"Anh đoán xem, lúc em đang thế này có suy nghĩ gì?" Đầu ngón tay của Liễu tướng quân từ tốn rời đi, nói: "Em đang nghĩ, ôi... không thể được anh làm bủn rủn tay chân nữa rồi." Đây giống như một trò đùa, nhưng trong giọng nói của cô tràn ngập tiếng khóc nức nở. Tam Đôn nắm lấy tay cô. Liễu tướng quân cười mỉm, rồi nói: "Em rất vui khi được lấy anh, mỗi ngày đều rất vui, thật đấy, chồng à. Em nghĩ có lẽ khi ông trời tạo ra con người, chính là an bài cho hai
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.