Trong lớp học không có giáo viên, Giang Triệt đang nghe đám bạn học của y, một đám thiếu niên không rành thế sự, dùng nhiệt tình lớn nhất để thảo luận về việc xuống biển, chuyện phát tài, chuyện mất việc, chuyện giấy chứng nhận, chuyện nghỉ dạy giữ chức ngừng lương......
Trong này cũng có người nhà, thân thích, hàng xóm của bọn họ, bao gồm các loại chuyện trước đó của bạn học trung học cơ sở và tiểu học.
Tốt, xấu, kỳ diệu, bi thảm.
Có người nói thôn chúng tớ trước kia có một tên lưu manh, ăn không đủ no nên đi ra ngoài bươn trải, sau đó làm thầu công trình, phát tài, mua một chiếc xe máy Jialing 125, còn mang về một cô gái chỉ mang tất chân, lộ hết cả đùi.
Có người nói bạn học trung học cơ sở của mình bỏ học đi tỉnh Quảng Đông, đến nay vẫn không có tin tức, mẹ cậu ta mỗi ngày ở cửa thôn chờ đợi, mắt khóc đến mức sắp mù rồi.
Có người nói Thâm Quyến có vàng ở khắp mọi nơi.
Có người phản bác Thâm Quyến kỳ thật cũng không có tốt đẹp như vậy, đi tỉnh Quảng Đông, nói cũng nghe không hiểu, điện thoại cục gạch và túi xách khắp nơi, người làm quản lý thành đàn, khắp nơi cũng toàn lừa đảo...
Bởi vì đều là nghe nói, đều là kiến thức nửa vời, bọn họ thỉnh thoảng tranh luận với nhau đôi câu.
Giang Triệt ở một bên im lặng lắng nghe, về vấn đề của Trịnh Hân Phong, y không có cách nào đưa ra đáp án, bởi vì có nên trở về nông thôn dạy học hay không, kỳ thật mỗi người có một ý nghĩa khác nhau.
Cũng không phải ai cũng thích hợp dấn thân vào trận thủy triều đó... Thật sự dính vào, có lẽ có người sẽ thành công, nhưng đồng thời cũng sẽ có người bị nhấn chìm đến chết.
Đề tài nóng hổi nhất vẫn là giấy chứng nhận.
Bởi vì nó thực tế nhất, người nơi này trước mắt còn không chưa thầu được các công trình, cũng không làm được quản lý công ty gì đó, nhưng giấy chứng nhận mua sắm cổ phiếu, mỗi người cho dù mua không nổi một bộ, sờ sờ vào túi áo, dù tiết kiệm ăn uống một thời gian, hai ba tờ vẫn không thành vấn đề, mà hai ba tờ này nếu như có vận may tốt, kiếm được mấy ngàn mấy vạn cũng không phải là không có khả năng.
Đây chính là một cơ hội để thành vạn nguyên hộ... dù học sinh đang học trung chuyên, gia đình chân chính giàu có cũng không nhiều lắm.
Tất nhiên, lúc này không ai biết rằng, người bạn cùng lớp ngồi bên cạnh đang có ba bộ giấy chứng nhận để trống năm 1992 trong truyền thuyết có giá trị gần hai trăm nghìn tệ.
Diệp Quỳnh Trăn cũng không biết, 'người may mắn vận cứt chó' trong câu chuyện mà cô đọc được trên báo tối hôm qua, đang ngồi trong phòng học này, còn là bạn trai cũ của cô.
Bỗng nhiên có người hỏi một câu: "Cũng không biết còn có lần sau hay không."
Giang Triệt suy nghĩ một chút, lần đầu tiên nói tiếp: "Có, nếu Thượng Hải đã phát hành, Thâm Quyến sớm muộn gì cũng phải phát hành ra công chúng."
Trong lúc nhất thời toàn thể mọi người im lặng, một giây sau, quần chúng xôn xao.
Tất cả ánh mắt đều chuyển hướng về Giang Triệt, bao gồm Diệp Quỳnh Trăn, tay cô đang nắm thành nắm đấm dưới gầm bàn, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
"Thâm Quyến...... Có dễ mua được nó không?"
"Gối thêu hoa, từ đâu ra có tin tức đó vậy?"
Có mấy bạn học vội vàng hỏi.
"Nghe trên radio, về phần có mua được hay không, tớ cũng không biết..." Giang Triệt cười nói, "Chỉ là đến lúc đó người đi mua chắc chắn rất nhiều, cậu xem ngay cả chúng mình cũng nghĩ tới. Tớ nghĩ, vẫn sẽ có người kiếm được tiền, nhưng tỷ lệ hồi báo như ở Thượng Hải, khẳng định là không có."
Giang Triệt đơn giản trần thuật tình hình thực tế, sau đó không tiếp tục nói thêm.
Tháng 8, Thâm Quyến sẽ có lần phát hành giấy chứng nhận mua sắm cổ phiếu tiếp theo.
Năm nay dân số Thâm Quyến mới chỉ sáu mươi vạn, nhưng nếu đến lúc đó, sẽ có cả triệu người tràn vào, đồng thời có cả triệu tờ chứng minh nhân dân tràn vào, bởi vì một tờ chứng minh thư sé có hạn chế mua nhất định, có người từ địa phương vùng xa xôi thu thập chứng minh nhân dân, từng bao từng bao hướng cõng về Thâm Quyến...
Tràng náo nhiệt đó, Giang Triệt còn chưa nghĩ ra có nên đi xem hay không.
Y không có quá nhiều ký ức cụ thể, nhưng chỉ dựa vào quy luật mà phán đoán, rủi ro mua cổ phiếu gốc ở thị trường cấp một vẫn không lớn, nhưng thị trường chứng khoán cấp hai Thượng Hải và Thâm Quyến, có thể không lâu sau sẽ xuất hiện một cuộc khủng hoảng cỡ lớn-- bởi vì nếu không, nó thật sự không phù hợp với quy luật kinh tế một chút nào cả.
Cho nên, Giang Triệt vẫn nghĩ, trước tiên vận hành tốt 300 tờ giấy chứng nhận trên người đã, sau đó tạm thời nhảy ra, chờ trí nhớ rõ ràng rồi mới tiến vào.
Phàm là tin tức không rõ ràng, y cũng không đánh cuộc -- mà không cần đánh cuộc, cơ hội quá nhiều.
……
Chạng vạng hôm đó, lần đầu tiên Giang Triệt gọi điện thoại cho Chử Liên Y, hỏi thăm tình hình mua bán giấy chứng nhận.
"Bên ngoài đã đưa ra giá mười một mười hai vạn tệ, ở nơi của tôi, cao nhất đã nhảy đến mười lăm vạn tệ", Chử Liên Y ở trong điện thoại nói, "Bởi vì hiện tại tin tức nhảy ra càng ngày càng nhiều, có người nói cả năm loại cổ phiếu phát hành ra rất có thể tăng lên đến năm mươi lần, lần thứ hai tỷ lệ quay số giấy chứng nhận, sẽ ở trên dưới 50%."
"Đúng rồi, hiện tại các giao dịch thành công chân chính, kỳ thật đã rất ít." Cô lại bổ sung một câu.
Ít nhất năm trăm ngàn tệ chạy không thoát, có thể làm được 'chút' chuyện, tim Giang Triệt đập thình thịch, "Cảm ơn Chử tỷ."
Chử Liên Y cười cười, hỏi: "Khi nào thì đi Thượng Hải?"
Giang Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ hơn một tháng sau."
Bởi vì lần quay số thứ hai, là ngày 3 tháng 6 năm 1992.
"Ừm, lúc này nếu không muốn thua lỗ, phải cố gắng nghĩ biện pháp chuẩn bị một ít tài chính để vận hành." Chử Liên Y cuối cùng nhắc nhở một câu, rồi cúp điện thoại.
"Tài chính vận hành... được rồi."
Giang Triệt một đường tính toán, trở lại ký túc xá, bảy người bạn cùng phòng tất cả đều đang ở đây, không khí ban đầu cảm giác có chút khẩn trương, rồi lại thấy, giống như là một loại hưng phấn đang bị đè nén.
"Có chuyện gì vậy?" Y hỏi.
"Đi phòng video không?" Một gã bạn cùng phòng hỏi, với giọng điệu tương tự như hỏi 'cậu có định giữ tháp súng của Nhật không?'
Đến phòng video thì có gì mà hưng phấn và đè nén chứ? Năm 1992, phòng video trên đường tuy rằng vừa mới mọc ra, nhưng đã không tính là rất ít, đây là thời đại trào lưu của phim Hồng Kông.
Giang Triệt hoang mang gật đầu.
Mãi cho đến khi bị gã bạn cùng phòng đó, mang theo y quanh co chạy đến trước một gian phòng nhỏ ở thôn Thành Trung, Giang Triệt mới cảm thấy có chút không đúng.
"Chính là nơi này, có mấy bộ phim 'hay' được chiếu ở đây!"
Ngữ khí của gã bạn cùng phòng giống như đang nói một chuyện lớn liên quan đến hòa bình thế giới, vừa nói, cậu ta vừa dẫn mọi người đi vòng lên một đoạn cầu thang ngắn, "Đừng sợ, nghe bọn họ nói, chồng của bà chủ nơi này chính là trưởng đồn cảnh sát."
Cậu ta vén một tấm màn vải màu đen lên, dùng giọng điệu như xã hội đen nói: "Bà chủ, tám người."
"Mỗi người năm hào." Bà chủ ngược lại không chút hoảng hốt nào cả, quay đầu cẩn thận đánh giá mấy 'cậu bé' một chút, cười cười đi lên thu tiền.
Phòng video trá hình chiếu phim 'con heo', người phụ nữ bán vé để xem phim, trâu bò quá, Giang Triệt một tay giao tiền, vừa nghe thấy bên tai vài tiếng nuốt nước miếng ừng ực, ngẩng đầu nhìn lên, đã hiểu ra vấn đề, bởi vì bà chủ.
Bà chủ ba mươi tuổi này cũng không phải mỹ nữ trên nghĩa đen, từ tiêu chuẩn hình thể mà nói, cô có chút quá cao lớn...
Nhưng kết quả như vậy đấy, cô có bộ phận rất 'to', nhất là bộ phận được bọc trong chiếc quần thể hình bó sát tận chân, tròn trịa và to lớn.
Đây là một thời đại rất áp lực, đối với mấy 'cậu bé' kìm nén và khát khao chưa từng trải nghiệm này, một người phụ nữ thành thục như vậy, loại thị giác trùng kích trực tiếp như vậy, sẽ làm cho cô biến thành một quả bom, lực hấp dẫn vượt xa mấy bạn học nữ, mấy tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên ở trong trường học.
"Đi thôi." Giang Triệt đẩy một cái, cuối cùng cũng đuổi được đám bạn cùng phòng đang 'sắp chảy nước miếng' đi vào.
Không gian không lớn, hơn mười cái ghế gỗ dài, ngoại trừ một màn hình TV 17 inch phát ra ánh sáng, còn lại không gian đen kịt, mùi vị của đàn ông đủ các độ tuổi cũng hơi khó chịu.
Tám người tìm một góc rồi ngồi xuống.
Lúc này trên màn hình đang chiếu bộ phim tên là 'Thần Điêu Hiệp Lữ bản 1991', đó là một phim mới phát hành.
Nhưng vẫn có âm thanh không ngừng vang lên:
"Không đẹp, đổi phim..."
"Đúng, đổi phim tốt hơn, lão tử chính là vì xem phim 'hay' mà đến đây."
Không ngừng có người đề nghị, không ngừng có người mở miệng phụ họa.
Rốt cục, bà chủ cũng đi ra, "Hiện tại muốn đổi phim, muốn tiếp tục xem mỗi người tốn thêm năm hào, không xem thì đi ra ngoài."
Nói xong cô bắt đầu lần lượt thu tiền......
"Nhưng một bộ phim trước chúng tôi mới xem chưa đầy 10 phút, bà chủ cô giảm giá một chút cho chúng tôi đi?"
Gã bạn cùng phòng kì kèo ra giá nửa ngày, vất vả lắm mới đè giá xuống mỗi người ba hào.
Giao tiền, chờ đợi, hơi thở xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề hơn, Giang Triệt nghe bọn họ an ủi và giễu cợt lẫn nhau thì mới biết, đám bạn cùng phòng đều là lần đầu tiên xem 'phim hay'.
Mà bạn học Giang Triệt thì sao, y đã từng trải qua thời đại internet, từng sử dụng quá nhiều khăn giấy trong một ngày, tây ta trắng đen gì cũng đã thưởng thức đầy đủ.
Bà chủ đi tới trước TV, đưa lưng về phía đám người phía dưới, cúi người xuống... Quần thể hình được vểnh lên, phía dưới toàn là những thanh âm thở dốc rất nặng nề, thêm vài câu thô tục hạ lưu đi kèm.
Cô nhấn nút 'Close' trên máy quay màu đen, lấy ra một cuộn dây màu, bỏ vào một hộp khác, rồi nhấn nút 'Play', sau đó rời đi.
Toàn bộ quá trình, bên tai Giang Triệt đều tràn ngập tiếng nuốt nước miếng và tiếng thở dốc liên tục.
Trên màn hình xuất hiện 'phim hay', theo phân cấp hẳn là phim cấp ba, nữ diễn viên chính là Diệp Ngọc Khanh, diễn viên nam có Phương Trung Tín, tổng thể mà nói, rất không thú vị, đương nhiên đây là đối với Giang Triệt -- các bạn cùng phòng đều đang nắm tay, hết sức chăm chú.
Phim chiếu gần nửa giờ, bọn họ chỉ im lặng, chỉ vỗ đùi nhau vài cái để bày tỏ cảm xúc khi cảnh khao khát được xuất hiện...
Giang Triệt cũng bị Trịnh Hân Phong vỗ đùi một cái, lúc này Phương Trung Tín vừa ấn Diệp Ngọc Khanh lên tường.
Bụp.
Trước mắt tối sầm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Làm gì vậy, thời khắc mấu chốt."
"Chuyện quái gì xảy ra?"
Các loại thanh âm hoảng loạn và vội vàng, thậm chí là tức giận vang lên.
"Cúp điện, hôm nay có lẽ không có lại." Giọng bà chủ vang lên.
"Cái quỷ gì vậy, từ xa chạy tới đây......"
"Trả lại tiền."
"Đúng, trả lại tiền."
Đám người bắt đầu lao về phía giọng nói của bà chủ truyền đến trong bóng tối.
"Này, các ngươi ai giúp tôi một chuyện, trước tiên đem rèm cửa kéo ra a..." Bà chủ hô to, "Đậu má, tên chó má sờ mông tôi?... Này, này, rèm cửa còn chưa mở ra!"
Rất hiển nhiên, rèm cửa bị có người cố ý kéo lấy, toàn bộ không gian một mảnh đen kịt.
"Đừng lộn xộn...... Chó má, cậu đừng móc chỗ đó!"
"Chó má, đừng lộn xộn...... Tôi kêu đó."
Thanh âm dần dần mang theo tiếng khóc nức nở, Giang Triệt đoán rằng lúc này có lẽ có hơn mười đôi tay đang sờ loạn trên người bà chủ, đây là một thời đại rất 'áp lực' không có nơi để phát tiết, mà những người này, bọn họ vừa mới bị châm lửa...
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Một gã bạn cùng phòng dùng thanh âm đè né ở trong cổ họng hỏi.
Những người khác không lên tiếng, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, sau này chắc chắn phải điều tra... Giang Triệt đưa ra phán đoán.
Y cũng không muốn dính dáng vào loại chuyện ma quỷ này, nhưng mà tình huống hiện tại, y dù chính mình chạy thoát, sợ rằng cũng sẽ bị người ta nhớ kỹ, dù sao quá đẹp trai, đầu tóc quá nổi -- đen cho Triệt ca!
Một bước dài, trên người đụng ngã mấy cái ghế, Giang Triệt liên tục vài bước lảo đảo xông về phía trước, thuận thế đẩy người nọ ra, kéo rèm cửa thật mạnh.
'Xoẹt' một tiếng, cả tấm rèm cửa bị y kéo xuống......
"Con mẹ nó các người không sợ đi ngồi tù à?!" Giang Triệt rống lên một tiếng.
Theo ánh sáng nhàn nhạt khôi phục, tất cả mọi người ngẩn người ra, lập tức bắt đầu từ mấy người cách bà chủ gần nhất, đám người xô đẩy lẫn nhau, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra ngoài cửa.
"Chúng ta thì sao?" Trịnh Hân Phong mờ mịt hỏi.
"Đi thôi, không liên quan đến chúng ta, không xảy ra chuyện là tốt rồi."
Giang Triệt quay đầu nhìn bà chủ một cái, kéo đám bạn cùng phòng, theo đám người chạy ra khỏi phòng video.
……
Đèn đường mờ nhạt, tám 'cậu bé' chạy băng băng trên con đường trống trải trong một đêm tháng tư.
Niềm háo hức vẫn như cũ...... Trán liên tục đổ mồ hôi.
Có người vừa chạy, vừa cười ngây ngô, vừa nhìn hai tay của mình...Được 'chứng kiến' cảnh tượng vừa rồi, cho dù thật sự vẫn chưa bắt đầu, cũng có cảm giác giống như mình đã tham gia.
"Chúng ta người một nhà nói thật, có ai đã sờ được chưa?", Một gã bạn cùng phòng hỏi.
"Chưa, dù nghĩ tới, tớ cũng không dám." Vài người đáp.
"Hình như tôi thấy lão Ngô nhảy lên phía trước một chút." Một người khác nói.
"Xì... Được rồi, tớ có đi lên, nhưng chen không vào được...... Sờ lung tung hai cái, con mẹ kết quả đó là một tên đực rựa, làm tôi giật nảy mình...... Tên đó hình như sắp bị tôi sờ đến phát khóc rồi." Bạn cùng phòng lão Ngô ngây ngô cười nói.
Một trận cười vang.