Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Triệt đi chưa được bao xa thì từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Giang Triệt trong lòng hơi căng thẳng, kiếp trước hình như không có chuyện này... Không phải chứ, cô ấy thật sự muốn đổi ý, phải làm sao bây giờ?

"Giang Triệt." Là giọng nói của Diệp Quỳnh Trăn, cô đứng lại ở phía sau y.

"Ừm, còn có việc à?" Giang Triệt không cũng quay người lại.

"Học kỳ sau cậu nhớ nghĩ biện pháp xóa tên trong danh sách đăng ký giáo viên đó đi...... Làm ầm ĩ cũng tốt, cho dù tặng quà tặng tiền cũng tốt. Hiện tại trường học đều có chỉ tiêu giáo viên, người đi đăng ký lần này không nhiều lắm, cậu không nghĩ biện pháp như nhờ quan hệ, chắc chắn phải đi."

Mặc kệ tiếng nói sau lưng, Giang Triệt chỉ gật đầu: "Biết rồi."

"Cậu đừng có chỉ đáp ứng ngoài miệng, phải để ở trong lòng nữa", Diệp Quỳnh Trăn giống như đang có xoắn quýt gì đó, "Cậu biết không? Danh ngạch ở lại trường của cậu, do người ta dựa vào quan hệ mà dành được. Rất nhiều chuyện chỉ vì cậu không có bối cảnh, không chằm hăm vào đó, không cố gắng tranh thủ, thật ra đó là chuyện người khác nói một câu đã làm được."

Chuyện mà cô nói, Giang Triệt ở kiếp trước rất lâu sau đó, cũng có nghe nói, chỉ là thời điểm đó không thể thay đổi được gì cả, lúc ấy có tâm tư quan tâm mấy chuyện khỉ gió đó đâu.

Người ta thương tâm vì bị đá, còn viết chữ lung tung nữa mà, còn trẻ trâu nên chả nghĩ được nhiều.

Mà lần đó, Diệp Quỳnh Trăn cũng không có giống như bây giờ, chủ động trình bày sự thật cho y biết, bởi vì theo logic mà nói, chính nàng, nguyên bản người bị chèn ép ra cũng có thể là cô...

Cho nên, suy đoán một chút, cô thật ra đã sớm biết có chuyện như vậy, nhưng lại lựa chọn không nói cho Giang Triệt mà thôi.

Chuyện ngoài ý muốn, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Triệt không còn tức giận như trong tưởng tượng của mình. Thôi quên đi, ít nhất lần này cô đã đuổi theo rồi nói những lời này chắc là tự đáy lòng đấy, về những chuyện trước kia, tình cảm ân oán gì đó cũng đều quên đi thôi.

Tốt xấu gì một đời sống lại, bắt đầu như trang giấy trắng, Giang Triệt đã không có ý định so đo quá nhiều, muốn nói tiếng 'cám ơn', kết thúc câu chuyện này ở đây.

"Nói với cậu ta cái làm gì? Cậu ta có năng lực đó không?" Diệp phụ Diệp mẫu đuổi theo, chắc lo lắng vì tâm ý của con gái bị dao động, trước khi Giang Triệt mở miệng nói chuyện, Diệp phụ cướp lời chỉ trích:" Con cứ quản cậu ta làm gì, người khác nói một câu có thể ở lại trường, cậu ta dù nói cả trăm câu, chỉ có thể dẫn con đi tới vùng núi xa xôi dạy học mà thôi."

Không ngờ câu nói này có vần điệu như thế!

Đây là...... cảnh diễn mới thêm vào kịch bản? Kiếp trước không có đoạn này mà. Giang Triệt cười khổ một tiếng, thầm nghĩ rõ ràng là con gái của chú báo tên cho cháu mà.

Vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên, Giang Triệt nghĩ tới một giả thiết rất thú vị, mở miệng nói:

"Đúng rồi, bạn học Diệp, cậu đã từng thư ví dụ, nếu như đổi lại bây giờ tớ ở lại trường, mà cậu thì nằm trên danh sách đăng ký giáo viên... Cậu cảm thẫy sẽ có cảnh gì xảy ra?"

Y cười hỏi như vậy, Diệp phụ Diệp mẫu nghe vào tai cảm thấy như đang châm chọc, nỗi sợ hãi con gái bị xúc động , lập tức liền nóng nảy, bắt đầu trở nên có chút hoảng loạn:

"Trăn nhi con không nên nghe cậu ta nói, điều đó không có khả năng...... Đâu, không phải tôi đang khinh thường cậu, cậu chắc chắn không có năng lực này, không tin chúng ta chờ thử tương lai, xem cậu có thể làm thành trò trống gì?"

"... Chuyện này cũng không cần đâu chú gì? Mỗi người mạnh khỏe là tốt rồi." Giang Triệt bình tĩnh cười cợt.

"Thật ra không cần nghĩ, tớ cũng biết, nếu đổi lại, cậu nhất định sẽ đi dạy học cùng với tớ", Diệp Quỳnh Trăn còn muốn dừng lại ở đề tài trước, tiết tấu nói chuyện có chút không đúng, "Cậu rất tốt, rất thông minh, tớ cũng hiểu, nhưng mà cậu không có dã tâm, không có thủ đoạn... Hiểu không?"

"Có lý." Nghe đến đó, Giang Triệt tự đáy lòng nói thầm.

Diệp Quỳnh Trăn bỗng nhiên bùng nổ, "Cậu biết không? Tớ thà rằng nhìn thấy cậu dùng ngoại hình...... đẹp trai của cậu, đi tìm một cô gái có tiền có quyền, sau đó nghĩ biện pháp đi ra nước ngoài. Như vậy, tớ sẽ để mắt đến cậu hơn, càng tin tưởng việc cậu sẽ là người thành công."

Bất ngờ mở miệng khen người làm gì thế......

Nhưng mà lời này có phải là mình được tiện nghi không nhỉ? Lúc trước thật sự từng có một bạn học nữ như vậy, nếu mình thật sự sớm hành động như lời cô ấy nói, có thể bị ghi hận trong lòng, bị người ta xem là tên khốn hay không?

Những chuyện này tạm thời không quản làm gì...... Vấn đề là cái đuôi của niên đại hồn nhiên đâu rồi?

Có lẽ nằm ở người khác.

Kiếp trước không có nghe Diệp Quỳnh Trăn nói những lời thật lòng này, hiện tại thì nghe được, tư tưởng bạn gái mối tình đầu của mình, quả thật đã vượt lên trước thời đại rồi, quá tiến bộ đi! Trong đầu chỉ có mấy chữ đi ra nước ngoài...... Suy nghĩ cố chấp này!!! Đáng tiếc, học trung học chuyên sư phạm, xem như chậm trễ đi.

"À, cậu nói rất đúng, nhưng tớ nghĩ, chắc không cần, nói không chừng tự bản thân tớ có thể làm được."

Giang Triệt cũng không phải trở về đầu thập niên 90 tìm một cô gái có tư duy của năm 2017, ngay cả vương vấn thuở niên thiếu y cũng lựa chọn buông xuống, y không có ý định dây dưa nhiều với bạn học Diệp kiêm bạn gái cũ này nữa.

"Một vấn đề cuối cùng", Giang Triệt nghiêm túc nói, "Dù sao còn có nửa năm phải học với nhau, cho nên tớ muốn hỏi một chút, chẳng may nếu cậu hối hận, phải làm sao trong hoàn cảnh đó?"

"...... Tớ sẽ không hối hận." Diệp Quỳnh Trăn nói ánh mắt kiên định, giống như để cho mình có thêm lòng tin, cắn răng nói từng chữ: "Tuyệt đối không hối hận."

"Vậy là tốt rồi."

Giang Triệt bước đi, thoạt nhìn rất bình tĩnh rất thoải mái.

Diệp Quỳnh Trăn cứ đứng ngây người tại chỗ như vậy, nhìn bóng lưng bạn trai cũ, trong lòng có chút cảm giác khó hiểu, thật giống như, cô vẫn không thực sự hiểu con người đó, đúng hơn là chưa từng quen 'bạn trai cũ' của cô vậy.

"Có hối hận không?" Cô bỗng nhiên nghĩ đến.

"Không đâu."

……

Vội vàng trở lại căn tin, cũng may, đồ ăn còn chưa nguội, chỉ là điều kiện ở đây thực sự hơi kém.

Phải nhanh chóng tìm biện pháp được ăn ngon, Giang Triệt nghĩ vậy.

Sau bữa trưa cũng không có hoạt động giải trí gì cả, bị kéo ở ký túc xá 'tu sửa trường thành' cả buổi chiều (chơi mạt chược), Giang Triệt bởi vì đã quen với quy tắc mạt chược của tỉnh Nam Quan, đã 'lừa gạt' thắng thành công hai ván.

Dù sao ở kiếp trước, y sống ở đó gần bảy năm.

Đúng vậy, ở kiếp trước, bởi vì danh sách đăng ký được xác định, nguyên nhân hiện thực bất đắc dĩ, có thành phần nản lòng ủ rũ, cũng có sự trốn tránh và giận dỗi, thậm chí còn mang theo một loại suy nghĩ rất ngây thơ và vô tri 'các người hài lòng rồi chứ', tóm lại là Giang Triệt thật sự đi dạy học.

Tỉnh Nam Quan, thành phố Khúc Lan, huyện Hạp Nguyên, xã Hạ Loan, thôn Trà Liêu.

Một đường ngồi xe lửa, ô tô, máy kéo cộng thêm xe bò, còn phải đi bộ hơn một giờ ở một thôn trên vùng núi xa xôi, năm đó Giang Triệt đi dạy học, trong thôn vừa mới dựa vào hạng mục xóa đói giảm nghèo để kéo điện về.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu y lúc đó chính là muốn chạy trốn, kết quả vẫn phải lưu lại, chậm rãi thích ứng hoàn cảnh mới, chậm rãi xoa dịu nỗi đau về tình cảm, sau đó khi học kỳ đầu tiên trong cuộc đời dạy học của y sắp kết thúc, một đêm mưa to, trong thôn gặp phải một trận đá lở vô cùng khủng khiếp.

Cuối cùng, 9 đứa trẻ trong 5 gia đình trở thành trẻ mồ côi. Ngoài ra còn có một số thương vong khác.

Thật ra trong đêm mưa gió đó, hai chân Giang Triệt cũng bị chôn vùi rất sâu trong đống đất lở, cũng may hơn mười thôn dân không để ý nguy hiểm núi lại tiếp tục sạt lở, quay đầu lại tại chỗ, dựa vào hai đôi bàn tay đào chân hắn lên, sau đó cõng đến khu vực an toàn.

Vì thế nên không thể rời đi, sau khi hết hạn dạy học hai năm, Giang Triệt lại ở lại tiếp tục thêm năm năm.

Trong thời gian đó một năm về nhà hai lần, thời gian ở nhà cũng không lâu, tiền lương cũng không nhiều lắm, cố gắng tiết kiệm được một chút, gửi cho cha mẹ, bọn họ đều gửi về lại cho y.

Mãi cho đến khi chín cô nhi đó đều thi lên trung học cơ sở, rời khỏi thôn xóm, Giang Triệt mới đi theo.

Năm 1992, đến năm 1999, y chỉ có hai bàn tay trắng, Giang Triệt 26 tuổi cuối cùng cũng trở về quê hương, tỉnh Việt Giang, thành phố Thủy Xương, tỉnh phát triển ven biển phía Đông.

Bảy năm, y đã bỏ lỡ không chỉ là thời gian cùng danh ngạch phân phối đã bị người khác dùng quan hệ để chiếm lấy, quan trọng hơn, còn là thời gian mấu chốt cuối thế kỷ 20, nơi xã hội nhanh chóng thay đổi một cách cự kỳ chóng vánh.

Sau khi trở về, Giang Triệt giống như bộ phận người đã thoát ly thời đại, rất nhiều chuyện y biết, nhưng thiếu trải nghiệm và phương thức tư duy, vì vậy chỉ riêng việc học tập và thích ứng đã tốn rất nhiều công sức.

Sau đó hơn mười năm, dựa vào đầu óc coi như không tệ, bảy năm rèn luyện rắn cỏi, y xem như tạm được đi, chỉ là một đường làm việc gì cũng phải như đuổi theo về phía trước, có chút hụt hơi không kịp, cũng bởi vậy lưu lại rất nhiều tiếc nuối -- dù sao lãng phí thời gian lâu như vậy.

Những năm đó, bôn ba mệt nhọc, một mình nằm nghĩ lại, y cũng thỉnh thoảng suy nghĩ:

"Nếu như không bỏ lỡ bảy năm đó, cuộc đời của mình, sẽ như thế nào đây? Có thể hoàn toàn khác biệt không, hay xem như tương đối hoàn mỹ rồi?"

"Ông trời như đang cố ý lấy hết thảy đều bồi thường cho mình. Như vậy, kiếp này, còn đi dạy học không đây?"

"Ít nhất trận tai nạn đó, mình phải ngăn cản. Cho dù đổi sang phương thức khác, ở nơi đó, những con người đó, phần tình cảm đó, bản thân mình phải trả bằng được."

"Còn có......"

"Vậy chuyện thi đại học làm sao bây giờ?"

"Thật ra dù bây giờ cho mình đi thi, mình cũng chả thi được, cũng không phải chuyện quên nhiều kiến thức. Học kỳ sau cố gắng hơn nữa chắc cũng không đủ, ít nhất phải tốn một năm liều mạng đi học mới được."

"Vậy dứt khoát bỏ ra một năm? Vừa làm việc dạy học, vừa yên lặng chăm chỉ học tập."

"Nếu thật sự muốn bỏ thời gian 1 năm, còn phải cam đoan không lãng phí thời gian và bỏ lỡ cơ hội, có nên bắt đầu từ bây giờ không, mình phải nắm chắc thời gian làm những việc gì đầu tiên?"

"Làm cái gì mới tốt nhất đây?"

Mấy người bạn cùng phòng đang 'tu trường thành', rốt cục nhìn không nổi cảnh đó nữa......

"Này, Giang Triệt, rốt cuộc cậu có đánh bài 'nam phong' trên tay xuống không?"

"Đúng vậy, không phải là quy tắc đánh bài tỉnh Nam Quan đâu, nam phong phải nắm trong tay mười phút mới có thể đánh được?"

"Tiểu tử thối này đang muốn chém gió đấy, sau đó khẳng định sẽ nói rằng mình đã đi tỉnh Nam Quan rồi."

Suy nghĩ bị cắt ngang, Giang Triệt cầm bài dập trán, cười nói: "Được rồi, Nam Phong, tớ đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK