"Phán đoán của tôi, có thể là Ngưu Bính Lễ tự mình bị rối loạn, có ám ảnh từ trước với Lưu Dát Bao. Theo điều tra thì số người có mối thù với hắn quá nhiều, tôi cảm thấy không phải Lưu Dát Bao, nếu Lưu Dát Bao mà có gan như vậy, người thành thật phát điên sẽ không khống chế được bản thân mình, việc đầu tiên phải trực tiếp giết hắn mới đúng."
Trần Đống nói xong bị trưởng bối trừng mắt, cúi đầu không dám lên tiếng.
Thời đại không có camera giám sát, không có nhân chứng, hiện trường lại bị giẫm nát như tươm, lời khai một phía đến từ Ngưu Bính Lễ... Trần Đống cảm thấy có chút ủy khuất, trưởng bối trừng tôi làm gì, sự tình rõ ràng cũng chỉ có một khả năng như tôi nghĩ mà.
Các lãnh đạo thảo luận với nhau một lúc, không có đầu mối gì cả, đành phải quay lại nói:
"Đồng chí của bên đồn công an đường sắt, có thể hỗ trợ tìm hiểu trước một chút được không?"
Trần Đống và Lão Sở đều gật đầu, tâm trạng có chút sa sút.
Lão Sở mở miệng: "Đã hỏi rồi, tất cả đều từng được cách ly thẩm vấn, bao gồm bản thân Lưu Dát Bao, người già, trẻ em, đều không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Tôi cho rằng người già bệnh nặng trong người cùng trẻ em mấy tuổi nếu như lúc thẩm vấn mà nói dối, chắc chắn không có khả năng giấu diếm được nghiệp vụ của các đồng chí chúng ta... Về phần vợ của Lưu Dát Bao, chỉ biết nói một câu, muốn chết, không dám chết."
Nói xong, Lão Sở giơ ngón tay chỉ chỉ bên trán mình, trong mắt ngấn lệ một ít.
"Điều tra Lưu Dát Bao làm gì nữa, theo cách tôi nói phải điều tra Ngưu......"
Trần Đống nói tới đây thì bị trưởng bối đè lại, Ngưu Bính Lễ có người ở trên, Lão Sở sợ hậu bối còn trẻ, tiền đồ sẽ bị ảnh hưởng, tự mình đứng ra chào theo điều lệnh, nói: "Tôi muốn điều tra Ngưu Bính Lễ."
Đúng ra lúc trước bọn họ nhân tiện cũng thử tra xét, trong tay đã nắm không ít ghi chép.
Một phó giám đốc thực quyền xí nghiệp nhà nước hơn hai ngàn người, giao du quá rộng lớn, mấy lãnh đạo đều nhìn nhau, "Như vậy, các anh gọi điện thoại cho các đồng chí đồn công an bên kia, chúng tôi thử nghe một chút."
Trần Đống sửng sốt, khó xử bước lên, lẩm bẩm: "Vậy hai lãnh đạo bị mắng thì đừng trách tôi."
Nói chuyện, hắn bấm số điện thoại: "A lô, chúng tôi là cục công an Tây Thành thành phố Lâm Châu..."
"Còn muốn gì nữa? Muốn chúng tôi giúp đánh người đàn ông chỉ biết khóc đó, mấy ông bà già, đứa trẻ hay người phụ nữ đã bị ngu ngốc đó?"
Giọng điệu bên kia gần như rít to cả lên, bởi vì kiểu liên lạc như vậy đã tiến hành quá nhiều lần. Đồng chí đồn công an đối diện thông qua hỏi thăm cũng đã biết cảnh ngộ của cả nhà Lưu Dát Bao, bao gồm nguyên nhân vợ anh ta biến thành như vậy......
Vấn đề là, chứng cứ ngoại phạm của đối phương hiện tại vô cùng rõ ràng! Đã nhịn để trốn tránh rồi, tiếp theo sống như thế nào cũng vẫn là một vấn đề quá lớn, không thể khi dễ người đến mức đi ị trên đầu người ta chứ?
"Vậy lão tử cũng hỏi một chút, cái tên chó má bên kia các anh đã bắt được chưa? Tôi hỏi các anh đã bắt được chưa?! Bên này toàn là người già, con nít, phụ nữ tất cả đều quá hoảng sợ, khóc lóc quá thảm thương, khóc đến đến các đồng chí như tôi cũng phải rơi lệ..."
"Lúc trước lão tử liều mạng tham gia chiến tranh, cũng không phải vì quan lại các người bảo vệ lẫn nhau à. Lão tử muốn thả người ta ra...... Mời bọn họ ăn một bữa cơm rồi mua vé tàu cho họ rời đi."
Rất không khéo, đồng chí đối diện là một lão binh từ trên chiến trường giải ngũ, tính tình rất cứng rắn, mạnh mẽ, hơn nữa lại là vượt tỉnh hiệp trợ, con mẹ nó quản cái chym.
Lãnh đạo rất xấu hổ, vẻ mặt đau khổ khoát tay áo, Trần Đống nhỏ giọng xin lỗi rồi cúp điện thoại, vẻ mặt xấu hổ không thể chịu nổi.
"Có muốn phái đồng chí đi truy bắt cả nhà Lưu Dát Bao về không?" Một lãnh đạo trong đó hỏi.
Cục trưởng suy tư một lát, lắc đầu, "Từ từ."
Hắn không nói thẳng ra, chuyện này đến bây giờ thật sự đã rất phức tạp, lãnh đạo thị ủy cấp trên đang rất chú ý, dân chúng phía dưới đang đốt pháo ăn mừng...
Hơn hai mươi người làm chứng cứ ngoại phạm, sau khi đi ra bắt đầu phát tán câu chuyện, quần chúng hiện tại khẳng định đều cực kỳ tin tưởng, thì ra thật sự không phải Lưu Dát Bao làm.
Dưới tình huống như vậy, cảnh sát dám dựa vào lời nói một phía của Ngưu Bính Lễ, mà không để ý vào sự thật để bắt một nhà già trẻ người ta trở về?
Việc này chẳng may một điều nào đó không cẩn thận, rất có thể biến thành sự kiện của cả quần thể xã hội, những người lãnh đạo này chắc chắn gánh không nổi.
"Như vậy đi, các anh đưa tài liệu cho tôi, tôi đi chính quyền thành phố hỏi ý kiến lãnh đạo."
Cục trưởng nói xong, Trần Đống bước tới đem tài liệu đưa lên, có hai phần.
Cục trưởng cúi đầu nhìn thoáng qua, đặt ở phía trên cùng, là bản điều tra sơ bộ đối với Ngưu Bính Lễ, dân chúng tố cáo có rất nhiều người ấn dấu tay, hắn do dự một chút, đem hai phần tài liệu hoán đổi vị trí, nhưng ít nhất đều mang theo tất cả.
Về phần đến lúc đó có lấy ra hay không, hắn sẽ xem xét thời thế, xem tình huống phát sinh.
"Mặt khác mọi người lại đến bệnh viện một chuyến, chờ vị giám đốc Ngưu kia tỉnh lại sau khi phẫu thuật, sẽ xác nhận với ông ta một lần nữa." Trước khi ra khỏi cửa, cục trưởng xoay người lại dặn dò một câu.
……
Phòng đấu giá, Giang Triệt đã thuận lợi lấy được cửa hàng mục tiêu thứ hai, giá 14 vạn tệ, tất cả đều tiến hành theo phương án đã định...
Ý nghĩ muốn 'đóng đinh trứng chim' này, đúng là quyết định của Lưu Dát Bao, Giang Triệt thông qua Trần Hữu Thụ, truyền đạt yêu cầu chỉ cần Ngưu Bính Lễ bị thương và bị trói lại, ngày hôm sau xuất hiện ở trước mặt quần chúng, có thời gian bị dân chúng xem hết một lần, sau đó cần xe hỏa táng, xe cứu thương... Y liền cam đoan Ngưu Bính Lễ sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Về phần toàn bộ quá trình thực thi cụ thể, kỳ thật rất đơn giản.
Trong sự hỗn loạn ở quán karaoke, ánh đèn và hơi rượu tạo thành, khi Ngưu Bính Lễ uống không ít được mọi người vây quanh, Trần Hữu Thụ đã hoàn thành công việc điều chỉnh lại đồng hồ, sau đó giám đốc Ngưu ra ngoài đi dạo, ngồi xe, ngủ, tỉnh lại, sắp '11 giờ', bị tập kích...
Lúc này mới 9 giờ 40 đến 10 giờ mà thôi, Lưu Dát Bao nhìn thấy ngoài cửa sổ treo quần áo trắng, mang theo vợ 'đi vào trong phòng để thu thập một chút đồ đạc", các bạn bè đi vào hỗ trợ thấy bao cao su rơi đầy giường, đương nhiên không tiện ở lại, lui ra ngoài bận việc khác...
Trong lúc đó, trong phòng còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan.
Hiện trường, nhà Lưu Dát Bao đều ở gần nhà máy xưởng dệt số 2.
Trần Hữu Thụ dọc đường theo dõi phía sau, thông báo thời cơ, trao đổi vị trí (đương nhiên Lưu Dát Bao thủy chung không biết đối phương là ai).
Tuổi tác, dáng người, sức mạnh, công cụ, quyết tâm... Lưu Dát Bao toàn diện chiếm ưu thế khi đánh lén Ngưu Bính Lễ, không đến hai mươi phút đã làm xong việc, đeo găng tay lên, nhưng người vẫn bị Ngưu Bính Lễ nhìn thấy, có lẽ bản thân hắn cũng không muốn giấu diếm hoàn toàn, nếu không sẽ không giải hận được trong lòng.
Lúc bàn giao trở về Lưu Ca Baocó nói: "Tôi bị nhìn thấy... không bằng trực tiếp giết chết hắn luôn? Dù sao tôi cũng chạy không thoát."
Trần Hữu Thụ nói: "Ngoại trừ trong khoảng thời gian này, còn lại anh cứ toàn bộ nói thật, nói xong liền khóc...... 'Thiên y vô phùng' (ý chỉ sự vật,sự việc vô cùng hoàn hảo tuyệt vời, đến nỗi không có gì để chê trách)."
Sau đó, Lưu Dát Ba từ trong phòng cầm hành lý thu dọn chỉnh tề, dắt vợ vẫn không ngừng lảm nhảm đi ra, cùng người đưa tiễn đi đến nhà ga, lên tàu hỏa rời đi.
Một đêm sau đó, Trần Hữu Thụ vẫn đứng nhìn từ xa, phòng ngừa xảy ra sự cố gì, cho đến khi trời tờ mờ sáng ngày hôm sau, Giang Triệt xuất hiện, thay Ngưu Bính Lễ cởi dây thừng đồng thời điều chỉnh thời gian, tiếp quản bố cục cuối cùng.
Lúc ấy nếu có người cởi trói cho Ngưu Bính Lễ sớm hơn Giang Triệt, Trần Hữu Thụ sẽ giành trước người đó một bước, đương nhiên, người thích hợp nhất hiển nhiên vẫn là Giang Triệt.
Bởi vì y đi cởi trói là hợp tình hợp lý nhất, tự nhiên nhất, hơn nữa lúc ấy thần kinh của Ngưu Bính Lễ đã bị tra tấn một đêm, cực độ uể oải, căn bản không chú ý tới chi tiết gì khác.
Đương nhiên, cái gọi là 'thiên y vô phùng' cũng chỉ an ủi Lưu Dát Bao mà thôi, kỳ thật trình độ phạm tội của Giang Triệt chỉ giới hạn trong trình độ xem mấy bộ truyện Conan.
Nếu đây là một bộ phim trinh sát hình sự, vụ án tự nhiên có không ít sơ hở, nhưng Giang Triệt tin tưởng nó không phải, nó sẽ là một vở kịch hài hước cỡ lớn, loạn đến mức không có thần thám nào đi kiểm tra các dấu vết để lại, cố gắng phá án từng chút một...
Nó đã bắt đầu rối loạn.
Rất nhanh sẽ càng loạn hơn......
Ngay cả Ngưu Bính Lễ cũng muốn rối loạn tiền đình.
"Cửa hàng số 27, 16 vạn, 17 vạn, 17 vạn lần... 19 vạn, quý cô này trực tiếp ra giá 19 vạn, có ai ra giá cao hơn không?"
Chính là cái giá này, trước kia đã định sẵn xong, người thân của Ngưu Bính Lễ, còn có đồng bọn trong nhóm, đều đang cây chờ búa đánh xuống.
Giang Triệt giơ bảng, "20 vạn."
Cô gái quay đầu nhìn Giang Triệt, giật mình ngồi đó...
Đây là tình huống gì, nên xử lý như thế nào? Giá cả của mỗi cửa hàng đều do Ngưu Bính Lễ định ra cho cô, hơn nữa rõ ràng tất cả mọi người đều nói là chuyện tốt rồi, đây là chuyện gì vậy?
...... Muốn trả thêm không? Nếu thêm thì các vị trí cửa hàng còn lại phải làm sao bây giờ? Ngưu Bính Lễ cũng không dạy cô lựa chọn ứng phó nếu có chuyện ngoài ý muốn.
"Rõ ràng lúc trước đều tuân thủ quy củ mà, sao bỗng nhiên lại làm như vậy?" Những người khác trong nhóm cũng đều kinh ngạc nhìn về phía Giang Triệt, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang, còn có chút ý chất vấn.
Vẻ mặt Giang Triệt bình tĩnh, mỉm cười gật đầu đáp lại.
"Không có sợ hãi, đây là Tô gia muốn cướp lợi ích Ngưu Bính Lễ? Có mâu thuẫn ở đây? Hay là lần này căn bản là nhằm vào ông ta?" Liên tiếp những câu hỏi mơ hồ, bọn họ đều bắt đầu nghĩ, "Không có chuyện của mình chứ? Nếu không có chuyện của mình là tốt rồi, để cho bọn họ đánh nhau đi."
Đấu giá cũng không có cách nào dừng lại.
"Hai mươi vạn lần cuối cùng...... xong."
Búa đấu giá hạ xuống, Giang Triệt thuận lợi lấy được cửa hàng số 27... Trong ấn tượng, sau đó nó mở một cửa hàng xa xỉ phẩm, còn mở cái gì nữa nhỉ? Quên đi.
Thừa dịp phía bên trên giới thiệu vị trí cửa hàng tiếp theo, các 'đối tác' lo lắng, đẩy ra 'chủ tịch Đại', tới hỏi Giang Triệt một tiếng: "Huynh đệ, cậu đang làm gì vậy?"
Giang Triệt cười cười, nói: "Đã đến nước này, tường đổ mọi người đẩy rồi, không cần lãng phí nữa?"
"Ý cậu là sao?"
Kế tiếp khi đi toilet, ra ngoài hút thuốc lá, một đám người nhao nhao đi ra ngoài gọi điện thoại để tìm hiểu tình huống.
Việc gọi là hiểu rõ tình huống, thật ra bọn họ đồng thời cũng là nhóm người đầu tiên hướng ra phía ngoài truyền bá tin tức Ngưu Bính Lễ 'tường đổ mọi người đẩy' này, nhất là những người có quyền lực và tiếng nói nhất định.
Ba người thành cái chợ... Huống gì bản thân những người này cũng có chút địa vị.
Giang Triệt không lộ diện, tổ chức dân chúng ở tầng dưới cùng, không lộ diện, hấp dẫn sự chú ý nghiêm chỉnh của lãnh đạo tầng trên, bằng một câu nói, tạo dựng uy tín trong tầng lớp quyền lực trung bình, y tin tưởng các đồng chí, cấp dưới và lãnh đạo của Ngưu Bính Lễ, rất nhanh cũng sẽ nhận được tin tức.
Phong ba của lần này sẽ hoàn toàn bất đồng với tố cáo trước đây của dân chúng.
Ngưu Bính Lễ không chịu nổi, về phần chiếc ô của ông ta... Giang Triệt chỉ thấy chiếc ô che gió che mưa, chưa từng thấy ai xả thân nhảy vào vòng xoáy cứu người.
……
Trong phòng bệnh, Giám đốc Ngưu ngoan cường vừa mới không kiên nhẫn lắm để làm xong lần thứ hai điều tra ghi chép, trước sau đều giống nhau.
Cảm xúc nóng nảy trong người, ông ta giơ tay quét một cái khay y tế xuống, dụng cụ dược phẩm rơi vung vãi đầy đất, lỡ chạm tới miệng vết thương nên gào khóc một trận, mang theo nước mắt mà rít gào:
"Bắt người đi, các người còn ở đây cùng tôi hỏi đông hỏi tây làm gì, người bắt được chưa? Bắt người đi...... Nếu không bắt người, Lưu Dát Bao sẽ chạy trốn, đến lúc đó các người phải đào cả cái TQ cũng phải tìm hắn cho tôi?"