Giang Triệt đến cửa hàng của mình đã là chuyện ba ngày sau, ba ngày đó y xin nghỉ, bận rộn với kế hoạch của mình.
Bạn gái cũ đã trở thành người bạn bè bình thường, cô cũng lười quản việc này, cho nên cũng không bị làm khó.
Trong cửa hàng, chú hai đã đi theo Giang phụ ra ngoài, hai anh em hiện tại ngoại trừ nhập hàng, bổ sung hàng hóa, cũng đang thử xem có thể tìm được phương pháp nào khác hay không.
Nếu không, nhân viên thật sự quá dư thừa.
Ý nghĩ của chú hai là muốn dứt khoát tự mình đi ra ngoài làm việc, tự mình chạy xe kéo, nhưng tiếng phổ thông của chú ấy còn chưa lưu loát, đường xá lại càng không quen thuộc, Giang phụ và Giang mẫu rất lo lắng nên không cho.
Thím thì an tâm ở lại làm việc trong cửa hàng, hiện tại đang cố gắng dùng tiếng phổ thông không thuần thục của mình để nói chuyện với một vị khách hàng, trên mặt có ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng cũng có sự nhiệt huyết và tinh thần không từ bỏ từ những lần đấu tranh thu hoạch và trồng trọt ở nông thôn trong quá khứ.
Khó khăn trong việc giao tiếp của thím, kết hợp với biểu cảm của nàng, có một lợi ích, đó là dễ khiến khách hàng cảm thấy nàng rất chân thành.
Giang mẫu có lòng để thím đi rèn luyện, lúc rảnh rỗi trực tiếp kéo Giang Triệt ra phía sau, cau mày nói: "Chị Tiểu Nguyệt của con hai ngày nay có chút không thích hợp lắm, giống như có chuyện gì đó rất khó nói."
"Ồ...... Vậy để con đi xem thử một chút."
Y trực tiếp nói một câu như vậy, mắt Giang mẫu sáng lên, "Cuối cùng con cũng có chút tiền đồ."
……
Trong nhà Đường Nguyệt, cuối cùng cô cũng thay bộ đồng phục làm việc màu xanh đậm của nhà máy.
Thật ra buổi tối hôm đó từ trong nhà máy trở về, cô đã lấy đồng phục làm việc, giấy khen tiên tiến gì đó ra hết rồi sắp xếp lại một lần, ban đầu có suy nghĩ là muốn ném hết đi, nhắm mắt làm ngơ, đến lúc định ra tay thì vẫn cảm thấy luyến tiếc, ngẫm nghĩ rồi xem thư là một kỷ niểm, cất toàn bộ lại trong rương, sau đó khóa lại.
Hiện tại trên người cô mặc một chiếc áo khoác cũ màu xanh của quân đội, nhìn nó hình như hơi nhỏ so với dáng người.
Bộ quần áo này do Đường mẫu lưu lại vào thời đại quân trang đang còn thịnh hành, lúc Đường Nguyệt mười lăm mười sáu tuổi đã từng mặc nó, sau đó do phát dục nên quần áo đó không vừa, lại thấy bên ngoài đã không còn ai mặc, nên cởi ra cất đi.
Hôm nay không có biện pháp nào khác nên cô mới lấy ra, ngoại trừ bộ quần áo làm việc, quần áo của Đường Nguyệt thật sự quá ít, chỉ có hai bộ có thể mặc, còn phải giữ lại để mang khi đi ra ngoài, cho nên bộ này cô mặc ở nhà.
Lúc này, Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân mới vừa vào trong nhà ngồi xuống một lát.
"Chuyện ngày đó, trách tớ liên lụy các ngươi."
Pha trà xong, ngồi xuống bên cái bàn nhỏ, Đường Nguyệt có chút xấu hổ, chính cô đã bất chấp tất cả, nhưng sau đó không khỏi có chút lo lắng Ngưu Bính Lễ có giận chó đánh mèo với hai nữ công nhân kia không... Khả năng này rất lớn.
"Liên lụy cái gì nữa, lúc ấy cậu không dẫn đầu việc lấy về số tiền đó, bọn tớ sau đó cũng phải nghĩ biện pháp đi lấy lại bằng được." Tạ Vũ Phân uống một ngụm trà, nhổ bọt trà ra đồng thời xì một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Chó má thật, thu tiền xong cũng không làm được việc, bên ngoài đã lan truyền cả rồi."
"Hả?"
"Chê quá ít, chỉ có ba trăm bốn trăm tệ như chúng ta, người nào hắn thu cũng không kéo về nhà máy được...... Nghe nói hiện tại đã có mấy người được trở về nhà máy, đa số đều là người đưa quà cáp ít nhất trên ngàn tệ."
“……”
Đối với ba cô gái đang ngồi mà nói, nghĩ cũng không dám nghĩ đến con số ngàn tệ, cho dù từ trong tất cả các công nhân đang bị dừng việc ở nhà máy xưởng dệt số hai, sợ rằng cũng không có vài người có được số tiền đó.
Suy nghĩ như vậy, Ngưu Bính Lễ quả thực đang làm trò ép máu trên những người sắp chết đói, tâm tư quá đen tối, thông dụng hơn là tâm tư của một tên chó má.
"Dù sao ngày đó sau khi cậu rời đi một lát, đã có người chạy đến náo loạn, nói Ngưu Bính Lễ nhận năm trăm tệ của cô ấy mà không chịu làm việc, sau khi hai bọn tớ bàn bạc, liền học theo cậu, đi vào trực tiếp lấy lại tiền", Kỳ Tố Vân cười nói, "Sau đó Ngưu Bính Lễ còn đập bàn mắng chửi, nói ba người bọn tớ đừng mong có chuyện quay trở về, có chết hắn ta cũng không đồng ý. Vũ Phân có lá gan lớn, trực tiếp nói ra một câu, bà đây cũng không thèm về, có người như hắn làm lãnh đạo, xưởng dệt không biết còn tồn tại có lâu nữa không."
Nhà máy xưởng dệt số hai không còn tồn tại lâu nữa? Đường Nguyệt chợt nhớ tới, Giang Triệt đã từng ám chỉ tương tự như vậy.
"Tớ chỉ muốn nhổ bãi nước miếng vào mặt hắn ta", một bên Tạ Vũ Phân tàn nhẫn nói ra một câu, nói với sắc mặt cô đơn, "Nói thật, ai có thể thật cam lòng được, nhưng do Ngưu Bính Lễ hắn muốn như vậy làm...... Không có biện pháp nào khác, chúng ta cũng không thể học vợ của Lưu Ca Bao, chấp nhận ăn nằm với hắn được?"
Lại một tin tức chấn động khác bị cô thuận miệng nói ra.
Lưu Ca Bao cùng vợ của hắn đều là thứ nổi danh vô dụng ở trong nhà máy...... Nhưng mà vợ của Lưu Ca Bao, bộ dạng quả thật cũng bắt mắt, chỉ là lá gan rất nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Tạ Vũ Phân là một người thích hóng chuyện -- người phụ nữ nào cũng vậy, tác phong cũng rất mạnh mẽ, không trốn tránh gì mấy lời khiếm nhã, thích nói gì thì nói nấy, thấy đã hấp dẫn được chú ý từ hai cựu đồng nghiệp, liền nói tiếp:
"Lưu Ca Bao và vợ hắn trên có bốn người già, dưới có hai người nhỏ cần nuôi, gánh nặng quá nặng nề, lần trước hai người cùng bị sa thải, cuộc sống không có cách nào tiếp tục...... Lưu Ca Bao hết cách rồi, bán mấy ống máu, xuống Thâm Quyến đi làm công."
"Sau đó không lâu, Ngưu Bính Lễ tổ chức hội nghị quan tâm đến số hộ khó khăn, bảo vợ hắn đến nhà máy để nói chuyện."
"Dù sao thì, tin đồn lan truyền ra, lần đầu tiên là hắn dùng sức mạnh... Sau đó vừa dọa vừa dỗ, để cho nàng trở về nhà, vợ của Dát Bao cũng nhận mệnh. Cô ấy hiện tại ở trong xưởng làm mấy công việc rất nhẹ nhàng và nhàn rỗi, thường thường bị Ngưu Bính Lễ gọi đến văn phòng để nói chuyện và làm quét dọn, trở về sau đó sẽ ngồi một góc nào đó một mình, bàng hoàng và rơi nước mắt .... Bọn họ đều nói, cứ tiếp tục như vậy không sớm thì muộn sẽ điên."
Một khoảnh khắc im lặng, thổn thức, phẫn nộ đang dần bị tích tụ.
"Không ai tố cáo hắn lên thành phố à?" Đường Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
"Có! Nhưng bất kể dù ai đi tố cáo, đều bị một câu 'cố ý quấy nhiễu công tác cải cách, trả thù cán bộ lãnh đạo' trả trở về. Ngưu Bính Lễ, mánh khóe quá nhiều." Tạ Vũ Phân bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình cầm lấy bình nước nóng rồi đổ thêm nước, giống như trong lòng cô có lửa, cần phải dập xuống.
Kỳ Tố Vân thở dài, "Nếu Ca Bao quay về thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đâm chết tên khốn kia?"
"Ca Bao, Ca Bao, tại sao lại gọi là Ca Bao, còn không phải do Ngưu Bính Lễ khi dễ hắn quá thành thật, quá nhát gan, quá vô dụng à, cho dù trở về có biết, thì làm gì được hắn chứ? Nếu thật sự dám chém chết hắn, Ca Bao cũng không có lá gan đó." Tạ Vũ Phân nói xong nhìn thoáng qua Đường Nguyệt, nói tiếp: "Có nói gì đi nữa, Đại Chiêu của cậu vẫn là tốt nhất, nếu không có Đại Chiêu...... Haiz, không đề cập tới nữa. Đúng rồi Tiểu Nguyệt, cậu nói thử xem Đại Chiêu nhà cậu vì sao lại chướng mắt tớ? Bộ dạng tớ cũng đẹp mà, trước sau đều có...... Tớ muốn làm em dâu cho cậu, suy nghĩ đó đã có rất lâu rồi."
"Cậu là đồ không biết xấu hổ." Kỳ Tố Vân ở bên cười mắng một câu, nói: "Được rồi, không nói những chuyện bẩn thỉu này nữa, nói hết đi, kế tiếp định làm gì bây giờ?"
"Cha mẹ tớ nói có thể mở quán bán đậu phụ, ta suy nghĩ thấy cũng ổn, như vậy tớ chính là đậu hủ Tây Thi rồi, cùng đại ca đám lưu manh như Đại Chiêu cũng rất xứng..."
"Nhưng mà quán đậu hũ bên ngoài đã mở quá nhiều rồi?" Đường Nguyệt nói thật, lúc này nếu mất việc, muốn thử tay nghề, suy nghĩ cách nào đi nữa cũng dễ dàng quay về con đường cũ của tổ tiên, mở tiệm đậu hũ gì đó, đã có rất nhiều người rồi.
"Cha tớ nói không được thì chọn rao bán ở vùng ngoại ô trong thôn, dù sao nghĩ lại thì, còn chưa có quyết định cuối cùng." Người có 'lòng dạ rộng rãi' như Tạ Vũ Phân, kỳ thật cũng có chỗ tốt, không dễ dàng ưu sầu phiền não như người khác.
"Tiểu Nguyệt, cậu thì sao?" Cô hỏi ngược lại một câu.
"Tớ?"
Đường Nguyệt thoáng có chút bất lực, thật ra ngày đó rời khỏi nhà máy số hai, cô trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng của Giang mẫu, trong lòng rất vui mừng, chuẩn bị nói cho Giang mẫu, cô đã nghĩ kỹ rồi, đem chiếc máy may chuyển đến cửa hàng, làm theo lời Giang Triệt đã nói.
Nhưng lúc ấy cô đi tới cửa hàng, đúng lúc Giang mẫu không có ở đây, lại gặp thím của Giang Triệt.
Đường Nguyệt nghe ngóng, thím hai nói tiếng phổ thông có chút hơi khó chịu, nói với cô: "Chồng tôi là em trai của ông Giang, bà Giang là chị dâu ruột của tôi, hai vợ chồng tôi vừa từ quê hương tới đây trợ giúp làm ăn."
Cửa hàng Giang gia không lớn, bốn người, đã rất nhiều, hơn nữa đối phương còn là người thân......
Lúc ấy Đường Nguyệt nuốt lại lời định nói, sau đó gặp lại Giang mẫu, cũng không dám nhắc lại.
Thậm chí hai ngày nay, khi đi lấy mấy món để may vá, cô cũng có chút ái ngại, bởi vì hiện tại Giang mẫu có thời gian rảnh để làm mấy việc này.
Cô muốn rất muốn nói mình không thể chiếm thêm tiện nghi từ Giang gia nữa, chỉ là tạm thời còn không biết nên mở miệng như thế nào.