Rất rõ ràng hai người này mới là người đứng đầu của đám người này, một người được xưng là chủ tịch Đại, một phó giám đốc thực quyền của một nhà máy quốc doanh, dám rêu rao xuất hiện như vậy, chắc chắn là người đứng đầu thì mới hành động như vậy.
Xem ra đầu óc Ngưu Bính Lễ vẫn rất tốt, một bên liều mạng hút máu cho nhà máy dệt sắp phá sản đó, một bên đã tìm ra cho mình một con đường khác.
Ngày nay, rất nhiều lãnh đạo nhà máy quốc doanh không hiểu sản xuất, chỉ nói chuyện chính trị, xây dựng quan hệ, người thường dẫn dắt chuyên gia là chuyện rất bình thường, Ngưu Bính Lễ là người trong phân xưởng, lẽ ra là người trong nghề, chỉ có điều sau đó cũng đổi sang chơi trò quan hệ chính trị.
Nhưng bởi vì từng có kinh nghiệm trong nghề, hắn mới hiểu được một chuyện, nhà máy xưởng dệt số 2 phải phá sản.
Đã từng có giai đoạn, cả nước 'bách phế đãi hưng' (còn có rất nhiều việc phải làm), các nơi trong cả nước xây dựng công nghiệp như ong vỡ tổ, mò đá qua sông, nghĩ đến công nghiệp nặng là sắt thép, còn nếu nghĩ đến của công nghiệp nhẹ, nó có nghĩa là dệt may.
Vì vậy, các nhà máy dệt hầu như có mặt ở khắp mọi nơi trên cả đất nước, cồng kềnh, phương pháp sản xuất lạc hậu, thiếu ý thức thay đổi và sự cạnh tranh, đến giai đoạn này chắc chắn sẽ phá sản với số lượng cực lớn.
Ngưu Bính Lễ đã quen việc dùng quyền lực để kiếm tiền, nghĩ đến cảnh nhả máy xưởng dệt số 2 bị phá sản, bản thân sẽ phải chuyển qua làm cán bộ trung tầng không có quyền lực của một bộ phận nào đó,, ông ta sẽ không bao giờ can tâm tình nguyện, bây giờ ông ta bắt đầu đi một con đường riêng của mình.
Đề tài tại hiện trường được thay đổi, Giang Triệt nghe ngóng một hồi, rốt cục hiểu được một chuyện: "Vì sao sáu cửa hàng quốc doanh và tập thể ở đường Nam Kinh thành phố Thượng Hải, lại chỉ bán được 145 vạn tệ?"
Hoạt động lén lút bất hợp pháp này, quan chức và thương nhân liên thủ, không có chỗ cho giá đáy tăng lên, ngay cả giá đáy, bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nói cách khác, buổi đấu giá gì đó của nhà nước, thật ra đã sớm an bài thỏa đáng tất cả.
Những người ở đây căn bản không kiêng dè việc Giang Triệt và Tần Hà Nguyên nghe được những lời nói này, có lẽ cũng là một loại triển lãm năng lực của họ.
Chủ tịch Đại đang tham gia vào các dự án phủ xanh đô thị, mỗi năm một lần lăn qua lăn lại một lần, đem cỏ cây phố Đông đào đến phố Tây, lại đem cỏ cây phố Tây trồng đến phố Đông, sau đó từ trong tay chính phủ lấy đi một số tiền khá lớn. Loại người có thể kiếm được số tiền đó, chắc chắn quan hệ với quan chức thành phố không hề bình thường chút nào
.
Ngưu Bính Lễ không nói nhiều, thỉnh thoảng nhìn về Giang Triệt, miệng cười cười, gật đầu chào hỏi. Căn cứ vào suy đoán này, Giang Triệt cảm thấy hắn chắc là đã biết mình rốt cuộc là ai.
Hơn nửa giờ, đề tài cũng không tập trung vào trên người Giang Triệt.
Y đứng dậy gọi Tần Hà Nguyên cùng đi vệ sinh.
"Vì sao chúng ta phải đi ra? Bọn họ sau lưng khẳng định sẽ bàn bạc......"
"Bởi vì muốn cho bọn họ thời gian để bàn bạc ,vì có vẻ như mọi việc đã sắp hoàn tất, bọn họ cần chút thời gian để thảo luận và bàn bạc, xem thử nên chia cho chúng ta như thế nào."
Vì một chuyến đi này, trước đó Giang Triệt còn phải chuẩn bị rất nhiều các lời thoại, như các câu nói hữu ý vô tình dẫn dắt, thậm chí câu nói tính toán qua không cẩn thận 'bại lộ' một chút gì đó...
Nhưng hiện tại, bởi vì Ngưu Bính Lễ đã xuất hiện, những thứ này đều không cần.
Giang Triệt thích nhất là giao tiếp với người 'thông minh'.
……
Trong quán trà, Giang Triệt và Tần Hà Nguyên chân trước vừa đi ra ngoài, chân sau không gian liền trở nên yên tĩnh, Ngưu Bính Lễ nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, trong ánh cực kỳ bình tĩnh nói:
"Không cần tìm hiểu, bối cảnh là nhà họ Tô."
Lần trước Tô Sở ra mặt thay Giang gia, lần này, Giang Triệt lại lấy thân phận một học sinh nghèo, không hiểu vì sao lại có nhiều tiền để tham gia đấu giá.
Ngưu Bính Lễ căn cứ vào hai chuyện này mà suy đoán, đáp án dễ dàng có được -- đây đương nhiên không phải là chuyện liên quan đến một gia đình nhỏ như Giang gia, Giang Triệt đang làm việc cho một vị nào đó trong Tô gia, có thể là Tô Sở, hoặc là nhiều người khác trong Tô gia.
Một câu này của ông ta, chẳng khác nào chứng thực suy đoán của những người khác ở đây:
[Giang Triệt là người hợp pháp hóa được người phía sau bồi dững.]
Vừa nghĩ như vậy, đồng hồ đeo tay của y và chiếc điện thoại cục gạch cũng rất dễ để giải thích, đó chắc là phần thưởng cho các công việc hoàn thành rất tốt trước đó.
Mọi người ở đây đều đồng ý với phán đoán này, bắt đầu trở nên lo lắng, hiện tại nếu như Tô gia tham dự vào để chia bánh ngọt, như vậy khẳng định phải là phần lớn nhất.
"Nếu thế, nhất định phải góp thêm vào để chia một miếng." Ngưu Bính Lễ rất bình tĩnh, như kiểu nhìn thấu hết thảy.
"Chuyện này tôi hiểu rồi", một người khác có chút cấp bách nói, "Nhưng bối cảnh của hắn như vậy, khẩu vị khi mở miệng chắc chắn rất lớn? Con đường này do chúng ta trải sẵn, cái gì cũng đã chuẩn bị xong, hắn tới hái đào, hái được cả rỗ..."
"Có ai nói phải cho bọn hắn phần nhiều không", Ngưu Bính Lễ cười, nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới hỏi, "Các ngươi nghĩ lại, họ Tô có phái người đi qua chào hỏi không?"
Mọi người đều tự nhớ lại thử, trước sau đều lắc đầu.
"Vậy thì đúng rồi, việc này nói rõ hai chuyện, thứ nhất, mấy cái cửa hàng nhỏ mà thôi, họ Tô cũng không có coi trọng lắm, khả năng là một thành viên trong gia tộc thuận tay kiếm một ít. Thứ hai, ở bên ngoài không hề nghe thấy tiếng gió hay đồn thổi nào, hiển nhiên Tô gia rất muốn kín tiếng trong lần đấu giá lần này."
"Cho nên, nể mặt một chút, bởi vì dù sao cũng chống lại không nổi, không cần thiết để cho hắn nâng giá cả lên, cũng không cần thiết cứng rắn gây chuyện. Nhưng mà cũng không cần cho quá nhiều, bởi vì... chúng ta căn bản không biết họ Tô nào ở đây cả."
"Nghe rõ chưa?"
Những lời này của Ngưu Bính Lễ vòng tới vòng lui, hiện trường nhiều người cũng không hiểu lắm, hắn rốt cuộc có ý gì?
"Thứ nhất, chúng ta đã biết bối cảnh của hắn là một vị nào đó của Tô gia, cho nên, uy hiếp để hắn lui ra hiển nhiên là không thể làm được. Vì tránh cho hắn gây sự phá rối, nên để cho hắn vào sân, chia một phần trong miếng bánh."
"Thứ hai, chúng ta sẽ không nói toạc ra bối cảnh của hắn, chỉ giả bộ không biết, như vậy sẽ không cần cho hắn mặt mũi quá lớn, tương đương với việc không chia phần lớn của miếng bánh ngọt. Dù sao Tô gia cũng không lên tiếng, chúng ta coi như hắn là một người bình thường, như vậy vừa giảm thiểu tổn thất lợi ích, cũng không đắc tội với người đứng sau lưng hắn."
Có người giúp đỡ giải thích...... Cả đám bừng tỉnh đại ngộ.
"Giám đốc Ngưu đúng là tay lão luyện."
"Suy nghĩ có chừng mực, cách ứng đối xử lý gọn gàng, thật sự, không phải người bình thường có thể làm được."
"Vừa tránh được tổn thất quá nhiều, lại không đắc tội với người khác......"
Trong một mảnh a dua nịnh hót, ngay cả Ngưu Bính Lễ cũng có chút lâng lâng, trong lòng đắc ý -- nghệ thuật làm quan, bản thân ta quả nhiên là người rất tinh thông.
Chỉ chốc lát sau, Giang Triệt đã trở về phòng, đối phương trực tiếp đặt tấm bản đồ và số hiệu các cửa hàng được đấu giá trước mặt, để y lựa chọn.
Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc, coi đó là chuyện đương nhiên, Giang Triệt cầm lấy bút, tùy tiện trực tiếp vòng quanh chín vị trí cửa hàng, tất cả xem như đều là vị trí tốt nhất, trong đó có hai trong ba cửa hàng mà y nhắm tới, đó đều là vị trí không thể phá dỡ dù hai mươi năm sau.
Mọi người ở đây đều đang suy nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là ỷ vào bối cảnh sau lưng, tàn nhẫn thật...... Cũng may, chúng ta sớm có ứng đối, họ Tô nếu không muốn lên tiếng, chúng ta lại càng không nói thẳng ra, coi như hắn là một người bình thường."
Nói chuyện, bàn bạc, người tới tôi đi, tính toán chi li.
Chín vị trí bị chém chỉ còn lại hai vị trí, trong đó bao gồm một trong những mục tiêu thực tế của Giang Triệt.
Cầm lấy cây bút thứ hai, Giang Triệt vòng từ hai vị trí lần trước, vòng đến bảy vị trí.
Lại nói chuyện, lại bàn bạc, mãi cho đến khi những người ở đây đều sắp nói đến phát khóc, bàn bạc còn ba vị trí, bởi vì không thể để lộ dấu vết cố ý dẫn dắt, trong đó bao gồm hai vị trí mục tiêu thực tế của Giang Triệt.
Vị trí tốt nhất cuối cùng nằm trong tay của Ngưu Bính Lễ, nó tốt đến mức quá nổi bật so với các vị trí khác, Ngưu Bính Lễ cắn chết không thả.
Xác định đã được vào sân, cho dù là Hàn Lập đại sư khí chất ổn định, đến lúc này vẫn không nhịn được mà len lén thở dài một hơi ở tận đáy lòng, Giang Triệt suy nghĩ một chút, ít nhất lúc này, mọi chuyện xem như gần kết thúc.
Y đi ra ngoài để 'gọi điện thoại', sau khi trở về thì 'miễn cưỡng' đồng ý.