảo vệ', vốn nên nói nhà trường hoặc ban lãnh đạo, nhưng hắn lại không ngừng nhấn mạnh chữ 'tôi', cứ như hắn là lãnh đạo nhà trường không bằng.
Lấy một loại phương thức có chút vụng về và ngây thơ, hắn đang cố gắng biểu hiện, chắc bởi vì, Diệp Quỳnh Trăn nhanh thôi sẽ không phải là học sinh nữa, mà là đồng nghiệp của hắn -- 20 chưa kết hôn, cùng văn phòng, nữ đồng nghiệp xinh đẹp.
Dã tâm Tư Mã Chiêu rất rõ ràng!
Nhưng Giang Triệt rất muốn nói cho hắn biết, anh bạn à, đừng kích động, anh không được, anh không có cửa đâu.
Bởi vì xét đến cùng, chuyện ở lại trường trở thành giáo viên đối với Diệp Quỳnh Trăn mà nói, chỉ là bục xuất phát trong quá trình mà cô hướng về mục tiêu, trong đó là một khối đá lót chân tạm thời mà thôi, cô gái này có tâm tư rất lớn, làm sao có thể đem cả đời giao phó ở chỗ này -- cũng xem như có chút hơi mơ mộng hão huyền, vì bản thân không quyền không thế, xuất ngoại là chuyện quá xa vời trong thời điểm này.
Hơn nữa cô giáo Diệp đã nhìn quen mắt rồi, trong thời gian ngắn sợ rằng cũng không có cách nào quen với hắn được.
Tình cảnh lại trở nên có chút cứng nhắc, ngay cả vẻ mặt Diệp Quỳnh Trăn cũng rất bất đắc dĩ, một loại quẫn bách sợ bị Giang Triệt chê cười tại chỗ.
Giang Triệt bớt chút thời gian nhớ lại một chút, kiếp trước về sau, Diệp Quỳnh Trăn vẫn thử xuất ngoại nhưng vẫn không có kết quả, ước chừng hai năm sau, cô thật vất vả lắm mới tranh thủ được một lần, có cơ hội đi theo đoàn xuất ngoại khảo sát, thế nhưng lựa chọn bí quá hoá liều, len lén rời đoàn, ở lại nước Mỹ.
Chấp niệm của cô gái này sâu xa bao nhiêu, quyết tâm lớn biết bao nhiêu?! Bởi vậy có thể thấy được rõ ràng -- có mùi Yasuo 0-15-0.
Thời đại này có rất nhiều người coi nước ngoài là thiên đường và là nơi để thực hiện ước mơ, Diệp Quỳnh Trăn chính là một trong số đó, cô tự học tiếng Anh, thậm chí bởi vì một khoảng thời gian nào đó nghe nói visa Italy rất dễ lấy, lại học thêm tiếng Ý, đáng tiếc duy nhất là điều kiện gia đình của cô cũng không đủ để chống đỡ dã tâm của cô, mới quanh co, gian khổ như thế.
Cũng không biết có thể tính là Trương Bảo Hữu... có phương thức tán gái quá vụng về hay không, nhưng hắn cố gắng cày bừa không biết mệt, có cảm giác hưng phấn không thôi.
Xem ra hôm nay nói chuyện tiếp cũng không thay đổi được gì cả, may mà cũng xem như là có chút ít thu hoạch, Giang Triệt suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: "Vậy xử phạt này còn mấy ngày nữa?"
Bị ánh mắt trong suốt trên khuôn mặt đẹp trai của y nhìn vào chăm chú, vẻ mặt Diệp Quỳnh Trăn thoáng có chút do dự, cô giống như đang muốn đáp ứng.
"Không thể, ngay hôm nay, vừa lúc lãnh đạo đã phê duyệt", Trương Bảo Hữu trừng mắt nhìn Giang Triệt, nói xong đi trở về bàn làm việc của mình, mở ra một tờ giấy trắng, lại lấy mực và bút lông, "Tôi hiện tại liền bắt đầu viết tại đây, lập tức viết xong liền dán bố cáo."
Giang Triệt nhìn hắn như một thằng ngốc, quay đầu gật đầu với Diệp Quỳnh Trăn rồi rời đi.
Diệp Quỳnh Trăn xác định trong ánh mắt của y không có sự thù hận, cảm xúc phẫn nộ hay gì khác đối với mình, ngược lại liếc mắt nhìn Trương Bảo Hữu như thằng đần ở một bên, cô giống như lần đầu tiên có chút nổi giận.
Nhưng mà, cậu ấy trở nên rất bình tĩnh! Sao lại thay đổi nhiều thế? Khuôn mặt sao lại đẹp trai hơn lúc trước nữa?