Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Triệt nhi, cha nó, đứa nhỏ vừa mới gọi điện thoại về."

Sau khi Giang Triệt mua xong giấy chứng nhận, gọi điện thoại về cho cửa hàng tạp hóa gần nhà. Số điện thoại này trước khi ra ngoài y đã cố ý hỏi lại. Thím Trương mở cửa hàng tạp hóa nhiệt tình gọi Giang mẫu tới.

Nói dối chuyện lớn như vậy, lừa gạt chuyện nghiêm trọng như vậy, khẩn trương trấn an một chút là điều cần thiết, chỉ có điều Giang Triệt vẫn không dám thừa nhận việc mình nói dối ở trong điện thoại, lại càng không dám nói mình đã lấy tiền mua giấy chứng nhận để mua cổ phiếu.

Lúc ấy Giang phụ không có ở nhà, vì thế tới giờ cơm trưa, ông vừa trở về, Giang mẫu liền nhiệt tình báo cáo.

Thím Trương vừa nói, điện thoại là từ Thượng Hải gọi tới.

"Nhà con gái người ta ở Thượng Hải à?" Ba Giang suy nghĩ một chút, nói, "Đây là nhà ở thành phố lớn, sự tình đoán chừng phiền toái lớn rồi."

Mẹ Giang cởi tạp dề ra, khó có được nụ cười thoải mái lần đầu tiên trong hai ngày qua, tiếp tục nói: "Nói cho ông biết, tôi trực tiếp hỏi qua điện thoại rồi."

"A, đứa nhỏ kia biết chuyện chúng ta biết rồi, cực kỳ khó xử đây?"

"Quả thật sửng sốt rất lâu, đến khi tôi nhắc nhở nó rằng tiền điện thoại rất đắt, nó mới phục hồi tinh thần lại. Nhưng Triệt Nhi còn nói, xem ra đối phương không muốn nhiều tiền lắm, nó nói lúc trở về có thể mang về một ít."

"Vậy à? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...... Xem ra cũng là người thành thật, không thật lòng lừa gạt chúng ta." Giang phụ cũng nở nụ cười, cảm xúc đau lòng cũng giảm bớt rất nhiều, đây chính là sáu ngàn tệ đấy, nếu không bởi vì con trai gây họa cho cô gái nhà người ta, nếu không là sợ Giang Triệt bị đuổi học, đập bể công việc làm ở nhà nước sắp tới tay, lúc ấy Giang phụ cũng sẽ không biết rõ sáu ngàn tệ là lừa người, còn cắn răng thừa nhận.

Bây giờ nghe nói có thể mang về một ít, chung quy vẫn rất cao hứng.

"Đúng vậy, tôi đoán, thông gia một là tức giận, hai là có thể muốn thử thái độ làm người nhà chúng ta một chút...... Chúng ta lúc này xử lý cũng rất tốt đấy chứ, sáu ngàn tệ cũng dám lấy ra, cũng dứt khoát thừa nhận, vừa nhìn chính là người tốt...... Cho nên tôi cảm thấy, con dâu nhà chúng ta sắp có rồi."

Giang mẫu vui vẻ mặc sức tưởng tượng.

Giang phụ cười lắc đầu, bổ sung thêm một câu: "Nhưng tiền chúng ta phải cho một ít, tất cả các chi phí khác, cũng nên để nhà chúng ta trả. Như vậy, nếu Triệt nhi gọi lại, bà nói với nó, số tiền mang về, không được vượt quá ba ngàn tệ."

Giang mẫu gật đầu lia lịa, ngẩng đầu lên với ánh mắt sáng ngời: "Ba ngàn tệ, vậy ông xem, tôi có thể đi tìm chị hai và cháu rể rồi nói chuyện một chút hay không, ba ngàn tệ cũng cho chúng ta nhập một ít cổ phần?"

"...... Quên đi, vẫn nên đừng hỏi", Giang phụ nghĩ nghĩ nói, "Ngày hôm qua lúc chúng ta đi nói chuyện, lời của chị bà, không phải đều đã nghe rõ rồi à? Lát nữa tôi tự mình suy nghĩ một chút, chúng ta có thể tự mình làm gì tốt nhất với số tiền ba ngàn tệ này."

"Đúng rồi, Triệt nhi có nói khi nào nó về không?" Sợ Giang mẫu tiếp tục rối rắm chuyện nhập cổ phần, Giang phụ nhanh chóng chuyển đề tài.

"Nó nói chung chung là không nhanh như vậy, năm sau có thể chạy về nhà cũng đã tốt lắm rồi." Giang mẫu vừa đặt thức ăn lên bàn, vừa nói, "Mặc kệ nó, dù sao có ăn ở đầy đủ, không chừng còn có thể mang con dâu trở về...... Haix, mấy con gà mái già của tôi phải giữ lại, chờ năm sau con dâu vừa đến, bồi bổ cho nó thật tốt mới được."

Tương đối mà nói, ở trong ngôi nhà này, Giang mẫu tương đối vô tâm, hồ đồ mà cũng rất thú vị.

"Ai nha hỏng bét......" Bà đột nhiên kêu lên.

"Sao vậy?" Giang phụ sốt ruột hỏi.

"Thím Trương, vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho Triệt nhi, thím Trương cầm một nắm bí đỏ ở bên cạnh đứng nghe...... Xong rồi xong rồi, có cái miệng của bà ấy, chuyện này khẳng định đã truyền ra ngoài."

"Ôi chao thanh danh Triệt nhi của tôi, tôi phải nhanh đi ngăn cản bà ấy."

Vỗ đùi một cái, Giang mẫu hoảng hốt xông ra ngoài.

……

"Mình nói chứ, thật sự chỉ nói dối một nửa, cha mẹ lại có thể đoán đến phương diện bạn gái có thai...... Suy luận và giải thích hợp lý biết bao, rất lợi hại, chỉ biết một chữ 'phục'."

Vừa rồi trong điện thoại, sau khi Giang mẫu trực tiếp hỏi, Giang Triệt lựa chọn 'thật thà' nhận việc đó.

Chuyện này nếu đã có 'lời giải thích' hợp lý, thật sự muốn giải thích nguyên do cũng không cần vội vã, hơn nữa nếu Giang Triệt lúc ấy phủ nhận, còn phải bịa ra một lời nói dối khác, chỉ chống đỡ trong một thời gian ngắn mà thôi.

Cho nên vẫn là nhận đi thì tốt hơn.

Nghe giọng nói trong điện thoại của mẹ, trong nhà tạm thời có thể yên tâm.

Sợi chỉ nhỏ quấn quanh đuôi cây kim rất nhiều vòng, Giang Triệt thắt một cái, cảm thấy không chắc lắm, lại thắt thêm một vòng, sau đó mới cúi đầu dùng răng cắn đứt đầu dây, lại cất cây kim và sợi chỉ vừa mua đi, bỏ tất cả vào ba lô.

Học theo cha mẹ, Giang Triệt dùng túi nilon bọc hai trăm tờ giấy chứng nhận lại mấy vòng thật kỹ, may vào trong túi quần áo. Trái tim đã cảm giác được sự kiên định và thoải mái một chút.

Ngồi trên ghế dài công viên ven đường, uống một ngụm nước, nhìn thành phố tấc đất tấc vàng ở tương lai này, đường phố cũ nát và xe đạp như nước chảy, còn có rất nhiều khuôn mặt chất phác trên xe.

Vẫn là buồn...... Vẫn là không cam lòng được.

Cho dù lấy thêm một bộ nữa cũng được.

Thời gian còn lại còn có 10 ngày, chỉ có 10 ngày...... Làm sao bây giờ?!

Hơn nữa còn không có tiền.

Giang Triệt cho tới bây giờ mới ý thức được, lúc trước bản thân mình quá sốt ruột, phạm vào một sai lầm rất lớn, y không nên gấp gáp như vậy đi mua hai bộ giấy chứng nhận, y trước tiên phải nghĩ biện pháp dùng sáu ngàn tệ kia để kiếm tiền đã.

Ba ngàn tệ, trong vòng mười ngày, đi đâu kiếm ba ngàn tệ đây?

Không nỡ ăn cơm trưa ở quán, Giang Triệt chỉ uống nước, ăn bánh bao buổi sáng đã chuẩn bị, ban đêm tìm khách sạn nhỏ nào đó, vừa hỏi, một đêm ba mươi tệ, hắn cũng không nỡ trả tiền.

Đầu năm nay, ba mươi tệ, cho rằng mình ở Thâm Quyến à?! Đây là ỷ vào xung quanh khách sạn không có nhiều lắm, thấy mình còn trẻ, từ nơi khác tới, muốn 'chém' gì thì 'chém' à?

Ba mươi tệ, đó chỉ là một tờ giấy chứng nhận, ai biết đến lúc sau nó đáng giá bao nhiêu tiền?

Không chừng trôi qua vài ngày, ba mươi sẽ biến thành mấy ngàn mấy vạn.

Trước khi nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, Giang Triệt cảm thấy có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, cuối cùng thật sự không có cách nào khác, mua không nổi nguyên bộ, cắn răng cũng phải mua nhiều hơn mấy tờ.

Lại đi ra xa tìm khách sạn tiện nghi cũng không còn kịp, vì thế ban đêm chỉ có thể trở lại nhà ga, chấp nhận một đêm màn trời chiếu đất.

Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, không quan tâm đặt lưng nằm ngủ ở đâu, tư thế, hoàn cảnh gì, đều có thể ngủ ngon.

Đến Thượng Hải ngày thứ hai, ngày thứ ba, liên tục hai ngày sáng sớm rửa mặt xong xuôi, Giang Triệt liền đi ra ngoài đi dạo vài vòng, dùng thời gian hai ngày đem phố lớn ngõ nhỏ, các nơi chợ, toàn bộ Thượng Hải phải đi xem một lần.

Tại sao việc trọng sinh trong tiểu thuyết, nhân vật chính luôn tùy tiện làm ra chút gì đó, đã có thể kiếm được mấy ngàn mấy vạn? Làm một mảnh len, một cuốn sổ, là có thể khiến một nhóm người bỏ ra số tiền một tháng lương để đoạt lấy!

Giang Triệt hai ngày nay đã có thể tìm được không ít cách để kiếm tiền, nhưng thực sự không có cách nào thích hợp, thời gian quá gấp, không có cách nào kiếm tiền nhanh như vậy.

Công việc đầu tiên là loại trừ, tiếp theo là đầu cơ trục lợi, nhưng hắn chỉ có hai trăm tệ tiền vốn, cũng không làm được sinh ý 'số lượng lớn' nào.

Bày sạp, thực tế nhất chính là bày sạp.

Đáng tiếc nơi này là Thượng Hải, năm 1992, các loại cửa hàng, quán nhỏ, thật sự không thiếu thứ gì cả, bày sạp cho dù có thể kiếm tiền, cũng không có cách nào có thể kiếm tiền nhanh được.

Đêm thứ ba bầu trời bỗng nhiên hạ nhiệt độ, Giang Triệt nửa đêm bị lạnh đến mức phải tỉnh lại, phát hiện bản thân mình có chút đói bụng.

Đói khát, chịu lạnh, nhìn gạch vàng nằm đầy đất, lại phát hiện không có xẻng, không có sức để đào... Chắc sẽ không bao giờ có người trọng sinh nào lại khổ sở hơn mình.

Lấy quần áo trong ba lô ra quấn quanh người lung tung mấy tầng, nằm xuống, chờ hừng đông kéo tới.

Giang Triệt nghiến răng nghiến lợi: "Sau lần này, lão tử không buồn phiền vì chuyện thiếu tiền nữa."

……

Ngày 25 tháng 1 năm 1992, ngày thứ tư Giang Triệt đến Thượng Hải.

Sáng sớm, thời tiết âm u, rét lạnh, cũng may không có gió lớn.

Y cắn một cái bánh mì, đi dạo trong một công viên nhỏ bên cạnh nhà ga, nghĩ hôm nay nếu lại không tìm được phương pháp tốt nhất, chấp nhận đi bày sạp, nhưng không bày ở đất Thượng Hải.

Tìm găng tay, khăn quàng cổ, văn phòng phẩm mới mẻ độc đáo, đi các thị trấn nhỏ xung quanh Thượng Hải để bán, nguồn tiêu thụ chắc sẽ tốt hơn một chút, giá cả cũng có thể tùy ý, dù sao tin tức không cân xứng chính là nguồn tài phú.

Chính là lộ phí có chút đáng tiếc, xem có thể gửi nhờ xe tải hay không.

Vừa nghĩ, vừa đi qua một góc......

Trên mặt đất trống trải, một đám người đông đúc xuất hiện trước mắt Giang Triệt.

Một số người trong số họ thể hiện nhiều tư thế kỳ lạ và vặn vẹo, nằm hoặc ngồi trên mặt đất, ngồi yên không động đậy -- đây chính là La Hán Công đại danh đỉnh đỉnh.

Một số người khác thì hai tay giơ hoặc ôm tròn, đứng theo một tư thế -- đây là một đại phái khác, Đồng Chung Công.

Lại có một đám người, mỗi người khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt thiền định, nhưng trên đầu đội một cái nồi nhôm có tay cầm - - đây chẳng lẽ là thần khí có thể tiếp thu hào quang từ vũ trụ, đạt thành cảm ứng với các thiên nhân (người trên trời), nồi tin tức (信息锅 tra google sẽ ra)?!

Còn có nhiều đám người hơn nữa, ví dụ như hai tay cũng chỉ về phía trước, ngồi xổm, mông vểnh lên rất cao, ví dụ như xếp thành một hàng điểm huyệt cho nhau, chống lưng cho nhau, ấn đầu cho nhau, ví dụ như dùng thế 69 huyền thoại ôm nhau lăn lộn...

Đại khái là Cáp Mô Công gì gì đó, với kiến thức 'võ học' của Giang Triệt, những thứ này đã không thể phân biệt được.

Sau khi dạo một vòng trong một công viên nhỏ, ít nhất vượt qua một ngàn người, đang luyện tập các loại 'môn phái khí công', mặt khác còn có không ít quầy hàng của các 'khí công đại sư', dựng cờ và viết chữ:

"Khí công chữa bệnh, không tiêm, không uống thuốc."

"Ghi chú nhỏ: 'Từng chữa khỏi cho một chính khách nước ngoài nào đó vân vân.' "

Hay cho một hình ảnh 'võ lâm thịnh thế', thời đại khí công toàn dân.

Toàn dân tới trình độ nào?

Trong ấn tượng, có một người bạn học sau này rất nổi tiếng tên là Mã Hoa Đằng (CEO Tencent), lý tưởng nhân sinh thời thanh thiếu niên của anh ta, là thông qua quan trắc thiên văn, nghiên cứu công năng đặc dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK