Thật sự khi nhìn cô gái này cũng cảm thấy trong người cực kỳ thư thái, cho nên...... Cứ để đó rồi nhìn cho đã mắt đi.
Giang Triệt cuối cùng cũng lấy lại được những kỷ niệm xưa, lúc y mười chín tuổi, nghịch lưu với những cơn sóng lớn. Y còn không có ý định giống như trong mấy cuốn sách tiểu thuyết, không hiểu vì sao lại yêu một người nào đó đến chết đi sống lại, không phải người đó thì không cưới, sau đó sớm trải qua cuộc sống kết hôn sinh con bình thường.
Tâm tính hai đời làm người của y cũng không đến mức như vậy...... Cho dù Đường Nguyệt, haiz, con mẹ nó thật quá xinh đẹp, hơn nữa khí chất cực kỳ động lòng người, việc không thể bị cám dỗ thực sự quá khó khăn.
Bỏ đi, cảm giác giống như yêu cầu một con đại bàng bỏ móng vuốt của nó sau khi nhìn thấy một con thỏ vậy...
Nhưng Giang Triệt còn có rất nhiều thời gian, có tài hoa có nhan sắc, hơn nữa sau này nhất định có tiền, cho nên, y có rất nhiều phong cảnh muốn đi thưởng thức, kiếp trước bảy năm bỏ lỡ, vòng xoáy của nhân sinh, đang chờ y đi thưởng thức.
Yêu một người cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cần quá nhiều va chạm cùng tương thích, mà sau đó ở chung với nhau, có lẽ sẽ khó khăn hơn.
Y và cô không quen nhau, không hiểu nhau.
Vốn dĩ, thử một lần cũng không có gì, nhưng kiểu cô gái như Đường Nguyệt có lẽ sẽ không nghĩ vậy, giai đoạn này đã có một bộ phận cô gái đang dần cởi mở hơn, nhưng cũng còn có một phần rất lớn không nghĩ như vậy, lỡ như bạn thử rồi đổi ý, không muốn kết hôn, lúc đó chính là kẻ lưu manh khốn nạn chân chính.
Giang Triệt có lẽ có thể tưởng tượng nếu ngày đó đến Đường Nguyệt sẽ như thế nào, còn có con dao trong tay áo của Đường Liên Chiêu, thảm án ba nhát sáu lỗ trên xác phơi thây đầu đường, cho nên, cô gái này... được thả ra.
Ít nhất trong thời điểm này, y nghĩ như vậy.
Mà Đường Nguyệt cũng không rõ ràng lắm, trong mười giây ngắn ngủi, chính mình đã bị người nào đó YY một lần, rồi lại bị vứt bỏ một lần...
Hiện tại cô đang rất khó xử, ở nhà luyện tập rất nhiều lần, đến đây rồi làm thế nào cũng nói không nên lời.
Giang mẫu trông coi cửa hàng mấy ngày nay, ánh mắt nhìn người cũng chậm rãi được bồi dưỡng một ít, cô gái trước mặt nhìn thoáng qua cũng không phải tới đây mua quần áo, bà buông bát đũa xuống, giản dị cười nói: "Cô gái, có chuyện gì khó xử, cô nói đi."
Đường Nguyệt đáp một tiếng "vâng", nở nụ cười rạng rỡ và vui sướng, gật đầu nói.
"Có chuyện này, cháu thấy nhà dì buôn bán rất náo nhiệt, muốn hỏi một chút, lỡ như khách hàng muốn sửa áo quần, hoặc vá cái nút may cái khóa, có thể sẽ mất thời gian?...... Cháu, cháu sẽ."
Cô nghiêng người chỉ về một phía, "Nhà cháu có máy may, rất gần...... ngay phía sau căn nhà kia."
Thanh âm êm tai như cũ, nhưng mang chút hoảng sợ, cả lời nói ra cũng có chút gian nan, quẫn bách, lộn xộn.
Điều này thực sự không khó để hiểu - nếu bạn biết rằng, công nhân doanh nghiệp nhà nước đã từng là một nhóm người vinh quang và tự hào của đất nước này, họ đã sống một cuộc sống tử tế và có những lý tưởng cao quý biết bao nhiêu.
Các nữ công nhân của xưởng dệt số 2 khi tan tầm, đều ưỡn ngực ngẩng đầu, ngay cả động tác nhấc chân lên xe đạp, cũng mang theo cảm giác thanh khoát và gọn gàng.
Đồng phục làm việc màu xanh đậm là vẻ kiêu ngạo, thậm chí cái khăn mồ hôi trắng buộc ở trên cổ, bao tay bảo hiểm lao động trắng như tuyết do nhà máy phát ra, tất cả rất ngăn nắp, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ.
Việc nhiều đứa con trong một gia đình, tranh nhau xem ai sẽ đảm nhận công việc thay người cha chuẩn bị về hưu là điều rất bình thường.
Con nhà ai thi đậu vào xí nghiệp nhà nước, phải mở tiệc chiêu đãi.
Gả cho công nhân, đó là giấc mộng của bao nhiêu cô gái, ngay cả bà mối giới thiệu vài công nhân độc thân đi xem mắt, cũng giống như quan huyện thời xưa phong quang vô hạn.
Chuyển biến bất thình lình đã xảy ra, có lẽ về sau có tâm lý và dư luận làm nền sẵn, như vậy còn đỡ một chút, nhưng những người như Đường Nguyệt, chỉ là nhóm đầu tiên, bạn muốn các nàng đang vui tươi hớn hở liền thả xuống quan niệm cũ trước đây, thả lỏng và hạ thấp tâm lý của mình, bình tĩnh cúi đầu cố gắng thích ứng...... Đó là việc không thực tế.
Ngẫm lại mà xem, thời gian thật ra cũng đã qua hơn hai tháng, có lẽ trong khoảng thời gian này tuy rằng là một thời kỳ giảm xóc tâm lý, nhưng cuối cùng cũng bức các cô đến tình trạng nếu không làm gì sẽ không sống nổi.
"Việc may vá dì cũng biết làm..." Giang mẫu còn chưa nói xong, Đường Nguyệt lại bỏ thêm một câu, do dự một chút nói tiếp: "Trong cửa hàng tính giá cao hơn, cháu kiếm một chút cũng được rồi."
Vừa nói, cô vừa lấy một mảnh vải dùng để vá lỗ, nút, khóa kéo, đặt lên ghế làm mẫu rồi nói: "Dì, dì xem thử."
Giang Triệt nhìn thoáng qua, tay nghề rất tinh xảo.
Đến đây, ý nghĩ của Đường cô nương thật ra đã rất rõ ràng, dùng ngôn ngữ hiện tại, chính là trong cửa hàng thuê một nhân viên bên ngoài làm các công việc bình thường, trong tiệm đảm nhận phần lớn, còn cô dùng chút tay nghề kiếm tiền sống qua ngày.
Cô ấy dám thực hiện bước này cũng không hề dễ dàng, cửa hàng thực sự cần người làm những công việc này.
Nhưng Giang Triệt vẫn cho rằng, hôm nay Đường cô nương sẽ thất vọng.
Bởi vì tay nghề của mẹ cũng không kém, hơn nữa...... bà là một người rất keo kiệt! Dù cho mỗi ngày bản thân mình bận rộn đến gần nửa đêm, cũng không thể cam lòng đem tiền của mình có thể kiếm được để cho người khác kiếm...
Việc này, lúc trước cũng đã từng có vài người tới hỏi thăm qua.
"Được." Giang mẫu nói, "Tay nghề của cháu rất tốt, so với dì còn tốt hơn. Vừa vặn hôm nay dì có vài món cần xử lý, để dì cầm ra cho cháu..... Đúng rồi, tính tiền như thế nào?" -- Giang Triệt bị shutdown, tội dám bỏ rơi người ta.
"Cám ơn." Hai chữ cám ơn nói ra có chút chậm chạp, chắc Đường Nguyệt cũng không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, trong lòng thấp thỏm một chút, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, trong mắt cô chớp động vài cái, vẫn nhịn xuống, nở nụ cười nói: "Mỗi món dì tính cho con một văn hay một văn rưỡi, đều được cả."
"Được, vậy con ngồi xuống chờ một lát, dì đi lấy." Giang mẫu nói xong rồi đi lấy cái ghế, đưa tới trước người Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt vội vàng nói: "Dì ăn cơm trước đi, con không sao đâu."
"Không có gì đáng ngại ở đây cả, nhanh thôi mà, cháu ngồi trước đi." Giang mẫu rất nhiệt tình, hơn nữa còn tươi cười rất tươi.
Đây là tình huống gì vậy?!
Không hợp lý, Giang Triệt cảm thấy cực kỳ bối rối -- mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?!
……
"Ai da, cháu gái, ngoại trừ khâu vá, cháu biết giặt quần áo không?" Cách hai gian cửa, một cái đầu thò ra, hướng bên còn lại gọi to.
Đó là một quán cơm nhỏ làm ăn rất phát đạt, quán cơm mà lại, có thể tưởng tượng được cảnh tất cả quần áo đều dính dầu mỡ, rất khó giặt, hơn nữa đây cũng không phải là công việc đòi hỏi có tay nghề gì cao siêu, tính chất không giống nhau... Giang Triệt đoán chừng Đường Nguyệt không chấp nhận được công việc này.
Rất rõ ràng, trên mặt cô có chút khó xử, hàm răng cắn chặt làn môi dưới...... Theo ngón tay thon dài đặt ở bên chân nắm thành nắm đấm nhỏ, từ từ siết chặt, Đường Nguyệt đứng lên, gật đầu thanh thúy nói: "Biết ạ."
"Được, vậy lát nữa cháu lại đây, chúng ta xem thử nên tính tiền thế nào."
"Vâng!"
Cô gái này thật kiên cường.
"Mỹ nữ, quần lót dính cay có giặt không?" Bỗng nhiên có một giọng nói pha trộn tiếng Quảng Đông vang lên, lần này người nói ra là một người lạ đang đẩy một chiếc xe bán hàng, vừa hỏi, anh ta vừa lắc đầu và lắc chân một cách thờ ơ, mỉm cười rất tục tĩu -- toàn bộ đều là nhân vật phản diện phim Hồng Kông.
Tên này muốn tìm đường chết à.
Đây là phản xạ có điều kiện trong đầu Giang Triệt lúc này, bởi vì thoạt nhìn Đường Nguyệt rất dễ bắt nạt, nhưng cô có một người em trai, tên là Đường Đại Chiêu... Không, Đường Liên Chiêu. Tiểu bá vương trong truyền thuyết phụ cận mấy con phố, bằng khí thế một người có thể đánh nằm một đám, một mãnh nhân với chiến tích vang dội siêu cấp!
Còn cười nữa, Giang Triệt rất muốn dùng một câu tiếng Quảng Đông Hồng Kông nói với người nọ, "Anh nhảy xuống hố rồi, còn không mau chạy đi."
Khi Đường Nguyệt xoay người rời đi, Giang Triệt ở trong lòng hô: "Đánh hắn, đánh hắn."
Nhưng không có gì xảy ra, Đường cô nương lắc đầu, không nói chuyện gì cả, xoay người lại rồi ngồi xuống.
"Em trai cô đâu?" Giang Triệt rốt cuộc nhịn không được mà hỏi một câu, có lẽ không tính là bắt chuyện chứ.
"Nói là muốn cùng bạn bè ra ngoài làm ăn thử xem, tôi thấy cậu ấy cả ngày chơi bời lêu lổng, lại sợ cậu ấy ở lại đây ngược lại gây chuyện gì đó, liền đồng ý", Đường Nguyệt nói, "Ngay ngày hôm đó..."
Ngay ngày hôm đó? Ý tứ là Đường cô nương còn nhớ ngày đó?
Đường Nguyệt làm theo một động tác, bàn tay đặt ngang trước mặt, "Sau ngày đó, cậu ấy bỏ đi, cũng đã lâu lắm rồi."
Giang Triệt đoán động tác đặt ngang bàn tay kia đại biểu cho cửa sổ xe, cho nên Đường Nguyệt nhớ rõ cái nhìn đó, cho nên......vốn liếng đẹp trai nha, thật sự là làm cho người ta rất bất đắc dĩ -- đẹp trai có gì sai.
Khó trách không có biện pháp để mở tiệm may, chắc là số tiền còn lại trong nhà, đều bị Đường Liên Chiêu mang đi để lang bạt rồi.
"Cậu biết em trai của tôi đúng không?" Đang nghĩ ngợi, Đường Nguyệt chủ động hỏi một câu.
Giang Triệt quả quyết gật đầu nói: "Không riêng gì tôi, sinh viên mấy trường gần đây cộng thêm mấy người mở cửa hàng, người bày sạp, người nhàn rỗi, đủ loại...... Chắc là có mấy vạn người biết cậu ta."
"Hơ...... Chuyện này, cũng đúng." Đường Nguyệt nói xong liền nhịn không được mà nở nụ cười, mang theo chút xấu hổ, nhưng nụ cười rất sáng lạn.
"Chết rồi."
Giang Triệt trong lòng thầm nói ai cho phép Đường cô nương cô cười đẹp như vậy với tôi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Bởi vì nụ cười này quá đẹp, nhất là khi cuộc sống gian nan như vậy, mà nụ cười của cô, vẫn hồn nhiên sáng lạn như cũ.