"Ôi, bị cậu sờ một cái, tôi thiếu chút nữa quên nói ra một chuyện khác."
Từ ngữ khí mà nói, nghe như là Đường Nguyệt đang lẩm bẩm thì phải.
Khi những lời này từ phía sau truyền đến, Giang Triệt cũng đi không được xa lắm, tính cả Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ, Trịnh Hân Phong đi cùng y, bốn người thiếu chút nữa đồng loạt ngã xuống đất.
Nhưng bản thân Đường Nguyệt dường như không kịp phản ứng với câu phía trước, đuổi theo nói:
"Chuyện là Lưu Dát Bao của nhà máy chúng tôi hôm nay đã trở lại, biết những chuyện trước đó. vừa rồi tới tìm em trai của tôi, hình như là muốn tìm Ngưu Bính Lễ để liều mạng...... Tôi liền ngăn cản em trai lại, sợ hắn cũng muốn đi......"
Cô kể lại một cách lộn xộn, kỳ thật chưa chắc đã cần Giang Triệt làm hành động gì, nói cái gì, chỉ là quá hoảng hốt và luống cuống, cho nên muốn tìm một người đáng tin cậy để thổ lộ chuyện lo lắng ở trong lòng.
Về cảnh ngộ của Lưu Dát Bao và vợ hắn, Giang Triệt đã nghe từ Trịnh Hân Phong với lòng đầy căm phẫn nói qua không chỉ một lần, bởi vậy sự căm hận Ngưu Bính Lễ càng lớn hơn không ít.
Bình tĩnh nghe xong, không phát biểu ý kiến gì, nhưng chưa đi được mấy bước, Giang Triệt đã gặp được đương sự Lưu Dát Bao.
Lúc trước nghe qua miêu tả về sự nhát gan nhu nhược của hắn, nhưng mà nhìn thấy mới phát hiện, bản thân hắn đúng ra cũng không phải một người đàn ông thấp bé gầy yếu, ngược lại coi như cao lớn.
Giờ phút này, trên mặt Lưu Ca Bao hơi ngại, chất phác, tràn ngập lệ khí điên cuồng đan xen lẫn nhau.
"Vợ của tôi trên người tất cả đều là vết thương, đầu óc cũng choáng váng, hiện tại ngoại trừ làm việc cả ngày chỉ nói một câu, muốn chết, không dám chết..." Thanh âm của Lưu Dát Bao cực kỳ áp lực, giống như dao găm cắm ma sát ở trên tường, "Tôi tới không phải muốn nhờ mấy người Đại Chiêu, chỉ là muốn nói rõ, về sau nhà tôi nếu có việc, các người là người tốt, có thể giúp một tay. Cám ơn, đừng khuyên gì, không tìm Ngưu Bính Lễ để báo thù, tôi không có cách nào để sống nữa."
"Những thứ này tôi đều biết, nhưng bốn người già, hai đứa trẻ, anh ngồi tù, bọn họ làm sao bây giờ? Không phải nói ở bên Thâm Quyến, anh còn tìm được một nghề nghiệp rất tốt mà? Cứ qua đi, dẫn bọn họ đi qua bên đó, sống qua ngày đi."
"Nếu cái gì cũng không làm, cứ đi như vậy, cả đời này tôi cũng không có cách nào làm người nữa. Cám ơn, tôi nói xong rồi, đi thôi, thím."
Góc tường, cuộc đối thoại diễn ra giữa dì Lưu và Lưu Dát Bao mà Giang Triệt đã gặp trước đó, xem ra đang khuyên nhủ.
Một người khổ sở khuyên nhủ, nhưng một thanh âm khác cuồng bạo mà áp lực, nghe được cũng làm cho người ta run rẩy, xem ra đã không có khả năng lay chuyển được, chỉ là lý trí còn lại cuối cùng, muốn tìm hai ba người đáng tin biết ăn nói một chút, nếu có thể nhờ hỗ trợ chiếu cố trong nhà một chút.
Lưu Dát Bao thành thật nhu nhược đi Thâm Quyến mấy tháng, mang theo số tiền kiếm được và cách tìm được đường sống vui sướng trở về, lại phát hiện gặp phải loại chuyện chó má này, phản ứng của hắn hiển nhiên ngoài dự liệu của rất nhiều người lúc trước.
Đề tài này, Giang Triệt đương nhiên sẽ không tham gia, hắn ngay cả việc đến gần cũng không làm.
Cuối cùng, khi Lưu Dát Bao dứt khoát quay đầu bước đi, nhìn ra được mặc kệ tất cả không chịu quay đầu lại, chuẩn bị đi làm việc liều lĩnh, Giang Triệt cũng không nói ra câu:
"Nếu nhất định phải làm, thật sự tôi có thể dạy cho anh."
Chuyện có thể tạo thành tai họa ngầm như vậy, Giang Triệt tuyệt đối sẽ không làm.
Lưu Dát Bao đang trên đường trở về, ở sâu trong một con hẻm tối, đột ngột bị người từ phía sau chế trụ, che miệng hắn lại.
Người sau lưng nói cho hắn biết nếu quả thật muốn liều lĩnh, lúc nào có thể liều lĩnh, liều lĩnh như thế nào, nói xong liền không thấy bóng dáng, mặt mũi cũng không thấy.
Thật sự mà nói, để Trần Hữu Thụ có thân thủ linh hoạt mở miệng một lần nói nhiều lời như vậy, mới thật sự là làm khó cậu, bởi vì một ngày bình thường cậu không nói quá mười câu. Trên thực tế, nếu không phải lúc trước hai người bọn họ quen biết cùng Giang Triệt, sự tình liên quan đến sinh tử, lời nói này sợ rằng cũng sẽ không nhờ cậu nói ra.
Giúp Lưu Dát Bao một phen, tránh cho một gia đình đáng thương tan nhà nát cửa, tâm lý như vậy là có, nếu không Giang Triệt hoàn toàn có thể chờ hắn đi giết người, sau đó sẽ nghĩ biện pháp ngư ông đắc lợi.
Nhưng nếu có biện pháp tốt hơn, tâm lý không cần lạnh lùng như vậy.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, chỉ riêng lửa giận của dân chúng tầng lớp thấp thì không thể lay động Ngưu Bính Lễ, cho nên Giang Triệt muốn thử một chút, có thể thông qua một sự kiện thao tác vận hành, tạo ra cục diện tường đổ mọi người đẩy được không.
Nếu không với năng lượng ít ỏi của y, căn bản không thể động đến Ngưu Bính Lễ.
……
Bất chấp những vấn đề linh tinh khác, vấn đề cốt lõi của việc đấu giá các cửa hàng cuối cùng đã được giải quyết một cách dễ dàng và không cần đánh đổi quá nhiều. Cuối cùng cũng vào sân được, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống, tâm tình Giang Triệt coi như rất tốt.
Nếu như nói, y đã chơi một chiêu không thành kế rất xinh đẹp, như vậy người đánh đàn ở trên đỉnh thành, không phải Gia Cát Lượng, cũng không phải chính Giang Triệt, mà là Tô Sở, hơn nữa chỉ là một cái bóng của cô.
Đi trên đường đến trường...
"Gối thêu hoa."
Chợt một tiếng, trước vỗ vai sau mới lên tiếng, người từ sau bụi cây nhảy ra.
Giang Triệt thiếu chút nữa xoay người đá bay cô giáo Tô ra ngoài...
Phàm nhân vô tri, không biết mình vừa thoát chết trong gang tấc dưới sức mạnh của Hàn Lập đại sư, Tô Sở một thân váy ngắn xinh đẹp đứng ở trước mặt Giang Triệt, trên mặt còn mang theo vẻ mặt đắc ý sau khi 'chơi lớn'.
"Cô giáo Tô, chị điên rồi?"
"Ừm, sắp hết rồi." Tô Sở ai oán một chút, lại vui vẻ đứng lên, vỗ vai Giang Triệt nói: "Gối thêu hoa, mấy ngày nay cậu đang làm gì vậy? Thần bí chạy đi chạy lại. Tôi đang chán muốn chết."
Giang Triệt trong lòng nói tôi bán chị đấy!
"Không phải đã nói sẽ dẫn tôi đi cùng à, đến khi nào thì cậu mới dẫn tôi đi kiếm tiền đây?" Cô giáo Tô trông mong nhìn gối thêu hoa của mình.
Vẻ mặt, ngữ khí không đúng, quá nũng nịu, có quỷ ở trong này, Giang Triệt quả quyết nói: "Trước đó tôi nói là chờ kiếm nhiều tiền mới gọi chị đi cùng."
"Tiền ít cũng được, tiền ít cũng được... miễn là tiền đều được", ánh mắt cô giáo Tô đặc biệt thành khẩn, như kiểu đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng đem ví tiền trống rỗng mở ra cho Giang Triệt xem, "Tôi bị đoạn tuyệt nguồn kinh tế rồi."
Ý của câu này chắc là trong nhà không cho cô tiền tiêu vặt nữa, về phần chút tiền lương của cô, cô giáo Tô vừa tiêu pha, một ngày bay sạch.
Giang Triệt đồng tình gật đầu, "Đáng đồng tình, nhưng chị không có tiền, lại không chịu ra sức, ở nhà lại không có địa vị... Tôi cần chị làm gì?"
"Tôi biết tiếng Pháp."
"Vô dụng."
"Tôi có thể tự do qua lại Hồng Kông."
"Không cần thiết."
"Tôi xinh đẹp."
"Không nhìn ra."
"Hì hì......" Trong mắt Tô Sở lóe lên vẻ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, "Tôi có thể giết chết cậu."
Dưới sự áp bức cường quyền, trước đó đã nói với Tô đại tiểu thư là lần tới mang theo cô cùng nhau đi kiếm tiền, chỉ có thể mượn cáo oai hùm, không thể gây ra động tĩnh quá lớn được.
Ba ngày kế tiếp, Giang Triệt đều vui vẻ đắc ý.
……
Tối ngày 11 tháng 6 năm 1992, đêm trước buổi đấu giá cửa hàng tập thể và quốc doanh đầu tiên trong lịch sử của thành phố Lâm Châu.
Theo ước định lúc trước, Giang Triệt lại tụ tập với nhóm 'đồng bọn' tham gia đấu giá một lần nữa, lần này y mang theo Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ.
Tần Hà Nguyên bắt đầu rèn luyện việc giao tiếp và giao lưu với người khác.
Trần Hữu Thụ một giọt rượu cũng không dính đang ngồi ở một góc không lên tiếng, rất nhanh đã bị 'quên lãng'.
Rất nhiều người ở đây tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng đều cố ý vô tình kéo gần quan hệ với Giang Triệt, kết giao bằng hữu, bởi vì sau lưng của y, là người của 'Tô gia'!
Chuyện đấu giá xem như đã nắm chặt trong tay, hôm nay xem như buổi chúc mừng sớm, đi quán karaoke hát hò mấy tiếng, rượu uống gần say, có người đề nghị nói: "Sáng sớm mai còn phải đi ngang qua sân khấu làm thủ tục, nếu không hôm nay giải tán trước đi? Tối mai gặp lại."
Mọi người đồng ý, nhao nhao rời đi.
Ngưu Bính Lễ ra khỏi cửa đi một đoạn để giải rượu, ngồi xe, ngủ một lúc, đi xuống phố gần nhà, đi được vài bước, có người qua đường hỏi: "Xin chào, ông chủ, phiền ông hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ngưu Bính Lễ không kiên nhẫn cúi đầu nhìn đồng hồ, "Sắp 11 giờ rồi."
……
Ngày 12 tháng 6 năm 1992, Giang Triệt muốn đi tới buổi bán đấu giá, nếu hôm nay thuận lợi, ít nhất cả đời này người nhà cơm áo không lo, cuộc sống giàu có.
Hơn 6 giờ, trời vừa tờ mờ sáng, xem ra hôm nay trời không nắng, sương sớm đọng vào lá cỏ, sương mù mông lung, không có Trần Hữu Thụ, ba người Giang Triệt, bí thư Trịnh, Tần Hà Nguyên cắn bánh bao nướng đi tới góc đường, nhìn thấy dưới một bức tường xi măng bỏ hoang cách đó không xa có chừng mười người đang vây quanh.
Trịnh Hân Phong đẩy đám người ra, Giang Triệt nhìn thoáng qua......
"Giám đốc Ngưu?"
Ngưu Bính Lễ hai cánh tay bị trói ở phía sau, người ngồi phệt dưới đất, miệng bị nhét khăn, hai mắt bị một mảnh vải che lại, tất cả người gần như bị lột sạch, 'may mắn' chỉ còn một cái quần cộc rách nát, đủ để che đi một bộ phận quan trọng ở trên người ông ta.
Trên đầu đầy vết máu đã khô lại.
Các loại vết thương bầm tím, rách da đủ cả.
Đầu tóc còn bị cạo từ trước ra sau một đường, độ rộng khoảng 3 ngón tay, giống như cầm cái bánh mousse rẽ ngôi giữa cho ông ta vậy.
Tạo hình rất đáng thương, nhưng cũng làm người ta bật cười sặc sụa tại chỗ.