Cũng trong đêm mưa to này, bởi vì đóng cửa sổ gió không lùa vào được, trong ký túc xá oi bức không thể chịu nổi.
Quạt trần cũ ở trên trần nhà 'két két' xoay tròn liên tục, Diệp Quỳnh Trăn đang luyện tập một tư thế yoga khá khó ở trên giường, dáng người đã giữ như vậy rất lâu.
Phía giường dưới đối diện, dây đeo nhỏ màu trắng, quần đùi thể thao màu hồng nhạt, một cặp chân dài màu trắng nghiêng về một bên tạo hình rất nam tính.
Tháng sáu thời tiết Lâm Châu rất oi bức, Tô Sở ở trong ký túc xá ăn mặc càng ngày càng mát mẻ, dựa vào gối đầu, cô ném tiểu thuyết trong tay xuống, nói:
"Haiz cuộc sống thật vô vị, ngẫm lại sau này sẽ không nhìn thấy gối thêu hoa lăn qua lăn lại nữa, chắc chắn sẽ nhàm chán hơn."
Diệp Quỳnh Trăn nhắm mắt lại không lên tiếng.
"Này, em thật sự mê đắm Cửu Chuyển Kim Thân Công gì đó lắm à?" Tô Sở ném một con búp bê lên, đập vào đùi nàng, nói: "Sấm sét ở ngoài trời, có phải do em dẫn đến không? 'Nữ vương', mau thu thần thông lại đi."
Diệp Quỳnh Trăn bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, ở chung gần một học kỳ, cô đã nắm rõ tính cách của Tô Sở, người này chỉ cần mình không mẫn cảm quá mức, sẽ rất dễ dàng ở chung với nhau.
Tuy cô độc mồm độc miệng, nhưng nếu người khác không để ý hoặc nóng nảy oán hận với cô, cô cũng không có cảm giác gì cả, cũng không tức giận.
"Chị không tin những thứ huyền ảo kỳ lạ, công năng đặc dị, nhưng khí công này quả thật rất tốt đối với sự dẻo dai của thân thể, đối với ổn định tâm tình cũng rất tốt." Diệp Quỳnh Trăn buông tha các động tác đang luyện, điều chỉnh hô hấp, thu công rồi nói: "Hàn Lập đại sư này có bản lĩnh rất lớn, không giống những gã hề biến rắn biến dê khác."
'Quy phụng' tu hành ngàn năm hay là 'vương bát' (cũng có nghĩa là con rùa, nhưng người TQ dùng từ này để chửi người khác là đồ con rùa cụt đầu) tu hành ngàn năm, đứng yên dừng lại tại chỗ chính là chân lý tu hành, Tô Sở đối hoàn toàn không có hứng thú với khí công, cười xấu xa một chút, túm lấy bím tóc nhỏ nói:
"Chị nhớ rõ mấy ngày nay 'dì cả' của em sẽ tới, thế nên chị mới phiền đây, hai ngày nay vừa chảy máu vừa chảy mồ hôi..."
Tô Sở là một nữ lưu manh chân chính, loại chuyện này không thể nói tiếp, nói tiếp sau đó cô sẽ xổ ra một tràng.
Diệp Quỳnh Trăn hiểu được đạo lý này từ rất lâu rồi, do dự một chút nói: "Giang Triệt càng ngày càng kỳ cục, lúc đầu em còn tưởng cậu ấy đã thành thục, trầm ổn hơn, lại không nghĩ tới, hiện tại còn lăn lộn với dân anh chị."
"Nhưng chị cảm thấy rất 'soái'." Tô Sở hưng phấn ngồi dậy, hai chân khoanh lại, bắt chước vẻ mặt Giang Triệt, nói, "Gọi Triệt ca, tôi sẽ dạy cho cậu."
Nói xong với vẻ mặt cực kỳ sùng bái.
Tự biết bản thân không ở cùng một kênh tiếp sóng với cô, Diệp Quỳnh Trăn tiếp tục nói: "Danh sách giáo viên đã quyết định xong...... Cậu ấy phải đi tỉnh Nam Quan."
"Đúng vậy, đúng vậy, chị cũng nhìn thấy rồi", Tô Sở kiên trì kênh của mình, "Thì ra còn sợ cậu ấy đi tới đó lãng phí thời gian, bây giờ nghĩ lại, đi đâu cũng giống nhau mà, gối thêu hoa khẳng định vẫn phải tiếp tục lăn qua lăn lại, khuấy gió khuấy mưa... Không nhìn thấy thật đáng tiếc. Cũng may, cậu ấy nói nhiều nhất không quá một năm sẽ lăn trở về."
Diệp Quỳnh Trăn: "Không ở đủ hai năm, công việc của cậu ấy sẽ mất đi."
Tô Sở: "Công việc dạy học một tháng chưa tới 200 tệ đó, gối thêu hoa làm gì phải quan tâm đến nó nhỉ, đi Hồng Kông bán mình sẽ không có cái giá đó đâu, một ngày 200 tệ, một tháng 6.000 tệ...... Không được, quá tiện nghi."
Cô ra vẻ bản thân là một tú bà.
"... Không nói nữa, ngủ." Diệp Quỳnh Trăn liếc mắt, nằm xuống, thuận tay ném búp bê trên giường trở về.
Lô gic mạch suy nghĩ và cách nói chuyện của Tô Sở, may mà Diệp Quỳnh Trăn đã sớm rèn luyện để sớm thích ứng, nếu không đã sớm phát điên rồi.
Về phần Giang Triệt, nếu là lần trước, có lẽ cô còn tìm y nói vài câu gì đó, nhưng hiện tại, cô đã quyết tâm từ bỏ, trên đường đời bao nhiêu chông gai bao nhiêu con đường khác nhau, cô chỉ có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà thôi. Mà vừa rồi sở dĩ thuận miệng nhắc tới những chuyện này, cô chỉ cảm thấy cần nhắc nhở một chút, không chừng Tô Sở sẽ đi nhắc khéo với y, đáng tiếc kết quả rất rõ ràng, Tô Sở so với Giang Triệt thì không đáng tin cậy gấp nhiều lần.
"Sớm như vậy làm sao ngủ được?" Tô Sở đỡ lấy con búp bê, tiếp tục tìm đề tài một chút, không thấy đáp lại, "Haiz, không để ý tới chị? Vậy chị bật máy phát nhạc, làm ồn cho em biết mặt."
"...... Còn làm ồn nữa là em bắt chuột bỏ lên giường chị đấy."
Tô Sở há miệng, sống chết không dám lên tiếng nữa... Bởi vì Diệp Quỳnh Trăn thật sự dám làm vậy, cô khi còn bé toàn đi theo mấy đứa nhóc trong xóm đi bắt chuột đồng.
……
Chú hai và thím hai, hai người vậy mà căn bản không có ý định tự mình mở cửa hàng.
Uống rượu đến khi cả người bắt đầu choáng váng, chú hai cầm ly, dừng lại trên mặt bàn một chút, cắn răng nói: "Hy vọng duy nhất của em trong đời này, chính là để cho con trai không làm nông dân như em, hết lần này tới lần khác nó cũng không phải là người thích học tập."
Dừng lại rồi hút hai điếu thuốc, chú hai tiếp tục nói: "Chuyện này, hai chúng em đã sớm thương lượng xong, tiết kiệm tiền, không cần làm gì hết, phải để nó có hộ khẩu bằng được."
Thím hai ở một bên phối hợp gật đầu.
"Hơn một vạn!" Bà ưỡn ngực nói, "May mà hai anh chị đã tìm được con đường, nếu không hai chúng em không dám nghĩ."
Trải qua lời nhắc nhở này, Giang Triệt mới nhớ ra, từ đầu đến giữa thập niên 90, hộ khẩu của cư dân đúng là có thể mua được, hơn nữa còn có phong trào rất lớn.
Cụ thể các nơi giá cả có chút khác biệt, nhưng mà ít nhất đều phải từ tám ngàn tới một vạn, đặt ở thời đại này tuyệt đối là một số tiền lớn mà nhiều gia đình phải tích cóp rất lâu, hơn nữa cần phải có người móc nối.
Nhưng chỗ tốt thì sao? Nó có bao nhiêu chỗ tốt thực tế, Giang Triệt không quá chú ý lắm, dù sao chú hai và thím hai có thể mua được, cũng không phải hộ khẩu cư dân Bắc Kinh, Thượng Hải, mà là hộ khẩu quê nhà ở thị trấn.
Tình huống như vậy, hai mươi năm sau sẽ có rất nhiều người hối hận, muốn hộ khẩu dời về nông thôn mà không được.
Hơn nữa đến lúc đó, thị trấn vừa được mở rộng, thôn nhỏ ngoại ô nhà mình chính là thôn Thành Trung, tiền trong thôn có thể chia sẽ cho tất cả mọi người.
Tình huống tương tự tồn tại ở không ít địa phương, hộ khẩu nông thôn ngược lại trở thành miếng bánh trái thơm ngon.
Vấn đề bây giờ là mọi người không suy nghĩ như vậy, lúc này người ta gọi bước này là 'nhảy ra khỏi cửa nông thôn', hộ khẩu cư dân còn gọi là ăn lương thực quốc gia, vinh quang, tài trí hơn người, lấy ra đó là một chuyện rất vinh quang, ngay cả khi đi tìm vợ, cũng dễ dàng gấp trăm lần so với bình thường.
Chú hai và thím hai kiếp trước rất nghèo, chưa từng có tâm tư này, ít nhất cũng chưa từng nói ra, đời này có con đường có thể kiếm được chút tiền, vậy mà cũng đã có suy nghĩ thịnh hành với thời đại này......
Lúc này hơn một vạn tệ, số tiền quá lớn, làm cho người ta rất đau lòng, nên khuyên như thế nào đây?
Thấy cha mẹ cũng không có ý phản đối, Giang Triệt do dự một chút, mở miệng nói: "Ý của cháu, chú hai và thím hai nên mở cửa hàng trước thì tốt hơn."
"Tại sao?" Chú hai thím hai đều quay đầu lại, là người có văn hóa duy nhất trong nhà, ý kiến của Giang Triệt rất được coi trọng.
"Thứ nhất, thừa dịp chúng ta có con đường để tiền đẻ ra tiền, thứ hai, cháu nghe nói chính sách có thể phải thay đổi trong tương lai gần."
'Chính sách có thể thay đổi'. Câu nói này có rất lớn lực sát thương đối với thời đại này, bởi vì chính sách thật sự nói thay đổi liền thay đổi, mọi người đều rất sợ hãi nếu nó không thay đổi...
"Mọi người xem, công nhân quốc gia đều mất việc cả rồi." Giang Triệt lại bắn thêm một phát súng.
Trên mặt chú hai và thím hai thoáng cái lộ vẻ cô đơn, "Như vậy là, một chút hy vọng cũng không có?"
Xem ra bị đả kích rất lớn rồi, không ngờ bọn họ sẽ phản ứng như vậy, Giang Triệt vội vàng nói: "Không phải, cháu nghe nói chính sách sau này có thể sẽ tốt hơn, hộ khẩu của cư dân sẽ dễ dàng có được hơn... Cho nên, chú hai thím hai vẫn nên mở cửa hàng trước, chờ tiền đẻ ra tiền, chính sách sau này sẽ tốt, sẽ không thay đổi, không phải chúng ta vẫn có thể mua mà?"
Trong nhà chỉ có một người văn hóa, nói chuyện rất có trọng lượng, chú hai thím hai nhìn nhau, cháu mình nói cũng đúng.
"Vậy chúng ta nghe Triệt nhi, lát nữa đưa em họ cháu ra ngoài mở cửa hàng." Chú Hai đánh nhịp.
"Đúng vậy, không chừng sau này cháu sẽ thành ông chủ lớn nào đó, đến lúc đó hộ khẩu gì mà không lấy được chứ."
Đề xuất 'phú nhị đại' này tạm thời còn chưa có, Giang Triệt nói xong, cả nhà đều cười sang sảng.
Em họ của Giang Triệt tên là Giang Lộ, thế hệ Giang gia từ Giang Triệt trở xuống, đều đặt tên chỉ lấy một chữ.
Thật ra thì tên của Giang Triệt cũng có chút lai lịch không nhỏ, khi đó người trong nhà cũng không có nhiều văn hóa lắm, lúc đặt tên cho cháu đích tôn Giang gia, người một nhà suy nghĩ gần ba ngày, bởi vì đặt tên các chữ cái tiền tố quá khó nghe, Giang mẫu kiên quyết không đồng ý đặt theo chữ tiền tố.
Sau đó được đặt tên các chữ cái tự do.
Chú út liếc mắt nhìn dòng sông nhỏ ở cửa thôn, linh cảm nhảy ra, nói: "Nước trong như vậy, gọi là Giang Thanh đi."
Sau đó hắn đã bị ông Giang tóm đầu đánh một trận.
Sau đó ba Giang đặc biệt mua một quyển từ điển tra, tra được chữ 'Thanh', có một tính từ liên quan, 'thanh triệt' (trong suốt), vì thế gọi là Giang Triệt.