Sau bữa cơm tối hôm đó, các bạn cùng phòng bỗng nhiên bắt đầu ăn mặc rất cẩn thận.
Nhà tắm không thể sắp xếp được, nước nóng cũng không đủ, cho dù chịu đựng cái rét lạnh cũng phải gội đầu, tàn nhẫn hơn nữa là còn phải tắm rửa, cắn răng nhắm mắt dội một cái, một chậu nước lạnh dội từ trên dội xuống, vội vàng chà xà bông thơm khắp người, lại dội thêm hai chậu nước rửa sạch, sau đó da đầu lạnh run người, một đường 'gào khóc thảm thiết' xông thẳng về phòng ký túc xá.
Ngày thường họ có thể sống rất cẩu thả.
Nhưng trong va ly lúc nào cũng lộn xộn, nhất định sẽ có một bộ quần áo được giặt sạch sẽ, bên trên mang theo mùi thơm ngát xà phòng và ánh mặt trời, từ vớ, quần lót đến áo sơ mi, áo len, áo khoác, được xếp ngay ngắn, chuẩn bị cả 'set đồ' trước một tuần, chính là vì ngày hôm nay.
Bình thường cũng chuẩn bị một đôi giày da bóng loáng, nếu không có giày da, ít nhất cũng sẽ có một đôi giày sạch sẽ không có mùi hôi.
Mặc quần áo tử tế, rồi thay phiên nhau cầm lấy hai mặt gương tròn vỏ nhựa ở trên bàn, vỏ gương thường là màu đỏ thẫm hoặc màu xanh lá cây, mặt sau sẽ có một bức tranh nữ minh tinh với màu sắc đậm đà.
Đặt gương vào đúng vị trí, lược để lên da đầu, một đường thẳng tắp chải lên đỉnh, lại dùng hai ngón tay chia ra, kiểu tóc đã hoàn thành.
Bình thường có kiểu tóc ba bảy hoặc bốn sáu, thỉnh thoảng cũng có năm năm (tóc Đan Trường), nhưng thật ra không dễ tạo mẫu bằng tay, khuôn mặt, khí chất nếu như không đồng bộ, rất dễ làm cho người khác nhìn vào có cảm giác Hán gian đang ở trước mặt.
Giang Triệt hai tay ôm trước ngực, ngồi ở một bên yên lặng nhìn đám bạn cùng phòng bận rộn chuẩn bị, đây giống như muốn đi xem mắt tập thể thì đúng hơn.
"Sao vậy, cậu không đi à?" Một người bạn cùng phòng giơ hai tay lên, dùng sức đè hai bên tóc mái xuống, cố định kiểu tóc, quay đầu nhìn Giang Triệt hỏi một câu.
"Đi...... Đi đâu?"
"Vũ hội tối nay của trường y bên cạnh, cậu quên rồi à?" Bạn cùng phòng nhìn Giang Triệt với ánh mắt rất khó tin.
Giang Triệt sực nhớ, đúng vậy, đại học thời đại này, trung chuyên sư phạm, bình thường cuối tuần đều có vũ hội, nam sinh, nữ sinh, thậm chí là giáo viên, mọi người cùng nhau đi học khiêu vũ, có trường học còn có tổ chức thi đấu.
So với cuộc sống đại học trong thời đại máy tính, điện thoại di động sau này, việc đi chơi vũ hội có thể xem như một việc đáng được hâm mộ trong thời đại này, không cần vắt óc suy nghĩ cách đến gần để làm quen, không cần tìm cách mở miệng khi nói chuyện phiếm, giữa bạn học nam nữ có cách bình thường để tiến hành tiếp xúc 'mập mờ'... Từ ngôn ngữ đến thân thể.
Bao nhiêu tình yêu vườn trường, bao nhiêu mập mờ trong lòng, đều ở trong những bước chân khiêu vũ nhẹ nhàng và nhu hòa này, rất tự nhiên đâm chồi nảy mầm.
Bên cạnh trường chuyên sư phạm Lâm Châu có một trường y tế, các cô cũng tổ chức vũ hội, nhưng thiếu học sinh nam. Có thể tưởng tượng ra được, đây là một chuyện 'tốt đẹp' cỡ nào chứ, trong đám bạn cùng phòng có người đã sớm có bạn nhảy quen thuộc của mình, có người còn đang chơi trò đánh du kích, tóm lại đều coi đó là đại sự hàng đầu, mỗi tuần đều rất chờ mong đến thời điểm này.
Giang Triệt nhớ tới dường như Trịnh Hân Phong nhảy rất khá, ở mấy trường học gần đó đều có danh tiếng rất lớn, bình thường đầu năm nay một nam sinh nhảy rất giỏi, lại ở trường nhiều nam nữ, sẽ có 'lực sát thương' cực kỳ lớn, giống như bị học sinh nữ tranh đoạt, sau này đa số các học sinh nam hiếm khi gặp được.
Mặt khác, nếu ai đó nhảy Hiphop giỏi, quấn khăn dây màu đỏ vào đi, ai xa xỉ một chút thì mang thêm một bộ găng tay da lộ nửa ngón tay, người đó chính là ngôi sao trường học.
Lấy vũ hội cuối tuần làm đại biểu, hoạt động tập thể trong trường học ở thời đại này bình thường tổ chức rất nhiều, mà sau đó, nương theo thông tin phát triển, việc trao đổi giữa người với người thuận tiện đi, thành ra hoạt động tập thể ngược lại ít đi, cô đơn trở thành khuôn mẫu kiểu mới.
"Vũ hội cuối tuần à?"
Trong lòng Giang Triệt rất muốn ôn lại một chút kỷ niệm, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là thôi chờ qua một thời gian ngắn nữa đi, hiện tại nhảy lễ hội gì đó, người hay nhảy thì không nói, thời gian nhảy gần nhất đã quá lâu, hình như chính mình cũng đã quên sạch, đi vào còn dễ dàng để lộ dấu vết, lúc đó thì mệt mỏi lắm.
Vì thế y tùy tiện tìm một cái cớ, từ chối không đi.
……
Các bạn cùng phòng đều đi hết cả rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Giang Triệt.
Kiểm tra trên giường Trịnh Hân Phong, lấy ra một gói thuốc 'Song Diệp', Giang Triệt lấy một điếu, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thành phố còn chưa có quá nhiều ánh đèn trang trí, đèn đường trong sân trường cũng rất tối, mông lung lác đác, khói từ từ hít vào trong phổi, dư vị ngấm vào người, rít một hơi rồi thở ra, trước mắt một tầng sương mù khói trắng.
"Đầu năm 1992... đầu năm 1992."Y lẩm bẩm hai câu, tự động rơi vào hồi ức, hoặc là bắt đầu cố gắng tìm kiếm ký ức xa xôi.
Giang Triệt kiếp trước đã bỏ lỡ bảy năm, thật ra cũng không phải không có trí nhớ tốt, hoàn toàn bởi vì lúc ấy bị bỏ lỡ, sau này y giống như một học sinh vậy, rất cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lý, cùng tìm hiểu mọi chuyện đã xảy ra trong bảy năm đó.
Dù sao, chỉ bằng sau này y thích xem 'I love my family', cũng có thể ghi nhớ không ít câu chuyện.
[Làm tên lửa không bằng bán trứng luộc trà.]
Những lời này từ thập niên 80 vẫn lưu truyền tới nay, kỳ thật nội dung trong đó nói rõ một vấn đề.
Lúc này, mua một căn hộ bình thường ở thành phố nhỏ cũng chỉ tốn hai đến ba vạn tệ.
Từ góc độ thu nhập mà nói, loại trừ Thâm Quyến ra, loại trừ đám người bất ngờ giàu sau một đêm và đặc thù cương vị lương cao, đầu tiên người làm ăn nhỏ kiếm được nhiều tiền nhất, tiếp theo là nông dân có thu nhập tốt, thậm chí cao hơn một bộ phận đơn vị sự nghiệp nhà nước, ví dụ như giáo viên, lúc này tiền lương của giáo viên đại học bình thường cũng chỉ khoảng hai trăm tệ, gần tương đường công nhân nhà máy có hiệu quả và lợi ích tốt, thực tế còn thấp hơn một chút, sau đó mới là nhân viên công vụ trong thể chế. Tiền lương của bọn họ đa số còn quanh quẩn trong khoảng mấy chục tệ đến hơn một trăm tệ, tóm lại rất nhiều nghề nghiệp sau này khiến người ta rất hâm mộ, giai đoạn hiện tại kỳ thật cũng không nổi tiếng lắm.
Cùng lúc đó, một bộ điện thoại chưa tới hai vạn, TV màu, điều hòa tốt cũng đều có giá gần một vạn, điều này cũng không nói rõ đa số mọi người đều giàu có, chỉ nói rõ sức sản xuất rất thấp, cùng với nhà giàu mới nổi xuất hiện, bước đầu của thời đại khoe của khoe tiền của đã tới.
Mà mấy năm kế tiếp, bất kể là tiền lương hay là quần áo, ăn, ở, đi lại, mỗi năm đều sẽ phát triển biến hóa với tốc độ kinh người, thậm chí cùng một năm, giữa năm, cuối năm, đều hoàn toàn không giống nhau.
Giang Triệt dập tắt điếu thuốc: "Cho nên, ổn định là điều không nên lo lắng, lúc này ngay cả người trong cơ chế cũng đang chạy ra ngoài đó sao? Người đời thường gọi là xuống biển."
Năm 1992, 120.000 công chức từ chức xuống biển, hơn 10 triệu công chức được nghỉ không lương, người nổi bật trong nhóm này chính là 'phái 92' trong ba nhóm doanh nhân nổi tiếng sau cải cách mở cửa, trong đó nổi tiếng nhất là hệ Vạn Thông, bao gồm Phùng Luận, Vương Cung Quyền, Phan Thập Ngật, Dịch Tiểu Địa, năm này, họ bắt đầu phát tài từ Hải Nam.
"Nhưng mà bọn họ chơi được, mình hiện tại chơi không được, ít nhất Phùng Luận bao nhiêu năm trước cũng đã làm đến chức Trường trung ương Đảng rồi, cùng Mưu Kỳ Trọng lăn lộn với nhau, nghĩa phụ thì tại thời điểm mới lập nước cũng đã là trưởng sư đoàn..."
Nghĩ theo con đường này, manh mối dần dần rõ ràng, Giang Triệt dứt khoát quay người đi tìm giấy bút, vừa suy nghĩ vừa ghi chép:
[Từ góc độ an toàn, con đường phát triển lý tưởng nhất và thích hợp nhất với mình hẳn là đầu cơ và đầu tư, làm phú hào tàng hình trước đã. Trước tiên dựa vào đầu cơ thu được món lợi kếch sù, tiếp theo lăn quả cầu tuyết, sau đó đầu tư vào ngành nghề và doanh nghiệp trong và ngoài nước mà mình hiểu rõ, đặt nền tảng cho tài phú cả đời, điều này tương đối ổn định.]
[Làm bất động sản có liên quan, ví dụ như cải tạo nội thành cũ, hoặc làm ngành chế tạo thực thể mới, ngầm chiếm xí nghiệp nhà nước, lợi dụng sơ hở chế độ giá cả song quỹ, những chuyện này đều là chuyện kiếm tiền sớm nhất, nhưng ít nhất trước mắt cũng không phải chuyện mình có thể làm được, không có quan hệ bối cảnh, không có tiền, cho dù có tiền tạm thời cũng không có đủ năng lực và uy vọng, để bảo đảm không bị nuốt chửng bởi các công ty khác. Đặc biệt là hai chuyện sau, tốt nhất không nên dễ dàng bước vào.]
[Quý trọng cơ hội mà ông trời cho, đồng thời phải chú ý, đừng vì vậy mà biến thành máy móc.]
[Do giai đoạn thay đổi quá nhanh, cho nên trước mắt dù thời gian của hắn quả thật rất cấp bách, vì không thể bỏ qua những cơ hội mấu chốt trong mấy năm tới, mình phải thừa dịp trong ba năm này, nhanh chóng có đủ tài sản.]
[Đi dạy học một năm, nhất định phải có lợi nhuận kếch sù ổn định để liên tục sống ở đó, hơn nữa cần người có thể khống chế. Ba hoặc mẹ? Đều không thích hợp.]
[Tính toán như vậy, nửa năm kế tiếp thật sự vô cùng mấu chốt. Tiền phải kiếm được nhanh, mình cần kiếm tiền một cách nhanh nhất, hơn nữa còn là một khoản rất lớn.]
Viết đến đây, Giang Triệt tỉnh táo nhìn từ đầu tới cuối, sắp xếp lại một lần nữa, hình ảnh hiện ra trước mắt:
Ván bài sắp bắt đầu, mặt bàn đã bày biện mấy bộ bài.
Giang Triệt rất rõ ràng, mình chỉ cần ngồi lên là có thể chiếm được mấy 'Vương tạc' (quả bom) đầy tay.
Hiện tại vấn đề nằm ở chỗ, y trước hết phải từ hai bàn tay trắng đi đến hai tay nắm đầy đủ, có lợi thế cho việc vào sân càng nhiều càng tốt -- như vậy, y mới có thể ngồi lên mặt bàn đánh bài với nhau, không bỏ qua những quản bom đó.
[Xét đến cùng, trước mắt mình rất cần một khoảng tiền lãi lớn kếch sù.]
Viết xong mấy câu này, Giang Triệt đứng dậy châm một điếu thuốc, thuận tiện xé tờ giấy kia xuống, châm lên lửa, đốt thành tro.
Tương lai có lẽ rất nhiều biến số xảy ra, nhưng ít nhất hiện tại, hắn ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ con đường trước mắt, có thể cố gắng đi tốt bước đầu tiên này là dược.
……
Trịnh Hân Phong và đám bạn cùng phòng buổi tối đã về sớm, mặc dù vũ hội còn chưa kết thúc, bởi vì họ lo lắng cho Giang Triệt.
Vũ hội đêm nay, Diệp Quỳnh Trăn cũng đi tới, cùng một chỗ với ít giáo viên trẻ tuổi ở khoa sinh viên, cô đã cố ý phân biệt thân phận của mình, hơn nữa giống như đang cố ý, để lan truyền và làm sáng tỏ mối quan hệ hiện tại giữa cô và Giang Triệt.
Ít nhất, đám người Trịnh Hân Phong nhanh chóng nghe được tiếng nghị luận ở trong vũ trường, Diệp Quỳnh Trăn và Giang Triệt, đã không còn quan hệ gì với nhau.
Vì thế, bọn họ vội vàng trở về.
"Tình huống gì vậy? Một chút tiếng động cũng không có."
"Hình như đang ngủ."
"Không phải là tự sát chứ?"
"...... Có hơi thở."
"Nhìn lại xem, có khóc hay không?"
"Uống rượu không?"
"Cũng không có, nằm ngủ rất ngon."
"...... Tiểu tử này tâm tình cứng rắn quá!"