"Đúng rồi, đây là năm hào mà ngày hôm qua trả lại bát cho quán mỳ, quên đưa cho cậu."
Xuống xe, Đường Nguyệt đưa cho anh tiền cọc bát mỳ hôm qua.
Giang Triệt gật đầu nhận lấy, trong đầu thầm nghĩ, đầu năm nay nghiệp vụ giao hàng cơ bản chưa phát triển, lại hai năm nữa, bán hộp cơm dường như sẽ khiến một nhóm người chăm chỉ trở nên giàu có.
Cứ như vậy, hai bên cũng không lên tiếng đi bộ mấy chục bước.
Đường Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, còn nói: "Còn nữa, lần này nếu kiếm được tiền, tôi có thể chia bao nhiêu đó, lúc cậu tính toán rồi trừ đi một phần, tôi sẽ chuộc cái vòng tay lại."
Việc này trọng đại, Giang Triệt nghiêm túc gật đầu.
“……”
Không biết vì sao, Đường Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đương nhiên cái gì cũng phải như vậy của y, trong lòng cũng rất tức giận, về phần tức giận cái gì, chính cô cũng không biết.
Nếu là cô gái thập niên 2010, đại khái sẽ nói ra, 'lão nương quản ngươi làm khỉ gì', chỉ là bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nóng nảy đến phát hoảng, làm sao vậy nhỉ?!
Nhưng Đường cô nương thật sự không biết, cô còn lâu mới nghĩ nhiều như vậy.
Một đường về đến nhà, lúc vào cửa ánh mắt đám người trong phòng đều thẳng tắp, nhưng vì ngại không quen sếp lớn Giang Triệt, cũng không dám tùy ý mở miệng.
Chỉ có Kỳ Tố Vân kéo Đường Nguyệt qua, vân vê chất liệu rồi tấm tắc nói, "quần áo này quá đẹp, váy cũng quá đẹp". Còn có Tạ Vũ Phân thế nào cũng phải hô to, "Oa, em trước đó cho rằng Tiểu Nguyệt tỷ đã xinh đẹp ngất trời, không nghĩ tới còn có thể đẹp đến mức phá trời như vậy."
Phá trời, ngôn ngữ và tư duy của cô gái này rất thích hợp để đi viết tiểu thuyết huyền huyễn, dù sao về loại tiểu thuyết đó, đại bộ phận đều lừa ông trời.. Giang Triệt -- Hàn đại sư suy nghĩ.
Đường Nguyệt thấy chị em nhà mình, vẻ mặt cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, cười cười nói: "Tớ đi thay đồ trước đã, làm việc cho tốt."
"Chờ một chút, Tiểu Nguyệt tỷ", Giang Triệt ở bên cạnh nói, "Nhân lúc này đang mặc áo quần mới, chị đeo thử từng loại dây chuyền phụ kiến trước đi, chọn một loại trước để đeo sau."
"À", Đường Nguyệt nhìn thoáng qua 20 món đồ trên bàn, tiện tay cầm lên sợi dây ban đầu để đeo, xoay người hỏi Giang Triệt, "Cậu thấy được không?"
Áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh đen, một đôi giày trắng, một chút tạp sắc cũng không có.
Dây xích màu đỏ sậm của đàn mộc được đeo lên, tổng thể vô cùng tương xứng, bởi vì cấu tạo tương đối đơn giản, cũng không đến mức phá vỡ phần thuần khiết của bản thân Đường Nguyệt.
Giang Triệt cẩn thận đánh giá, thấy phần tai của dây chuyền phụ kiện vừa vặn rơi vào phần phồng lên trước ngực Đường Nguyệt...
"Cậu thấy được không?" Đường Nguyệt lại hỏi một câu.
Giang Triệt lẩm bẩm: "Cũng to đấy, lớn hơn nữa thật ra cũng không đẹp."
"Ừm...... Cậu nói gì?"
"À, ý em là phần tai của dây chuyền, rất đẹp, được chứ."
"...... Vậy cái này đi, tôi đi thay quần áo."
Tháo dây chuyền xuống, giữ nguyên bộ mặt lạnh với một người nào đó, Đường Nguyệt vừa mới xoay người sờ tay nắm cửa, chợt nghe Giang Triệt phía sau nói với Kỳ Tố Vân: "Tiểu Nguyệt tỷ đã chọn cái này, làm được bao nhiêu cái rồi?"
Kỳ Tố Vân cầm lấy một cái bảng ghi chép nhìn một chút.
"Lúc trước đã đặt hơn 90 cái, hiện tại ước chừng 120 cái, số lượng trên danh sách này rất nhiều, ngoại trừ một nhóm người khác, chị và Vũ Phân cũng đang làm."
"120...... " Trầm ngâm một chút, Giang Triệt nói, "Đủ rồi, kiểu này không làm nữa."
Y xoay người nhìn lại, lấy hai kiểu khác trên bàn, đặt trước mặt nói: "Hai kiểu này được, số lượng dừng của loại mà Tiểu Nguyệt tỷ đeo, chuyển sang làm hai loại này."
"Kiểu này rất tốt mà, vừa rồi Tiểu Nguyệt tỷ đeo lên đẹp mắt lắm", Tạ Vũ Phân buồn bực, cầm danh sách chỉ vào nói,"Hơn nữa cậu xem, ban đầu chính tay cậu viết, 300 cái nè."
Giang Triệt cười, nghiêm túc giải thích:
"Tớ cũng vừa mới thấy Tiểu Nguyệt tỷ đeo lên, bỗng nhiên nghĩ đến, mới quyết định như vậy...... Cậu thử nghĩ xem, trên người Tiểu Nguyệt tỷ đeo có cảm xúc như vậy, người khác đeo lên mình rồi tự so sánh, chắc chắn cảm thấy kém quá xa, có thể sẽ không muốn mua nữa."
"Nếu là ngôi sao trên TV hoặc quảng cáo nào đó, không gặp thì thôi, nhưng Tiểu Nguyệt tỷ sống sờ sờ ngay trước mắt, nhiều người đều nhìn thấy như vậy...... Phàm là người suy nghĩ tỉ mỉ một chút, cuối cùng cũng sẽ không nguyện ý đi so sánh. Có 120 cái này là đủ rồi."
"...... Được rồi, cứ làm theo lời tớ nói. Việc này tớ cũng không giúp được gì, tớ đi làm chuyện khác, mọi người nhớ lát nữa đến quán cơm để đặt cơm trưa, thương lượng chọn ra mấy món ngon vào, vất vả cho mọi người rồi."
Nói xong một vòng chào hỏi, Giang Triệt trực tiếp rời đi.
Người trong phòng suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng mới có một người mở miệng nói: "Ý của sếp lớn vừa rồi, mọi người nghe rõ chưa?"
"Cậu ta nói không ai có thể so sánh với Tiểu Nguyệt tỷ." Tạ Vũ Phân thử đeo sợi dây đó lên soi gương, lắc đầu, vẻ mặt đau khổ tháo xuống, đổi sợi khác đeo lên.
Dì Lưu cười, lắc đầu, 'chậc chậc' hai tiếng nói: "Dì sống gần hết đời rồi, chưa từng thấy ai khen người khác như vậy."
Đường Nguyệt không biết nếu như xoay người lại sẽ phải ứng đối như thế nào, dứt khoát giả bộ như không nghe thấy, chóp mũi nhướng lên, hừ, một tiếng, cô phát hiện mình bỗng nhiên không tức giận nữa.
……
Từ nhà Đường Nguyệt đi ra, Giang Triệt đến cửa hàng bán áo quần một chuyến, có một chuyện y vẫn nhớ rõ, vị phó giám đốc không biết tên nếu muốn giở vài thủ đoạn nhỏ để làm khó Đường Nguyệt, như vậy cửa hàng Giang gia, ông ta không có khả năng bỏ qua.
Đến cửa hàng, cảm xúc của Giang mẫu quả nhiên không đúng lắm, Giang Triệt vội vàng truy hỏi: "Có phải hôm nay trong cửa hàng có người của bộ phận chính phủ nào tới đúng không?"
Giang mẫu gật đầu, "Cũng tới không lâu lắm, có hai người của Cục Công Thương tới, vào cửa đã nói chúng ta cái này không đúng, cái kia không hợp, nói tới nói lui, ý tứ mẹ cũng nghe hiểu, chính là không muốn nhà chúng ta đem việc khâu vá sửa chữa cho Tiểu Nguyệt làm."
"Sau đó thì sao?" Giang Triệt biết mẹ mình rất cứng đầu, chắc chắn sẽ không đồng ý ngay tại chỗ.
"Mẹ không chịu trả lời, bọn họ liền bắt đầu hỏi chuyện giấy phép kinh doanh của chúng ta, thím hai con thiếu chút nữa cầm dao phay chặt người." Giang mẫu biểu tình phẫn uất, tức giận và thêm khổ sở nói: "Đây là dạng người chó má gì thế, cũng không biết là tên nào, muốn đối phó với một cô bé không cha không mẹ như vậy...... Đến đường sống cũng không cho."
Nói chuyện, Giang mẫu đã cúi đầu bắt đầu lau khóe mắt......
Đầu năm nay dùng thủ đoạn lưu manh, cách làm trực tiếp như vậy à? Giang Triệt nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện giấy phép kinh doanh vẫn còn đó.
"May mà lúc đó có một cô gái đang xem quần áo trong cửa hàng, nhìn không nhịn nổi, bảo bọn họ đừng đi đâu cả, sau đó ra ngoài gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát, đã có một chiếc xe của Cục Công Thương tới, xuống xe là Phó cục trưởng Hà gì đó, mắng hai người kia một trận."
Giang mẫu kể tiếp, có chút lộn xộn.
"Cô gái kia còn bảo bọn họ lau sạch giấy phép kinh doanh rồi treo lên lại."
"Còn giúp bọn họ sửa sang lại bộ quần áo trên người, cứ như vậy, vỗ vai hai cái, vừa nói, quốc gia cho bọn họ bộ quần áo này, không phải để bọn họ làm mấy việc này, phải xứng đáng với thân phận của mình."
"Cô ấy còn gọi mẹ là dì."
Giang Triệt đã có thể đoán được người mà Giang mẫu nói là ai, giúp người làm niềm vui, không có khả năng làm đến mức này.
"Sau đó cô ấy lôi kéo hai người kia hỏi vài câu, sau đó lao ra ngoài, trên mặt rất hung dữ. Trong số những người đang quan sát bên ngoài, cô ấy chọn ra một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, chỉ vào liền mắng, mắng người nọ quá nham hiểm, còn nói cái gì mà ông cho rằng bản thân mánh khóe tận trời, người có bãn lỉnh chân chính, không bao giờ ở đây chơi mấy trò bẩn thỉu, nhỏ mọn như vậy..."
"Người nọ ban đầu còn không phục, mẹ cùng thím con sợ cô ấy chịu thiệt, đều cùng đi lên hỗ trợ, kết quả một người khác ôm ông ta, ở bên tai nói mấy câu, ông ta cũng không dám lên tiếng nữa."
Đến đây, Giang Triệt cảm thấy mình đã có thể khẳng định cô gái đấy là ai, đó là cô giáo Tô, lúc này phải làm phiền cô rồi.
Để cho Giang mẫu miêu tả một chút bề ngoài, cơ bản đều rất phù hợp, nhưng có gì đó sai sai, sao lại là tóc ngắn?
"Gối thêu hoa, em đã về rồi, không phải nói là giúp nhà trông coi cửa hàng à? Đến tìm em cũng không có ở đây...... Chị đi dạo một vòng khắp thành phố rồi đó."
Tiếng nói truyền đến, quay đầu lại, cô giáo Tô với đầu tóc hơi xoăn, tóc ngắn ngang tai rất dí dỏm, đang đứng ở cửa, bên cạnh có một cô gái mà Giang Triệt không quen biết.
"Thế nào, kiểu tóc mới có đẹp không?" Tô Sở cười híp mắt nói, "Gối thêu hoa, chị nói với em nhé, chị cũng không phải là loại người làm việc tốt mà không lưu danh, lúc này em nợ chị ân tình quá lớn rồi đấy, em có biết không?"