Qua đường, theo lộ tuyến Giang mẫu đã chỉ trước đó, Giang Triệt đi qua một loạt các cửa hàng ven đường, quẹo vào trước một quán sửa giày nhỏ, sau đó chui vào trong ngõ nhỏ.
Cuối cùng xuất hiện trước mặt y là một căn nhà theo kiểu Tô Châu thời xưa, toàn những hình ô vuông bên ngoài, bức tường bên ngoài tối màu và cửa sổ chật hẹp.
Nghe nói mấy năm trước có vị thủ trưởng từ trung ương xuống Lâm Châu đi thị sát, đi tới đi lui, trong cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng nơi này, còn nói địa phương này là nơi tốt nhất.
Quan chức địa phương đi cùng vội vàng hỏi: "Vậy thủ trưởng cảm thấy nơi này nên phát triển như thế nào thì tốt hơn? Mời ngài cho chút lời khuyên và chỉ đạo."
Thủ trưởng vung tay lên, "Ở đây, ở đó, hai cửa sổ nữa, bốn khẩu súng máy, chỉ cần một tiểu đội là có thể phong tỏa cả con đường bên ngoài."
Quan viên đi cùng: "......"
Thật ra nếu thật sự làm như vậy, như vậy căn nhà của Đường Nguyệt hẳn vừa vặn nằm ở điểm mù hỏa lực của hai khẩu súng máy.
Dọc theo góc tường, ở bên cạnh một dãy nhà lầu, bất ngờ xuất hiện mấy tòa nhà trệt, kiến trúc kết cấu hỗn hợp giữa gạch xanh và đất vàng, nóc nhà che bằng ngói, tường đất thấp vây quanh sân, có cảm giác sân nhà của nông dân.
Nhìn thoáng qua thì có diện tích rất lớn, tương lai phải được mở rộng hơn nhiều.
Đợi đến khi đến gần Giang Triệt mới phát hiện, sân lớn kỳ thật phía trước bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, mỗi khu đều dựng hàng rào, bao bọc bên trong mấy cái sân nhỏ đó.
Nhà Đường Nguyệt rất dễ tìm, bởi vì sân nhà nàng phơi đầy quần áo.
Tầm mắt của Giang Triệt bị từng dãy quần áo phơi trên cây trúc xanh chặn lại, không nhìn thấy người đâu cả, đầu tiên nhìn thấy chính là một luống rau nhỏ bên phía tay phải của sân, trong sân có hơn hai mươi cây rau nhỏ, chắc là vừa mới nảy mầm.
Bước thêm hai bước nữa vào giữa giân, cúi người nhìn lại......
Trên bãi đất trống bên trái trải ra một tấm ván gỗ lớn như cánh cửa, có hai chậu nước lớn. Đường Nguyệt đang ở đây, nghiêng về phía cửa sân, cô ngồi trên một chiếc ghế trúc thấp bé, đang cúi đầu dùng sức giặt cái cổ áo.
Áo sơ mi màu trắng, hai ống tay được xắn lên, một góc cổ áo có một vệt đỏ sậm, giống như thêu một đóa hoa nhỏ......
"Thời đại này hình như còn chưa có thiết kế như vậy?" Giang Triệt suy nghĩ một chút, đây hẳn là suy nghĩ riêng tư của một cô gái trẻ khi cuộc sống còn ổn định ở trong nhà máy.
Giờ đây khía cạnh này của cô đã hoàn toàn bị che khuất bởi sự cực khổ và kiên trì.
Mái tóc đen dài của cô được buộc lại phía sau, có phần tùy ý, có mấy sợi tóc lẻ bị bung ra, hiện tại lại bị mồ hôi làm ướt,hỗn loạn dán chặt trên trán và gò má...
Cô nâng cánh tay lên, lau mồ hôi trên trán, thuận thế ngồi thẳng dậy, ưỡn thẳng cái lưng ra, sau đó đấm vài cái vào thắt lưng của mình.
Vừa xoay người, cô đã nhìn thấy Giang Triệt đang đứng ở ngoài cửa.
Nếu không, cũng không biết khi nào mới nhìn thấy Giang Triệt......
"Tiểu Triệt?" Giọng nói của cô kèm theo nụ cười rạng rỡ, dường như tâm tình có chút vui sướng.
"Tiểu Nguyệt tỷ", Giang Triệt đã sớm vượt qua tâm lý tuổi tác mà gọi một tiếng 'tỷ', nói:" Mẹ em nói, buổi sáng trong hai bộ quần áo đưa cho chị, trong túi hình như bỏ sót tiền trong đó, sợ ngâm nước bị ướt, bảo em qua đây một chuyến."
"Đúng vậy, may mà trước khi chị giặt quần áo đều phải mở túi ra kiểm tra một lần", cô gật đầu, nói xong đứng lên, lắc lắc bọt nước xà phòng dính trên tay, nói, "Cậu chờ một chút."
Vào nhà và đi ra ngoài sân một lần nữa.
Bởi vì trên tay còn bị ướt, Đường Nguyệt dùng hai đầu ngón tay kẹp một xấp tiền đưa cho Giang Triệt, nói: "Có muốn đếm lại không?"
"Không cần đâu, mẹ em còn lo lắng, sợ chị hiểu lầm nữa, còn bảo em nhất định phải nói cho rõ ràng, bà sợ chỉ sợ tiền ngâm nước bị ướt, không phải..."
Kiểu hiểu lầm này thật ra rất dễ tạo thành, cho nên nói ra những lời này, Giang Triệt mở miệng có chút xấu hổ và khẩn trương.
Đôi mắt như trăng lưỡi liềm của Đường Nguyệt cũng hơi híp lại, nhìn kỹ một lần, sau đó bật cười: "Thấy cậu căng thẳng...... Chị biết mà." Dừng một chút, cô còn nói: "Cảm ơn mọi người đã để ý đến cảm nhận của chị như vậy."
Câu nói phía sau có chút bi thương, chắc là từ khi mất việc phải làm mấy việc như nhặt rau, nhặt vụn than, chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của nhiều người như vậy, quá ít người khác để ý đến cảm thụ của cô.
Nhưng cô không nói điều đó một cách buồn bã, mà chỉ nói một cách chân thành.
Giờ phút này Giang Triệt chỉ cần nhìn ánh mắt của nàng là biết hắn không cần giải thích nữa.
Cảm giác tin tưởng lẫn nhau này rất tốt, Giang Triệt nhìn quanh, nhìn thấy một chậu áo khoác len đã giặt nhưng chưa được vắt, chỉ vào đó nói: "Quần áo dày như vậy, muốn vắt khô rất khó đúng không?"
Đường Nguyệt gật đầu, "Ừm, công đoạn này khó khăn nhất, trước kia trong nhà chị có em trai giúp đỡ, chị vốn không đủ sức. Bất quá cũng may, chị nghĩ ra một biện pháp với thứ dày và nặng này rồi, một đầu cột cố định một nơi, đầu còn lại dùng sức xoắn vài vòng là được..."
Cô chỉ về phía tay nắm cửa, vừa nói vừa cười, tay chân thì mô phỏng lại động tác lúc vặn cái chăn.
"Để em giúp chị."
Giang Triệt rất khó phủ nhận, chính y giờ phút này đang có chút xúc động, rất muốn thay cô gái cứng cỏi này làm một chút gì đó, cho dù chỉ là hành động rất nhỏ... cho dù cô xấu hay đẹp.
……
Cái chậu lớn này, có lẽ dùng để đựng quần áo mùa đông chuẩn bị giặt xong, trong đó có mấy món mà ngay cả Giang Triệt cũng không đủ sức vắt khô, vì thế hai người mỗi người một đầu, cùng nhau vặn lấy vặn để.
Làm xong việc này, tim của y đang có chút bấn loạn, đang chuẩn bị tạm biệt.
Đường Nguyệt gọi Giang Triệt lại, chỉ vào ngực trái y và nói:
"Chờ một chút, để chị xem, túi áo sơ mi của cậu bị lệch sang một bên, cởi ra đi, chị khâu cho...... Hôm nay là chủ nhật, dì chắc cũng bề bộn nhiều việc lắm."
Giang Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, túi áo sơ mi bị đứt chỉ một bên ngực.
"Cái áo sơ mi này mẹ mới tặng cho em, sao mẹ không phát hiện ra nhỉ?"
Thế nhưng có một vấn đề, Giang Triệt hôm nay sợ làm việc nặng rồi đổ mồ hôi, nên y chỉ mặc một lớp mà thôi.
"Hôm nay, trời còn chưa nóng lắm, cậu cẩn thận kẻo bị cảm lạnh." Đường Nguyệt cũng kịp phản ứng, nghĩ đến mình vừa mới mở miệng trực tiếp vẹ Giang Triệt cởi quần áo ra, sắc mặt cũng có chút quẫn bách, mím môi cười mỉm một chút, giảm bớt chút xấu hổ nói: "Không sao, đàn ông các cậu mùa hè toàn cởi trần đó có sao đâu...... Không, cậu cứ mặc, mặc cũng được rồi."
Thiếu chút nữa trở thành khuyên nhủ Giang Triệt cởi sạch hết đi không có việc gì, hai bên tai nóng lên, Đường Nguyệt nói xong trực tiếp xoay người rời đi, một lát sau, mới từ trong phòng lấy ra một hộp kim chỉ.
Chọn chỉ, xỏ kim...... Ngón tay trái vân vê một cạnh túi áo sơ mi của Giang Triệt, tay phải nhẹ nhàng xỏ kim...... từng đường kim liên tục đan xen vào nhau, đường chỉ tinh tế......
"Được rồi." Cuối cùng hơi cúi đầu xuống, Đường Nguyệt nhẹ nhàng cắn đứt đầu dây chỉ, hoảng loạn lui về phía sau.
Giang Triệt nhìn một chút, ngay cả nút thắt cuối cùng cũng được thắt ở trong túi, bên ngoài không hề nhìn ra dấu vết là có người khâu vá.
Khó trách mẹ mình nói tay nghề của Đường Nguyệt tốt hơn mẹ...... Chỉ là vừa rồi hai người sát nhau như vậy, cô gái từ nhà máy đi ra này cũng không coi mình là người xấu chứ? Được rồi, có lẽ là nhờ công lao của mẹ.
Lúc này, Đường Nguyệt giơ tay trái lên, mút ngón trỏ giữa hai bờ môi một cái.
Giang Triệt nhìn thấy vết máu nhàn nhạt, xấu hổ nói: "Có phải bị đâm trúng rồi không?"
Đường Nguyệt lắc đầu: "Không phải, hóa ra trước đó có một vết thương nhỏ, giờ nứt ra một chút, không sao đâu, chuyện nhỏ."
Giang Triệt nhìn kỹ hai bàn tay của cô...
Lần đầu tiên, y quyết định can thiệp một chút vào cuộc sống của 'người lạ' này.
"Bây giờ chị giặt quần áo của mấy quán cơm?" Giang Triệt hỏi.
"Năm nhà, hôm trước mới có thêm một nhà." Cô vui mừng trả lời.
"Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Cũng không nhiều, có đôi khi quần áo cũng nhiều, cũng có vài tệ."
"... " Có đôi khi, Giang Triệt trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: "Thật ra em cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp."
Trong ánh mắt Đường Nguyệt có chút hoang mang: "Hả?"
Bị đối phương nhìn chăm chú như vậy, Giang Triệt lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ lại một chút mới nói: "Không biết mẹ em đã từng đề cập với chị chưa, thật ra bà ấy có một ý tưởng, muốn chị dứt khoát không cần giặt quần áo nữa, đem máy may chuyển đến cửa hàng của nhà em. Như vậy không riêng gì công việc của nhà em, bên ngoài có người cần khâu vá cắt may gì đó, chị cũng đều có thể làm được, mặt khác còn có thể giúp mẹ em trông cửa hàng, ngược lại bình thường chị cũng luôn giúp đỡ, lúc bà ấy ở một mình, cũng thật sự rất bận rộn. Mặc dù nhìn không chính thức lắm, nhưng ba phần tiền công cộng lại, cuộc sống sau này sẽ không phải cực như vậy, sau đó chị từ từ tiết kiệm, về sau có thể tự mình mở một cửa hàng......"
"Chuyện này, dì có nhắc qua với chị."
"Vậy......"
"Chị, nhà máy của bọn chị, còn có một số người có thể trở về, hiện tại chỉ là ngừng việc một thời gian, không chính thức mất việc mà ", Đường Nguyệt đang giải thích, đồng thời ánh mắt nghiêm túc nói, "Trong nhà máy hiện tại có truyền ra tin tức, nói nếu ai đã có việc làm tốt ở bên ngoài, hoặc là tìm được việc làm...... Trong nhà máy sẽ không xem xét nữa. Rất nhiều người bọn chị đều đang chờ."
"……"
Con mẹ nó đó là logic khốn kiếp gì vậy, thế giới đảo điên rồi à? Những lãnh đạo ngu ngốc kia đang ôm tâm tư gì vậy? Hướng dẫn cho người lao động bị sa thải và tái tuyển dụng khi vẫn chưa bắt đầu? Hơn nữa cho dù có thể trở về, anh cho rằng cái nhà máy rách nát kia của các anh có thể chống đỡ được hai năm không?
Trong lòng có một đống lời muốn nói, nhưng Giang Triệt không thể nói thẳng, hắn chỉ có thể nói:
"Nhưng bây giờ người đã ở bên ngoài, nếu có cơ hội và có điều kiện, thật ra kiếm được tiền cũng không ít hơn so với trong nhà máy... Phải nói là nhiều hơn rất nhiều, chị xem mẹ em đó, không phải đều đi ra đó sao?"
"Chị chờ một chút." Ánh mắt Đường Nguyệt có chút khó xử, cũng có chút chờ mong, "Nghe nói cũng sắp có tin tức."
"...... Một cái nhà máy rách nát, có tốt đẹp gì trong đó chứ?"
Biết rõ kết cục sẽ như thế nào, đây là lần đầu tiên Giang Triệt hiếm hoi nhúng tay vào việc riêng của người khác kể từ khi y sống lại...... Kết quả lòng tốt lại bị xem nhẹ, 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép', y buồn bực nói thầm một tiếng.
"Chị biết, chị biết cậu và dì đều vì tốt cho chị, hai người rất tốt. Nhưng chị, có lẽ chị đã quen rồi, rời khỏi nhà máy, sẽ rất sợ... " Đường Nguyệt giải thích, vẻ mặt ảm đạm một chút, nói, "Mười lăm tuổi, chị đã vào nhà máy rồi...... Đến bây giờ đã gần bảy năm rồi."
"Mười lăm tuổi, làm sao có thể? Cho dù làm đứng gác, cũng không được?" Giang Triệt hỏi xong, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, trong mắt Đường Nguyệt hiện lên một ít nước mắt:
"Mười lăm tuổi, chị học trung học cơ sở, khi đó ba mẹ đều là công nhân của nhà máy số 2. Có một lần nhà máy bị cháy, bọn họ cùng rất nhiều người xông vào cướp vải khỏi cháy...... Mái nhà đột nhiên sập xuống, không thấy ai đi ra được."
"Nhà máy chăm sóc chị, để chị làm việc, kiếm tiền nuôi sống bản thân, chăm sóc em trai. Ngay tại phân xưởng cũ của mẹ."
"..." Thì ra là như vậy, Giang Triệt đã hiểu, đối với Đường Nguyệt, đây không chỉ là một công việc, mà còn là một hồi ức.
Không còn lời khuyên nào nữa.