Trạng thái mấy ngày gần đây của Chử Liên Y là gì, chỉ cần nhìn thấy Giang Triệt là không nhịn được cười chứ gì.
Mang theo một kiểu tư thái bản thân không thể nhịn cười được, nhưng vẫn là nhịn không được mà giả vờ vô tội, nàng giải thích nói: "Tôi vừa nhìn thấy cậu, liền tự động ảo tưởng đến hình ảnh một người nào đó ở một nơi trong rừng cây dẫn sấm sét. Hoàn toàn không thể khống chế không được......"
Nghe cô nói như vậy, Giang Triệt bỗng nhiên hoảng sợ, nếu có một ngày mẹ y biết thì làm sao bây giờ?
"Triệt nhi của mẹ quá lợi hại, chuyện dẫn sấm sét cũng biết!"
Chắc là vậy.
Nằm ở trên giường cẩn thận suy nghĩ một chút, bởi vì theo quán tính trước nay chuyên lừa gạt, chính mình hiện tại muốn trốn tránh người khác -- Cửu Chuyển Kim Thân Công đã có hơn hai ngàn đệ tử, Tiểu Liên Hoa, cha vợ Hà Lão Yên...... Đường Liên Chiêu.
Rốt cuộc vì sao bỗng nhiên xuất hiện một Đường Liên Chiêu ở đây? Bản thân Giang Triệt cũng không biết, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, không dám nghĩ kỹ lại.
Hôm nay là ngày 2 tháng 6 năm 1992, buổi tối, trên một đoàn tàu đi về phía Nam, tại điểm nối giữa hai toa xe, một thiếu niên vốn khỏe mạnh bởi vì đã đứng ở đó hơn một ngày, thân thể thật sự chịu không nổi, dứt khoát ngồi bệt trên mặt đất, chuẩn bị ngủ một lát.
Bên cạnh hắn có một cái túi, trong túi chứa mười sáu lon đồ hộp, đủ các loại khẩu vị.
Thật ra thì đồ hộp của Lâm Châu chưa chắc đã không mua được, ôm từ Quảng Đông về rất vướng víu, nhưng dù sao cũng đi xa nhà, hắn chỉ nghĩ, dù sao cũng phải mang cho chị gái một chút đồ.
"Chị mình đã bao lâu rồi chưa được ăn đồ hộp nhỉ? Hình như trước kia chị từng rất thích." Đi ra ngoài một chuyến, tâm tư Tiểu Bá Vương trở nên tinh tế hơn không ít.
Ngoại trừ đồ hộp, trong lòng Đường Liên Chiêu còn có ba ngàn tám trăm tệ.
Bốn tháng trước, chịu sự khuyên nhủ của Đường Nguyệt vào buổi tối hôm đó, Đường Liên Chiêu rời khỏi Lâm Châu, thật ra chỉ có một mục đích, mặc kệ đi làm việc gì, phải thay chị gái kiểm đủ số tiền để mở tiệm may, cho dù mở cửa hàng nhỏ một chút cũng được.
Mang theo không đến bốn trăm tệ tệ để lên đường, hắn cho rằng chuyến này đi kiếm tiền cũng không khó, nhưng khi đến tỉnh Quảng Đông, địa phương mà mọi người đều nói khắp nơi đều là vàng thì mới phát hiện, chuyện thật ra cũng không đơn giản như suy nghĩ trước đó, ngay cả việc mọi người trên đường nói chuyện với nhau hắn cũng không hiểu, giống như con ruồi không đầu.
Sau khi mơ hồ lang thang khắp nơi trong hai ngày, ngày thứ ba, Đường Liên Chiêu may mắn gặp được một bạn học cùng lớp tiểu học.
Bạn học sau khi hỏi rõ lý do thì rất trượng nghĩa, hào phóng bá lỗ vốn cho hắn một thùng bảng cắm điện nhập khẩu của Đức.
Đường Liên Chiêu cầm hàng trong tay, cắn răng đi ra ngoài tìm một nhà máy nhỏ đẩy mạnh tiêu thụ, kết quả một sư phụ có kinh nghiệm lâu năm nói cho hắn biết, đồ này là giả, cắm điện vào liền hỏng......
Quay đầu lại đã không tìm thấy người bạn đó.
Cứ như vậy, Đường Liên Chiêu bắt đầu một khoảng thời gian lưu lạc ở tỉnh Quảng Đông, không cướp bóc, không xảo trá, tối ngủ công viên, hoặc ngủ dưới hầm cây cầu, không dám gọi điện thoại cho chị gái.
Vài ngày sau, Đường Liên Chiêu rốt cục tỉnh táo ý thức được một chuyện, hắn thật không phải là người gây dựng sự nghiệp được, vì thế hắn quyết định dùng sức lao động.
Tìm một công trường xây dựng, vùi đầu làm việc trong vòng ba tháng, hắn tiết kiệm được 1.000 tệ.
Các công nhân đều nói hắn rất lợi hại, nhưng như vậy còn lâu mới đủ.
Sau đó, vào một buổi trưa, chủ thầu tụ tập mọi người lại, nói là cách đó không xa, trên một công trường khác của ông chủ đào ra được một ngôi mộ, bên trong có thi thể già trẻ được chôn với nhau, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa phân hủy hết.
Người tỉnh Quảng Đông hết sức tin tưởng vào phong thủy, ông chủ mời thầy phong thủy tới, sau khi thầy xem qua thì nói vị trí mộ huyệt này sát khí rất nặng, phải tìm một người mệnh cứng rắn, cứng rắn đến mức mà đè nén được sát khí ở trong mộ, khi đó mới khiêng các thi thể ở trong được.
Ông chủ bí mật tìm hai người đã từng trên tay dính máu, thầy phong thủy xem qua đều nói không được, đành phải đến công trường thử vận may.
"Thầy phong thủy đã xem qua, nói các cậu hợp với mệnh cứng rắng, nếu ai chấp nhận đi vào, ông chủ trả cho hai ngàn tệ." Chủ thầu cũng không giấu diếm, đem đầu đuôi sự việc đều nói rõ ràng, sau đó mới hỏi han mọi người.
2.000 tệ là một khoản tiền rất lớn trong thời đại này.
Trước sau có ba công nhân cắn răng đứng ra, liều mạng định thử một lần, nhưng thầy phong thủy xem xong đều nói không được.
Đường Liên Chiêu đi tới trước mặt thầy phong thủy đeo kính tròn, nói: "Ba ngàn tệ, tôi đi."
Thầy phong thủy híp mắt, nhìn ngũ quan tướng mạo của hắn, lại hỏi thêm về ngày sinh nhật, quay đầu hướng chủ thầu nói: "Cho hắn ba ngàn tệ đi, hắn có thể trấn án được sát khí từ ngôi mộ đó."
Khiêng đống thi thể xong rồi nôn khan một đêm, sáng hôm sau Đường Liên Chiêu đi mua quần áo, mua một khối xà bông thơm phức, tìm một con sông rồi xuống tắm rửa thật sạch sẽ, thay quần áo mới, sau đó xin nghỉ việc để về nhà.
"Chị gái có tiền để mở cửa hàng, nhất định sẽ rất cao hứng."
Để cho Đường Nguyệt một niềm vui bất ngờ, Đường Liêu Chiên không gọi điện thoại báo tin trước khi về.
Đương nhiên, nếu mà Đường Nguyệt hoặc các huynh đệ hỏi cách kiếm tiền như thế nào, hắn chắc chắn sẽ không nói thật, đường đường là đại ca của mấy tên lưu manh cả mấy con phố, Đường Liên Chiêu không thể mất mặt như vậy được.
Trong lúc hắn đang ngủ mơ hồ cảm thấy trước ngực có chút tác động nhẹ, mở mắt ra, một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang dùng dao rạch quần áo của hắn...
Bình tĩnh nhìn 'kẻ ngốc' trước mặt, không cần nói chuyện, tay phải chế trụ cổ tay của tên trộm đang cầm lưỡi dao, tay trái dơ lên, huỵch, một quyền thẳng vào mặt.
Sau khi thả hai tay ra, tên trộm ngất lịm tại chỗ.
Cách đó không xa ba tên đồng bọn cả đám nhìn nhau, quyết định giả vờ như không nhìn thấy, quá khủng bố.
Quần chúng xung quanh không dám hó hé.
……
Xuống xe chạy tới nhà đã là hơn chín giờ đêm, Đường Liên Chiêu đứng ở ngoài nhà nhìn vào một chút, trong phòng đang còn sáng đèn. Thật ra Đường Nguyệt cũng mới từ trong cửa hàng trở về, trong phòng đang có tiếng động.
Lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, chuẩn bị cho chị gái một niềm vui lớn, Đường Liên Chiêu đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Hai cái hình bóng nhanh chóng lao về....
"Anh là ai?"
"Con mẹ nó các anh là ai?"
Phanh.
Trần Hữu Thụ, Đường Liên Chiêu đối đầu trực tiếp, hai người trực tiếp so quyền, mỗi người lui ra sau hai bước.
Đường Liên Chiêu buông túi đồ hộp xuống, thứ này kỳ thật có thể sử dụng làm vũ khí để vung ra, nhưng hắn tiếc của. Nắm tay giơ ra sau sau lưng, xoay xoay cổ tay một chút, đối phương còn có một người chưa động thủ, Đường Liên Chiêu đã biết, đêm nay nếu như đối phương có ý đồ nào đó không tốt, chỉ sợ mình phải có một phen khổ chiến.
"Anh có quan hệ gì với chủ nhà này?" Tần Hà Nguyên hỏi.
"Hỏi tôi à? Tôi còn chưa hỏi các anh đấy." Đường Liên Chiêu hỏi ngược lại.
Khả năng quan sát của Tần Hà Nguyên không kém, chỉ trong chốc lát, hắn đã có thể phán đoán được, người trước mặt này không phải muốn làm tổn thương Đường Nguyệt, nếu chỉ vào cảm quan để đánh giá một con người tốt hay xấu, mặt của hắn và Trần Hữu Thụ mới là người khả nghi hơn, chỉ tiếc bộ dạng bên ngoài của hai chị em nhà Đường gia thật sự không giống nhau chút nào, cho nên, hắn vẫn thừa dịp vừa rồi chiếm cứ cửa nhà, không chịu thả Đường Liên Chiêu đi vào.
Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Có người bảo chúng tôi trông coi căn nhà này......"
Tần Hà Nguyên còn chưa dứt lời, "két" một tiếng.
Trong sân, cửa phòng được mở ra.
Đường Nguyệt đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh nhìn, ánh mắt sáng lên, "Đại chiêu?!" Trong giọng nói tràn ngập sự vui sướng và kích động.
"Chị, em về rồi." Đường Liên Chiêu vui vẻ nhếch miệng cười, quay đầu ý bảo: "Chị, chị quen hai người này không? Bọn họ nói là có người nhờ trông coi chị, bọn họ không làm gì chị chị chứ?"
Lần này đến phiên Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ cảm thấy xấu hổ.
"Hai người... " Đường Nguyệt cau mày nhìn kỹ, trong đầu đang suy nghĩ thử.
Cô cũng không biết Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ, nhưng có chút ấn tượng mơ hồ về họ, hình như mình đã từng thấy hai người này xuất hiện với Giang Triệt thì phải, không chỉ một lần, lúc đó hai người cũng không lên tiếng, đứng ở một góc, cho nên ấn tượng của cô về họ rất ít.
"Hai người là bạn của Tiểu Triệt?" Đường Nguyệt thử hỏi.
Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ nhìn nhau, không có cách nào phủ nhận, đành phải gật đầu.
"Các cậu, mỗi ngày đều trông chừng tôi như vậy à?"
Hai người chần chờ một chút, chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
Đường Nguyệt đột nhiên hoảng loạn, trầm mặc một lúc, cuối cùng hỏi: "Cậu ấy vẫn chưa về à?"
Vẫn gật đầu.
……
Trong phòng nhỏ, chị cả làm mẹ, từ sau khi cha mẹ đã mất, Đường Nguyệt liền gánh vác sứ mệnh quang vinh là đánh đòn em trai. Đương nhiên phải dưới điều kiện xác nhận em hoàn hảo không bị việc gì mới được......
"Chị, đừng đánh, đừng đánh...... Là em sai rồi, là em để chị lo lắng...... Em sai rồi, thật sai rồi, em nên gọi điện thoại trước." Đường Liên Chiêu ở bên ngoài thì cao ngạo, không chịu cúi đầu trước người khác, về nhà thì một bộ mặt cực kỳ vô hại, nhìn động tác cực kỳ điêu luyện và thành thục, thậm chí hắn còn không dám trốn tránh, lỡ cánh tay giơ lên cản đòn chị mình bị thương thì sao.
Đợi đến khi Đường Nguyệt dừng tay, trợn mắt nhìn nhau, hắn mới quay đầu cười ngây ngô nói, "Chị, chị đoán xem em hiện tại đã kiếm được bao nhiêu tiền? Ha ha, lúc này chị có thể mở tiệm may được rồi."
Hai phút sau.
"Tiệm may các chị đã mở xong chưa?"
"Sao nhà chúng ta lại có túi đồ hộp lớn như vậy?"
"Chị...... Tiểu Triệt kia là ai?"
"Sao hắn lại dẫn các chị kiếm tiền, còn bảo người ta mỗi ngày ở trong bống tối trông chừng chị? Không phải không phải, chị, em không phải đang thẩm vấn chị, thật không phải, đừng đánh, đừng đánh nữa."
Vấn đề này không có cách nào trả lời, Đường Nguyệt cũng không biết nên miêu tả quan hệ giữa mình và Giang Triệt như thế nào, nghĩ lại vốn có chút căm tức, nhưng vừa mới nói chuyện với Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ vài câu, lại làm cho cô có chút vui vẻ, tóm lại 'hoa khổi nhà máy' đã hoàn toàn rối loạn, vì vậy cô nghiêm mặt nói:
"Dù sao cậu ấy là người tốt, việc này em không được quản, chị sẽ tự nói chuyện với cậu ấy, đã biết chưa?"
Đường Liên Chiêu nói: "Rồi."
Hai phút sau.
"Bây giờ em còn ra ngoài làm gì?"
"Đi nói với bạn bè một tiếng em đã về thôi."
"Thật không?"
"Thật, chỉ lát nữa em sẽ về."
Đường Nguyệt cũng không biết một chuyện, Đường Liên Chiêu đã từng dặn dò các anh em của mình như vậy: "Chị tôi nói chuyện nhất định phải nghe lời, một câu cũng không được từ chối...... Nhưng chỉ cần nghe trực tiếp là được rồi."
Đánh một trận trước đã, không có mặt ở đây cũng hỏi thăm người ta trước, trên người không mang theo dao, Đường Liên Chiêu cất cây gậy trong người.
Ở bất cứ trường học nào gần đây, Đường Liên Chiêu muốn hỏi thăm một người nào đó, không có trường nào mà không hỏi thăm được.
……
Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối sẽ ngủ không được, Giang Triệt nằm lộn qua lộn lại trên giường, hiện tại đang rất chờ mong, ngày mai chính là lần thứ hai quay số, điện thoại trong phòng chợt vang lên, y đứng dậy tựa vào đầu giường nghe máy.
"Cậu sắp chết." Chỉ câu đầu tiên, Trịnh Hân Phong đã nói qua điện thoại như vậy.
Giang Triệt sửng sốt một chút, "Tình huống gì, cái gì mà tớ sắp chết?"
"Vừa rồi, lúc sắp tắt đèn, có người đi tìm cậu... cậu đoán thử là ai?" Trịnh Hân Phong hỏi xong thì rất hả hê, "Đường Liên Chiêu tới tìm cậu, 'surprised' ?"
Giác quan thứ sáu ứng nghiệm ngay lập tức, Giang Triệt giật bắn dậy, "...... Tớ đâu có làm gì."
Lão Trịnh rất phấn khởi, "Cậu không làm gì cả, cậu chỉ nhảy khiêu vũ với Đường Nguyệt, ôm eo, còn đạp xe đưa cô ấy 'chạy nhảy' khắp nơi mà thôi...... Rất nhiều người tranh nhau nói cho Đường Liên Chiêu, nói về cậu, cực kỳ khoa trương, cực kỳ lợi hại."
"……"
Lão Trịnh tràn đầy chờ mong nói: "Sắp về nhà rồi à? Che đầu lại đi, tớ đoán cậu sắp bị người ta chém cụt đầu rồi."
"Không .... không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Rõ ràng trong tay mình có thẻ người tốt của Tiểu Nguyệt tỷ, Giang Triệt điều chỉnh một chút cảm xúc, hỏi lại: "Cậu không sao chứ?"
Trịnh Hân Phong không tiếp lời này, qua loa tắc trách một câu, lập tức đổi đề tài, hưng phấn nói: "Đúng rồi, gần đây có đọc báo chí không? Hàn Lập đại sư lại xuất hiện ở Thượng Hải, băng đảng buôn người bị tiêu diệt, công viên bị sét đánh, nhìn không thấy sờ không được, chấn nhiếp tại chỗ hơn hai mươi tên buôn người, đơ người không dám động đậy...... Tớ đã nói trước rồi, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết là công pháp chân chính, cậu còn không tin."
Xem ra thần thoại càng ngày càng khoa trương hơn, Giang Triệt nói: "... Ồ."
"Tớ muốn bắt đầu tu luyện lại một lần nữa."
"... " Giang Triệt cố gắng bình tĩnh lại, "Luyện đi, luyện đi."
"Đô đô đô."
Tiếng cúp máy vang lên.
Giang Triệt đã có thể đoán được tình huống ở Lâm Châu, nằm yên một hồi, suy nghĩ một hồi, cách để đối phó với Đường Liên Chiêu cũng không nghĩ ra, ngược lại nghĩ tới việc xử lý chuyện của Trịnh Hân Phong và Tạ Vũ Phân như thế nào cũng đủ đau đầu.
Tình huống hiện tại, do y mà tương lai của bạn thân đã đi sai lệch, nhưng sự thật đã xảy ra ở trước mắt, cưỡng ép những chuyện này, không thể làm được, Giang Triệt quyết định mượn danh nghĩa của Hàn Lập đại sư, nói cho Trịnh Hân Phong biết tương lai của cậu, để cho cậu tự mình đưa ra sự lựa chọn.
……
Ngày hôm sau, ngày 3 tháng 6 năm 1992, lần thứ hai quay số giấy chứng nhận mua cổ phiếu Thượng Hải.
Tỷ lệ trúng lên đến 50%, chỉ quay số một trúng một không, cho nên đối với người có số liên tiếp mà nói, không có bất kỳ cách nói may mắn nào ở đây, 300 tờ giấy chứng nhận của Giang Triệt, trúng 150 tờ.
Toàn bộ thị trường chứng khoán Thượng Hải tiếp tục chật vật và trượt dốc trong thời kỳ suy thoái, mọi người đem tất cả chờ mong đều đặt ở trên số cổ phiếu mới sắp phát hành này, tình thế dự đoán rất lạc quan, buổi tối Giang Triệt đi vào sa lon, tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống, trong chốc lát đã nghe được một tin tức:
"Trong đợt phát hành cổ phiếu mới lần này, cổ phiếu nào được niêm yết nhanh nhất sẽ phải đợi đến ngày 16/6."
Tuy nhiên, cuộc đấu giá các cửa hàng tập thể và quốc doanh ở Lâm Châu sẽ được tổ chức vào ngày 12/6.
Từ khi gặp được Tạ Hưng, chỉ tay lên trời gọi sét một đường xuống, đến gần đây mấy ngày được làm thần cổ phiếu, phá vụ án đám buôn người, còn có việc vỗ vai để đẻ con trai mà y không hề hay biết......
Vận may của Giang Triệt bất ngờ hết sạch.