Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đem theo Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ đi mua quần áo để thay, lại thuê phòng trên tầng 'đặt súng máy', dặn dò về vị trí cửa hàng Giang gia cùng với nhà của Đường Nguyệt, an bài hai người luân phiên trông coi vào ban đêm.

Không chỉ trong mấy ngày, ít nhất bên phía Đường Nguyệt, Giang Triệt cần bọn họ trông coi đến khi Đường Liên Chiêu trở về.

Cuộc sống như vậy đối với Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ mà nói, hiển nhiên không có chút khó khăn nào cả.

Sau khi Giang Triệt lo lắng ở bên cạnh suốt một ngày một đêm, Tần Hà Nguyên chủ động tìm tới, mỉm cười đặt chứng minh thư của cậu và Trần Hữu Thụ trước mặt Giang Triệt.

"Quên đi...... Yên tâm đi."

Hai ngày sau hết thảy đều rất thuận lợi, tiến độ chế tác dây chuyền phụ kiện và vòng tay cũng phù hợp với kế hoạch của Giang Triệt.

Trong tiệm hết thảy rất yên ổn, phía nhà của Đường Nguyệt thỉnh thoảng sẽ có người nhìn trộm một chút, nhưng cũng chưa chắc đã có ác ý, chỉ là có người nhìn thấy một đám nữ công nhân mất việc, mỗi ngày đều tụ tập lại không biết bận rộn làm cái gì đó, nên thấy tò mò mà thôi.

Mặt khác mấy ngày nay Tạ Vũ Phân vẫn ở trong nhà Đường Nguyệt, ngủ trong phòng Đường Liên Chiêu -- người nào đó khá mãn nguyện.

Hành động đó Kỳ Tố Vân làm không được, dù sao cô và vị hôn phu có một số 'việc' vừa mới bắt đầu, căn bản là không dừng lại được... Cô có thể mỗi ngày duy trì đi đi làm đã là không tệ rồi.

Sáng sớm lúc Giang Triệt đi vào sân, nhìn thấy trên bệ cửa sổ lại có bốn cái bình mới rửa sạch không lâu được úp ngược.. Hôm qua hình như không có, sáng nay cùng xuất hiện một lúc.

"Cứ tiếp tục như vậy sợ sẽ béo mất!" Y đến gần xác nhận một chút coi có phải bị hoa mắt không, đồng thời trong miệng nói thầm.

Đường Nguyệt rón rén từ phía sau đi tới, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo áo sau lưng Giang Triệt một cái, tựa như kéo dây thun một cái rồi buông ra, chờ y quay đầu lại, mới nghiêm túc giải thích:

"Cậu nói ai muốn béo? Cũng không phải tôi ăn một mình, do tối hôm qua tăng ca, chia cho mọi người cùng ăn nhé."

Ở khoảnh khắc này, thực ra không muốn nghe bất kỳ giải thích nào cả, chỉ muốn... trở về!

"Không sao, lát nữa em sẽ đi mua." Giang Triệt cười nói.

Đường Nguyệt do dự một chút, không từ chối khách khí nữa, cười gật đầu: "Ừm."

Có lẽ những cô gái nhỏ luôn như vậy, ngay cả những người chưa từng yêu ở tuổi hai mươi hai... Nếu vô tình làm cô ấy phật ý, cô ấy sẽ gây ồn ào vài lần, nhưng nếu bạn bỗng nhiên làm điều gì đó đúng đắn, cô ấy lại ôn nhu như nước.

Bắt đầu từ cuộc trò chuyện trên xe buýt ngày hôm đó, hai ba ngày nay Giang Triệt đã trải qua vài lần thăng trầm như vậy,y hoang mang không hiểu, bản thân Đường Nguyệt cũng như vậy...

Cô còn chưa suy nghĩ về điều gì quá cụ thể, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc của mình đang bị người khác chi phối.

"Đây, em ngồi đây." Đường Nguyệt hình như đã sớm có chuẩn bị, trong góc sân đặt một cái ghế nhỏ.

Giang Triệt ngồi xuống, cô gọi Tạ Vũ Phân tới, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó hai người ngâm nga nhịp điệu, ở trước mặt y khiêu vũ một ca khúc, Giang Triệt đưa ra yêu cầu như hạ thắt lưng, xoay vòng, đều có đầy đủ.

"Cậu thấy tốt không?" Đứng lại, Đường Nguyệt có chút lo lắng hỏi: "Tôi và Vũ Phân đều phải đợi đến khi mọi người giải tán mới có thời gian để luyện."

"Thật ra cũng không cần vất vả như vậy..." Giang Triệt có chút do dự muốn bày tỏ, kỳ thật yêu cầu cũng không cao như vậy, cũng không tham gia thi đấu, cho nên cô có thể tùy ý hơn.

Thế nhưng lý giải của Đường Nguyệt và Tạ Vũ Phân không phải như vậy, hai người trăm miệng một lời nói: "Vậy chính là không tốt, phải không?"

"Rất tốt, rất tốt." Giang Triệt lần này trả lời như đinh đóng cột.

Có thể không tốt được à? Ngẫm lại những ngày tháng từng ngồi giữa đám người bên đường, một ngày nào đó mình có thể khiến cô gái nhà máy phải luyện tập chăm chỉ để khiêu vũ cho mình xem...... Rất có cảm giác thành tựu.

"Cho dù nhảy giỏi cũng rất xinh đẹp."

Điển hình vẽ rắn thêm chân, câu nói này lại nói trong ngữ cảnh không đúng, lại phải giải thích nửa ngày. Giang Triệt vô cùng hoài nghi Đường Nguyệt đang tới mấy ngày đèn đỏ, bởi vì cảm xúc của cô bỗng nhiên thay đổi nhiều hơn.

Vất vả lắm mới giải thích được rõ ràng, Tạ Vũ Phân trở về phòng làm việc, Đường Nguyệt không đi theo, quay lại nói:

"Vậy cậu đã sắp xếp xong chưa? Thật sự không phải mỗi mình tôi đeo đúng không? Tôi vẫn còn hơi sợ một chút."

"Không cần sợ, chỉ là chuyện người khác mỗi tuần đều làm mà thôi, không chỉ có mỗi mình chị", Giang Triệt mỉm cười an ủi sau đó nói, "Còn lại một chuyện duy nhất, phải tìm người mượn một chiếc xe để không bị cảnh sát giao thông chặn lại, chắc là không có vấn đề gì lớn."

"Xe.... xe con à?" Đầu năm nay còn có thói quen gọi là xe con, ánh mắt Đường Nguyệt rất hoang mang, hiển nhiên đang xác nhận lý giải của mình có đúng hay không, bởi vì cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ không bao giờ chặn xe đạp, nhưng xe con, lại cảm giác rất xa xôi.

Lúc này một chiếc xe con đại biểu cho địa vị của sự giàu có, mà thời đại xe gia dụng phổ cập sau này hoàn toàn không thể so sánh được. Nói cách khác, mức độ phong cách của bạn khi lái một chiếc Santana vào thời điểm này cơ bản không kém gì lái một chiếc Lamborghini vào thập niên 2010.

Giang Triệt thầm nghĩ, chuyện này có lẽ sẽ phải làm phiền cô giáo Tô của mình, gật đầu, "Đúng vậy, đến lúc đó em sẽ đón chị và Vũ Phân...... Nếu không hai người chạy tới chạy lui mệt lắm."

Đường Nguyệt kinh ngạc: "Cậu?... Cậu biết lái xe?"

Vấn đề này Giang Triệt nói thầm: "Lão tài xế lên đường, không lên thì thôi, vừa lên hù chết chị."

"Vậy thì không được lái, cũng không cần mượn xe." Đường Nguyệt có chút kinh hoảng nói, "Hù chết người còn dám lái, tôi cũng không cần ngồi xe con gì...... Đến lúc đó Vũ Phân dẫn tôi đi tới là được rồi, bình thường cô ấy đều đạp xe."

Đường Nguyệt đưa tay chỉ về hướng, một chiếc xe đạp phượng hoàng đang dựa vào tường, yên tĩnh dừng ở dưới mái hiên.

Vóc dáng Tạ Vũ Phân rất nhỏ, làm cho người ta có cảm giác thuộc về loại cô nương có thân hình ớt đỏ.

"Một cô gái thậm chí không thể chạm đất bằng ngón chân khi đi một chiếc xe đạp lớn như vậy, điều đó sẽ rất khó khăn với cô ấy... Tôi đã lâu không đi xe đạp rồi."

Giang Triệt muốn lấy chìa khóa, cưỡi ra ngoài đi dạo một vòng, trở về nói: "Như vậy, đến lúc đó em đưa chị đi, dù sao em cũng phải chạy theo."

Đường Nguyệt nghĩ nghĩ, "...... Ừ, nhưng Vũ Phân thì sao?"

"Em nhờ bạn cùng phòng đưa cô ấy đi, cậu ấy có xe."

Đường Nguyệt gật đầu.

Còn bốn năm nữa 'Điểm mật mật' mới được công chiếu, hình ảnh Lê Minh trên chiếc xe đạp phượng hoàng chở Trương Mạn Ngọc đi khắp phố xá, nhưng bài hát cùng tên của Đặng Lệ Quân, đã nổi tiếng ở đại lục rất lâu trước đó, từ lúc nó đã từng bị chê bai, lúc đó chỉ có thể lén nghe, nhưng sau này mọi người có thể nghe nó một cách công khai trên đường phố và nó sẽ tồn tại mãi mãi.

……

Xế chiều thứ bảy, Diệp Quỳnh Trăn cầm 'vòng cổ' mà Giang Triệt 'tặng' cô sau giờ học buổi sáng, cảm xúc có chút hỗn loạn.

"Cậu ấy làm vậy... mặc dù có vẻ rất tùy ý khi đưa cho mình, còn nói nhờ giúp một việc, buổi tối cuối tuần đi vũ hội nhớ đeo vào, nhưng mà có thể..."

Nếu Giang Triệt muốn quay lại thì sao?

Diệp Quỳnh Trăn rối rắm một chút, có nên thuyết phục y cùng xuất ngoại không? Rất hiển nhiên, điều đó không thực tế, nếu mà cùng nhau cố gắng, trước hết là không thể nào vượt qua khoảng cách, tiếp theo cho dù Giang Triệt thật sự một hai năm sau có thể đi ra nước ngoài, tiếp tục ở bên nhau... Không chừng đến lúc đó thời gian sẽ trôi qua, phải kết hôn sinh con, việc thoát ra càng khó khăn hơn.

Vừa rồi mình quá vội vàng, lời còn chưa nghe xong liền ôm đồ bỏ chạy...... Diệp Quỳnh Trăn quyết định lần sau phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Giang Triệt.

cô đẩy ra thì thấy trên cổ Tô Chu có bốn năm chiếc "chiếc vòng cổ", trong đó có một chiếc có kiểu dáng giống hệt chiếc cô giấu sau lưng, sau đó hai bên tay trái và tay phải của Tô Sở đang đeo một đôi vòng tay tình nhân.

Vốn kế hoạch là tặng một sợi, nhưng cô giáo Tô của y muốn nhiều hơn, Giang Triệt không có biện pháp nào khác đành phải đưa đầy đủ.

"Tiểu Diệp, em cảm thấy buổi tối chị đeo cái nào đẹp hơn? Nghe nói buổi tối, các nam sinh trong vũ hội luôn nhắc về một cô gái rất xinh đẹp trong nhà máy nào đó, trước đây cô ấy có biến mất một thời gian, gần đây có thể sẽ xuất hiện trở lại. Chị còn chưa thấy mặt mũi thế nào...... Không thể thua kém được."

Cùng lúc đó, Giang Triệt, Trịnh Hân Phong và lão Ngô đang đi đến các trường học, cung văn hóa, vũ trường thanh niên, để tặng dây chuyền cho các mỹ nữ trong các vũ trường lớn......

Lão Ngô chủ động vác xác tới, hơn nữa tính tích cực rất cao, tranh nhau phụ trách việc đi lên trả lời các câu hỏi và đưa đồ.

"Cậu ta gần đây rốt cuộc bị cái gì kích thích vậy? Chịu đựng sắp đủ ba năm rồi, bỗng nhiên đói khát nghiêm trọng vậy?" Trịnh Hân Phong nói thầm với Giang Triệt.

Giang Triệt gật đầu, "Giống như tự cứu rỗi mình thì phải, nhưng cũng may có cậu ta, đỡ cho tớ phải lộ mặt."

……

Sau bữa tối, màn đêm buông xuống, trong thời đại thiếu giải trí, các buổi khiêu vũ cuối tuần rất phổ biến.

Trong tiểu thuyết, việc tạo ra sự chú ý của hàng vạn người, làm cho cả sân khấu trở nên yên lặng, khiến người khác ngừng khiêu vũ, chỉ để xem cô ấy... Điều này là không có thực.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng khi Đường Nguyệt và Tạ Vũ Phân bước vào sàn nhảy khiêu vũ của các trường học xung quanh, sự chú ý trông có vẻ ngẫu nhiên nhưng thường xuyên đổ về họ, cùng với những cuộc trò chuyện lặng lẽ dưới ánh nhìn rất kín đáo, vẫn như cũ không ngừng nghỉ.

Sự chú ý của các chàng trai thật ra rất nhỏ.

Các nữ sinh với sự nhạy bén bẩm sinh về trang phục, mới là trọng điểm mà Giang Triệt muốn dẫn dụ.

"Trước kia nhìn thấy cô ấy đều mang đồng phục nhà máy, lần đầu tiên thấy cô ấy ăn mặc như vậy, bộ này phối hợp...... rất đẹp."

"Ừm, bội áo và váy này rất đẹp, tớ từng thấy ở cửa hàng trên đường Duyên An."

"Sợi dây chuyền cô ấy đeo ở bên ngoài mới đẹp mắt nhất, lần đầu tiên tớ nhìn thấy kiểu dây chuyền này, làm sao có thể mua được nó nhỉ, mọi người có biết không?"

"Chưa từng thấy qua...... Cho dù có mua được, chắc rất đắt tiền? Vừa nhìn đã biết rất đắt rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK