Ý ban đầu của Giang Triệt đương nhiên không phải là dự đoán xu thế, ý của y chỉ có một, xin lỗi, việc này mình không làm được, làm rồi sẽ xảy ra chuyện.
Từ lúc trọng sinh tới nay ngoại trừ việc mua giấy chứng nhận, bản thân y thực tế ngay cả một tờ cổ phiếu cũng không mua, trong trí nhớ chỉ có trước khi xuất hiện mấy thần cổ phiếu, số cổ phiếu tăng mạnh chỉ nhỏ như mấy quả trứng cút.
Nhưng Hồ Bưu Đĩnh không cho là như vậy.
Dương Lễ Xương cướp được tiền tài từ giấy chứng nhận và thị trường chứng khoán, một số người suy đoán rằng nó có thể lên tới 20 đến 30 triệu tệ.
Lúc này mới bao lâu?!
Mọi người đều nói đi buôn lậu dễ kiếm tiền nhất, so với trò cổ phiếu này, nó vẫn kém quá xa.
Dương Lễ Xương trước kia không biết chuyện này, đây là chuyện mà đám người bọn họ đều biết, mặc dù Dương gia là người dẫn dầu của bọn họ, Dương Lễ Xương cũng rất có năng lực.
Lúc ấy chào hỏi xong, cửa vừa đóng lại, Dương Lễ Xương cười nhỏ giọng nói với chú của mình bên cạnh, "Lúc này cháu nói thật, còn phải nhờ có cậu bé ở bên ngoài kia".
Âm thanh nhỏ đến mức tất cả mọi người không nghe thấy, thậm chí cũng không chú ý tới.
Hồ Bưu Đĩnh cũng không nghe thấy, nhưng hắn thấy được, lúc lênh đênh trên biển, khi nói chuyện trong thời tiết sóng gió cũng không dễ để nghe được, Hồ Bưu Đĩnh đã trải qua nửa đời trên biển, năm xưa luyện tập các kỹ năng đặc biệt đều đứng ở hạng nhất, liếc mắt nhìn khẩu hình miệng là đã có thể đọc được lời nói.
Từ thần cổ phiếu này do gần đây hắn nghe được ở trong sa lon, đầu năm nay dân gian khắp nơi đều có 'huyền thoại'. Lúc ấy hắn đã nghĩ, người chỉ điểm Dương Lễ Xương kiếm được mấy chục triệu...... Hóa ra đó mới là thần cổ phần chân chính.
Không phô trương gì cả, việc này ngay Dương Lễ Xương cũng cố ý giấu diếm, kẻ ngốc mới phô trương ra bên ngoài, Hồ Bưu Đĩnh giả vờ đi WC, đưa một ít tiền cho nhân viên phục vụ, hắn có được thông tin số phòng khách sạn của Giang Triệt.
Tràn đầy thành ý tặng phụ nữ cho y hai lần, đối phương cũng không chịu.
Hồ Bưu Đĩnh có chút tức giận, hắn cảm thấy đàn ông không thiếu tiền đa số đều phải chơi mấy thứ này, một là phụ nữ hơi trẻ tuổi và non nớt một ít, một người hoặc hai người..... Còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn cưỡi 'ngựa Tây dương'? Vậy ngược lại đối phương cũng phải nói cho hắn biết là màu gì chứ!
Bất quá tốt xấu gì thần cổ phiếu lần thứ hai cũng có hồi âm.
"Tôi... ngay cả một cổ phiếu cũng không có, viết cho anh loại nào đó, ngày mai sẽ ngã chết..."
Cô gái tốt nghiệp trung học đó đọc đến đoạn này, Hồ Bưu Đĩnh cảm thấy bản thân mình đã hiểu. Nói chết sống cái gì chứ, học hành cho lắm vào, người có văn hóa chỉ thích dông dài lề mề, Hồ Bưu Đĩnh nghĩ.
Thời gian này, hắn ở sa lon cùng sở giao dịch cũng không phải vô ích, 'một cổ phiếu cũng không có', ngụ ý rằng cậu ta đã bán hết cổ phiếu, 'ngày mai ngã chết', không ngạc nhiên khi đã bán hết.
……
Giống như việc Trịnh Hân Phong trong không giống một người có thể làm quan, Hồ Bưu Đĩnh trông không giống người có thể làm giàu.
Nhưng hiện tại, số người theo đuổi sự nghiệp chính trị bằng con đường giáo viên rất ít, tương tự, mấy kẻ không biết chữ và lỗ mãng có thể làm giàu, cũng không có quá nhiều.
Tổ tiên Hồ Bưu Đĩnh là người ven biển, sống dựa vào biển, thổ ngữ của bọn họ gọi là 'thảo hải', kỳ thật cuộc sống rất gian khổ, hơn nữa luôn đi kèm với nguy hiểm -- thường xuyên có một người trong gia đình đi đánh cá không thể trở về.
Cả nhà Hồ Bưu Đĩnh có một chiếc thuyền đi biển riêng của mình, không lớn lắm, dựa vào kinh nghiệm kỹ thuật, khí phách gan dạ của hắn, cũng có thể duy trì kế sinh nhai của cả nhà.
Cuộc sống bình thản vất vả trôi qua rất nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày, có người trả tiền thuê hắn nửa đêm đi vận chuyển hàng lên thuyền lớn, số tiền đó, bằng với số tiền kiếm được khi đi đánh cá suốt một tháng trời trên biển.
Hắn đi rồi......
Mấy năm đầu làm việc cho người ta, Hồ Bưu Đĩnh từng cứu vài mạng người, cũng thiếu chút nữa mất mạng nơi biển cả, sau đó khi ông chủ muốn đá hắn ra, có mười ba thuyền viên cùng nhau lựa chọn đi theo hắn.
Tìm người kết nối với bến tàu, hắn bước chân vào nghề, trải qua vài năm sau, hắn có thuyền lớn cùng phương pháp kiếm tiền của mình.
Bản thân có mấy trăm vạn tệ, Hồ Bưu Đĩnh bắt đầu thử trải nghiệm cuộc sống của một ông chủ lớn, hút xì gà, chơi bài, dùng tiền tìm những người phụ nữ trước đó vốn không khinh bỉ hắn để lên giường, bao gồm chuyện cưỡi 'ngựa Tây dương', da đen da trắng, da trắng thì nhìn đẹp mắt, da đen thì có làn da trơn bóng.
Trong quá trình đó, điều khó khăn nhất mà Hồ Bưu Đĩnh gặp phải, đó là học cách viết cái tên của mình -- con mẹ nó cái tên này quá phức tạp, quá khó khăn so với hắn, không dễ 'vẽ' chút nào [胡彪碇].
Hắn muốn đổi tên, nhưng có lão tiền bối học hành đầy đủ nói cho hắn biết, chữ 'Đĩnh' (碇) có nghĩa là mỏ neo, hắn vốn dĩ là người xuất thân và lập nghiệp từ biển, cái tên này không thể để mất được.
Vì thế Hồ Bưu Đĩnh cắn răng học được cách 'vẽ' tên mình, sau đó từ bỏ liền không muốn học nữa.
Lần này hắn mang theo hai trăm hai mươi vạn tệ (gần 2 tỷ 1 VNĐ thời giá 1992) đi tới Thượng Hải, cũng giống như hắn, bởi vì đã tiếp xúc với Dương Lễ Xương nên có rất nhiều người chạy đến tụ hội, tất cả đều là các nhân vật tai to mặt lớn ở trong vòng tròn của họ.
Giấy chứng nhận không mua được, đành phải đi theo mua mấy loại cổ phiếu, Hồ Bưu Đĩnh nếu bán sớm hơn, thật ra vẫn là kiếm được một ít tiền, nhưng mà, hắn bị chèn ép quá thảm đi, ở chỗ này không so thuyền của ai nhiều hơn, cũng không so ai là người ác hơn, mà là so về đầu óc của ai thông minh hơn... Nhưng mà, Hồ Bưu Đĩnh ngay cả tên cổ phiếu cũng không nhận ra.
Hỏi nhiều, người khác liền chê hắn phiền, bàn chuyện mua cổ phiếu cũng không đem hắn theo, hắn chỉ có thể kiềm chế bản thân mà đứng một bên mua theo số đông. Mới đêm nay, đám chó má đó còn ở trước mặt mọi người cười nhạo, chê bai đầu óc của Hồ Bữu Đĩnh, nên đem hết số cổ phiếu sang tay cho chúng, rồi để hắn trở về nhà chạy thuyền tiếp là được rồi...
Một đám người, thực lực mọi người đều gần giống nhau, cấp trên lại có người đè ép không cho làm loạn, tóm lại là đánh cũng không thể đánh, Hồ Bưu Đĩnh sắp tức điên lên rồi.
Cho nên, hiện tại chuyện mua cổ phiếu đối với Hồ Bưu Đĩnh mà nói, đã không phải là chuyện đơn thuần vì tiền nữa.
Tại sao hắn lại nhiều lần nhất quyết yêu cầu Giang Triệt viết cho hắn hai cổ phiếu 'tăng giá nhanh nhất', chính là vì trút giận, kiếm lại mặt mũi -- tôi, Hồ Bưu Đĩnh, bản thân cũng biết loại cổ phiếu nào 'tăng giá nhanh nhất'.
Nhưng thần cổ phiếu nói cho hắn biết, tôi bán sạch cổ phiểu rồi, ngày mai sẽ ngã chết một đám......
Vào lúc này, trong tình thế gần như điên cuồng như vậy, nếu như đổi là một người khác, cho dù là bản thân Giang Triệt đi nữa, chắc cũng sẽ không tin tưởng, ít nhất sẽ không tin dù chỉ một chữ.
Nhưng Hồ Bưu Đĩnh thì khác, từ khi hắn đến Thượng Hải, mỗi loại cổ phiếu để phải mua đi bán lại với đám người bên cạnh, nói ra một con số, để cho nhân viên giao dịch mặc áo gi lê đỏ trên sàn giao dịch đưa ra lệnh mua và lệnh bán.
Thời buổi này có rất nhiều người giống hắn, bà Lưu ở chợ, lão Vương nhặt đồng nát, cậu Trương làm thợ mộc, thím Mã bán bánh kẹo... tất cả họ đều giống nhau, mua bán cổ phiếu hoàn toàn dựa vào việc hỏi thăm người xung quanh.
Tin tức nội bộ bay đầy trời, sau khi thử hai lần vận may xem thế nào, tức giận chửi bậy một câu rồi đi tìm phụ nữ ngủ một giấc thật ngon.
Tương tự, những người có danh tiếng là 'thần cổ phiếu', giống như nhà cái dựa vào vài câu nói để chi phối xu thế cũng không ít, những người này thật ra cùng một con đường với những chuyên gia cổ phiếu ở trên ti vi.
Kéo cao làm thấp, mở miệng ra đã tương đương số tiền cả trăm triệu tệ.
Vốn là người đang gặp nguy hiểm, Hồ Bưu Đĩnh khẽ cắn môi, con mẹ nó làm.
……
Ngày 27, bởi vì đêm qua hơi khó ngủ, Giang Triệt ngủ thẳng cánh cò bay đến gần 12 giờ trưa, bởi vì chưa ăn sáng nên rất đói bụng, vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo rồi mở cửa.
"Thần cổ phiếu, cậu cuối cùng cũng dậy rồi."
"Vẫn sợ làm ồn ảnh hưởng đến cậu... Đúng rồi tiền phòng của cậu, tôi đã thanh toán đến tháng sau, chút xíu thành ý mong cậu đừng chê nhé."
Một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen, tóc ngắn mặt vuông, cảm giác là một người đã từng trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, phần eo cứng ngắc không thể còng xuống, đứng trước mặt ở phòng đối diện đang chào hỏi với y, vẻ mặt nhiệt tình, cảm kích, thậm chí có chút cảm giác sùng bái.
Căn phòng này hôm qua là của một người khác, bị người ta hố nên phải trả phòng đổi chỗ ở, Hồ Bưu Đĩnh cố ý thuê lại, chính hắn không ở trong đó, sợ bản thân bại lộ.
"Anh là ai?"
"Tôi tên là Hồ Bưu Đĩnh, chính là người tối hôm qua......"
Sau đó, nghe Hồ Bưu Đĩnh miêu tả xong câu chuyện, Giang Triệt cũng thấy hơi bối rối, thì ra y ngủ tới trưa, bên ngoài đã xảy ra một chuyện lớn như vậy.
Hồ Bưu Đĩnh tiếp tục mặt mày hớn hở nói:
"Nghe chỉ điểm của cậu, sáng sớm đầu phiên tôi treo giá bán thấp hơn so với mọi người, đám chó má kia còn chèn ép tôi, nói tôi là đồ ngốc..."
"Kết quả cho tới buổi trưa, toàn bộ sàn giao dịch, chỉ có một mình tôi đứng huýt sáo đi ra."
"Cả buổi sáng hôm nay, cái gì tôi cũng không làm, chỉ huýt sáo đứng quanh bọn chúng."
"Bọn chúng đều đổ mồ hôi, cả đầu toàn mà mồ hôi nhễ nhại, tôi còn cố ý đi ra ngoài mua cho bọn chúng vài chiếc khăn tay."
"Còn mở miệng khuyên rằng, vẫn nên trở về chạy thuyền đi, với đầu óc của bọn chúng, mấy trò này không làm được đâu."