Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng buổi tối, xuống núi, cùng Tần Hà Nguyên đi trên con đường bên hồ, trên đầu có cây xanh, dưới chân là nước hồ mát lạnh, gió thổi qua mặt hồ, cái nóng cũng được xua tan đi trước đó, cảm giác mát lạnh lan đến trên mặt, toàn bộ cảm giác thật thư giãn và dễ chịu.

"Muốn hỏi gì cứ hỏi." Thấy Tần Hà Nguyên muốn nói lại thôi, Giang Triệt chủ động cười nói.

Tần Hà Nguyên xấu hổ nở nụ cười, "Tôi muốn biết trong lúc chúng ta đi ra ngoài một lát, bọn họ rốt cuộc đã nói cái gì, vì sao khi trở về, một câu cũng không nói, đã trực tiếp để cho chúng ta chọn các vị trí cửa hàng. Ban đầu tưởng chừng sự việc sẽ rất khó khăn."

"Muốn biết à?" Giang Triệt cười rạng rỡ, nói đùa, "Gọi Triệt ca, tôi sẽ dạy cho cậu."

Tần Hà Nguyên nghiêm túc gọi một tiếng: "Triệt ca."

Giang Triệt gật đầu, "Lúc chúng ta ra ngoài, bọn họ thông qua tình huống Ngưu Bính Lễ biết được trước đó để suy đoán, cho rằng lần này chúng ta tham gia đấu giá, có bối cảnh của một người nào đó trong Tô gia...... Bởi vậy mà xác định, đá chúng ta là chuyện không thể. Đây vốn là chuyện mà tôi muốn ám chỉ, ông ta đã giúp tôi tiết kiệm được một công đoạn."

"À", Tần Hà Nguyên gật gật đầu, sau đó lại mang theo nghi hoặc nói, "Thật ra tôi có một chút tò mò, Triệt ca sao anh không trực tiếp tìm vị Tô cô nương kia để nhờ hỗ trợ?"

"Tại sao phải làm vậy?" Giang Triệt dừng một chút, "Bởi vì khi con người không có trọng lượng, quan trọng nhất là đừng để người ta xem nhẹ."

Nói xong trầm mặc một lát, y mới tiếp tục nói:

"Mặc kệ bản thân Tô Sở có thể nhìn về tôi như vậy hay không, có vì vậy mà dứt khoát từ chối hay không. Tóm lại, nếu tôi hôm nay tìm cô hỗ trợ ra mặt, hoặc tôi chủ động kéo danh tiếng của Tô gia, người của Tô gia sau nhất định sẽ biết được, mà một khi như vậy, tôi đã rơi vào thế yếu."

"Tô gia có nhiều người như vậy, ví như chị họ của Tô Sở, hoặc là người khác như anh em chú thím, nếu một người nào trong số họ có chút ngạo khí, có khả năng lớn sẽ cảm thấy bất mãn, thậm chí lén lên tiếng phản đối hoặc bác bỏ tin đồn, đến lúc đó... Chuyện tôi mất mặt cũng không quan trọng, mấu chốt là đã xuất hiện phiền toái lớn, hai bên đều là phiền toái lớn."

"Cho dù bọn họ có tốt bụng đi nữa, lựa chọn chấp nhận, giúp tôi một tay, từ nay về sau trong lòng cũng sẽ tự nhiên cảm thấy tôi là một con chó mà bọn họ nuôi dưỡng, cho dù có một ngày trọng lượng của tôi nhiều hơn, cũng không chiếm được sự tôn trọng nên có. Đời này, tôi không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai cả."

Nghe xong, Tần Hà Nguyên cực kỳ nghiêm túc nhìn về Giang Triệt, trầm mặc một hồi.

"Vậy bây giờ, người của Tô gia không biết à?"

Tiểu tử này sớm đã có thể nhìn ra, vốn ôm mục tiêu đi lang bạt để học tập, Giang Triệt không ngại, gật đầu, tỉ mỉ phân tích cho hắn:

"Không, bởi vì những người trong quán trà sẽ lựa chọn việc giả ngu. Nếu biết là người của Tô gia, bọn họ sẽ phải cho mặt mũi và chỗ tốt nhiều hơn, bọn họ không muốn, cho nên lựa chọn không nói thẳng ra, đối xử với tôi như một người bình thường. Những việc này cậu thử nhớ lại một chút, chắc cũng rất dễ hiểu thôi."

"Cho nên, bọn họ sẽ giấu chuyện này đi, so với chúng ta còn kín tiếng hơn nhiều. Có thể hiện tại đang còn tự cho là mình giỏi đấy."

"Mà Tô gia, bao gồm cả Tô Sở, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, chuyện bọn làm bối cảnh cho tôi trong ngày hôm nay."

"Mặt khác tôi keo kiệt lắm, không nỡ đưa chỗ tốt cho Tô Sở, ha ha, đúng ra là tôi càng không sẵn lòng biến tình bạn hữu nghị trước đó thành lợi ích thiết thực, rồi làm một người yếu thế trước mặt một mỹ nữ. Chờ có một ngày, phân lượng tiếng nói của tôi lớn hơn, có thể giúp đỡ lẫn nhau với tư cách là bạn bè, tôi mới có thể thật sự mở miệng với Tô Sở mấy chuyện có liên quan đến tiền tài."

Giang Triệt nói rất chậm, Tần Hà Nguyên vừa nghe vừa suy nghĩ, nghe xong lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà chân thành nói: "Triệt ca, tôi và Hữu Thụ muốn làm việc với anh."

Hàm nghĩa của từ 'làm việc' này, đương nhiên không chỉ là quan hệ thuê mướn hiện tại của hai bên mà thôi.

Giang Triệt cười cười, "Không phải hai người đã giúp tôi làm việc rồi sao?"

Y cố ý lẫn lộn hai khái niệm, tương đương với việc tạm thời cự tuyệt, bởi vì Tần Hà Nguyên cùng Trần Hữu Thụ cũng chưa thổ lộ nói rõ ngọn ngành.

Bíp.

Ngưu Bính Lễ ngồi trong xe, cũng không biết là bản thân ông ta có xe hay là xe của người khác. Xe đi qua bên cạnh Giang Triệt và Tần Hà Nguyên, chậm rãi dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống.

"Tiểu đệ Giang Triệt."

"Giám đốc Ngưu."

"Bỗng nhiên mới nhớ ra, lúc trước tôi và người nhà cậu hình như có chút hiểu lầm... Thật ra giữa chúng ta không có vấn đề gì, chủ yếu là mấy công nhân kia quá thích bịa đặt sinh sự mà thôi, tôi cũng không có biện pháp."

"Ah." Giang Triệt làm bộ bừng tỉnh đại ngộ nói, "Chuyện nhỏ trong nhà, bình thường tôi cũng không xen vào, chỉ là mẹ tôi mềm lòng, thích lăn qua lăn lại, có đôi khi bà bảo tôi hỗ trợ làm chút chuyện, tôi cũng không có biện pháp."

"Tôi cũng đoán cũng là như vậy, cậu là người muốn làm chuyện lớn, tiền đồ tương lai nằm ở trong tầm mắt, chắc cũng nắm rõ", Ngưu Bính Lễ cười cười, nói, "Hòa hợp sẽ có phú quý."

Giang Triệt gật đầu, "Hòa hợp sẽ có phú quý."

Xe chạy đi, Ngưu Bính Lễ ở trong xe nghĩ: "Làm thế nào vừa không đụng vào Tô gia, vừa xử lý được tên tiểu tử này nhỉ?"

Giang Triệt tháo đồng hồ xuống, bỏ vào túi, ném điện thoại cho Tần Hà Nguyên bảo quản.

"Làm sao để lừa ông ta một phen nhỉ? Đồ chó đẻ khốn nạn, nghiệp chướng quá nhiều là một, hai, trong tay ông ta còn nắm vị trí mà mình muốn nhất."

Sự việc cũng sẽ không dễ dàng như vậy, Ngưu Bính Lễ lấy thân phận một phó giám đốc trong tay nắm thực quyền, gần như không có chút kiêng kỵ khi làm việc, tuy nhiên, cho dù người bên dưới giao tài liệu hay khiếu nại như thế nào, ông ta cũng không bị ảnh hưởng gì...

Lấy tình huống hiện tại của Giang Triệt, muốn lật đổ ông ta, nói dễ làm rất khó.

……

Sau bữa cơm tối, Giang Triệt lần đầu tiên đối mặt với toàn bộ 'đàn em' của mình, tổng cộng có bốn mươi ba người. Trong đó bao gồm Đường Liên Chiêu, Hắc Ngũ, ba người trước đó gặp qua, còn lại đều là lần đầu tiên chính thức gặp mặt với nhau.

Kiểu trận chiến này, đúng ra là Giang Triệt một chút cũng không tình nguyện, y cũng không phải thật sự muốn làm đại ca gì cả, chỉ cần tiếp xúc với Đường Liên Chiêu là được rồi.

Y là bị lừa tới đây, hiện tại giống như một tên Hán gian đang ngồi ở chỗ đó, bị phỉ nhổ, khinh bỉ, nhìn bộ dáng rất đáng thương lại rất đáng hận.

"Chỉ biết tiền tiền tiền, vì tiền mà có thể cùng Ngưu Bính Lễ bàn chuyện làm ăn với nhau... Muốn chúng ta phục anh à? Mơ tưởng."

"Còn cái gì mà sau này từ từ giẫm nát, tôi thấy căn bản là con rệp cùng một ổ với Ngưu Bính Lễ."

"Hình như nghe nói cửa hàng bán áo quần của anh cũng bị Ngưu Bính Lễ gây phiền toái thì phải? Quên nhanh thật đấy."

"Mặt trắng biết đánh nhau không? Nếu không hai chúng ta thử solo một ván?"

Người nào đó không biết lựa lời nhất còn nói ra: "Anh không thấy có lỗi với Tiểu Nguyệt tỷ à?"

Đây là một đám lưu manh bướng bỉnh ngang ngược, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ vài lần muốn đứng ra, đều bị Giang Triệt ngăn cản, Trịnh Hân Phong muốn nói chuyện, cũng bị ánh mắt ngăn lại.

Hiện tại tất cả chỉ trích đều tập trung vào việc Giang Triệt và Ngưu Bính Lễ đã tiếp xúc với nhau, điều này làm cho những lời mà y nói với Đường Liên Chiêu lúc trước rất giống lời nói hươu nói vượn.

Đường Liên Chiêu ngồi cúi đầu không nói lời nào, vẻ mặt Hắc Ngũ có chút rối rắm.

Rất hiển nhiên, tình huống xuất hiện như vậy, không phải bởi vì Đường Liên Chiêu thiếu lực khống chế đối với những người này, mà là hắn cố ý dung túng, muốn ép Giang Triệt giải thích, tỏ rõ thái độ.

Sự thật chính là như vậy, nào có người thu phục lòng người nhanh như vậy, Giang Triệt vẫn duy trì khí chất ổn định nghịch thiên nhất trong mắt Trịnh Hân Phong, trong một mảnh khinh bỉ cười hỏi đám người Đường Liên Chiêu.

"Các cậu thấy tôi uống trà cùng Ngưu Bính Lễ?"

"Bao gồm cả câu hòa hợp sẽ có phú quý", Đường Liên Chiêu nói, "Không tính là cố ý, vốn có người luôn theo dõi Ngưu Bính Lễ, trước kia còn thử qua thu thập tư liệu để tố cáo, muốn cho chỉnh chết ông ta, nhưng đều vô dụng..."

"Xem ra quan hệ của ông ta thật sự rất khủng bố." Giang Triệt tự hỏi.

"Cho nên cậu càng vội vàng ôm đùi đúng không?" Phía dưới có người cười đểu.

Giang Triệt không đáp lại, cũng không giải thích, đứng lên, nói: "Đi thôi."

Y mang theo người của mình đi ra trong một tràng tiếng la ó.

Đi chưa được bao xa, Đường Nguyệt từ phía sau đuổi theo, nói: "Tiểu Triệt... cậu, không sao chứ?"

Giang Triệt xoay người, cười nói: "Tiểu Nguyệt tỷ, chị không ghét em à?"

"Tôi, không biết...... Trong lòng có chút không thoải mái, nhưng tôi đã nghĩ rồi, tôi tin tưởng cậu."

Cảm giác giống như một cô bé bị ủy khuất, nhưng vẫn muốn nắm góc áo của bạn.

"...... Cám ơn ", Giang Triệt khó hiểu đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, nói một câu không đâu vào đâu, "Thật ra hai mươi hai tuổi cũng chỉ là một cô bé, chuyện này, ít nghe, ít xem, ít tham dự."

Lúc này, trạng thái tâm tình của y thật ra là Giang Triệt hơn hai mươi năm sau.

Nhưng người ngoài thì không biết, Đường Nguyệt đã hoàn toàn choáng váng, "Ý gì?"

Ba người còn lại cảm thụ rất giống nhau, "Con mẹ nó, có cách trêu gái như vậy nữa à? Giả bộ làm người già nữa à! Hơn nữa lúc này là lúc nào rồi, khắp nơi toàn là bùn vàng, cậu còn có tâm tình trêu gái?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK