Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm về một đống tài liệu trung học phổ thông, nhưng trên cơ bản chỉ là chất đống ở một nơi.

Thời gian chậm rãi đã đi tới cuối tháng ba, mùa thuộc về áo sơ mi đã đến, các chàng trai mặc bên trong một cái áo phông hoặc áo ba lỗ làm nền, nút áo sơ mi bên ngoài thì không cài, lúc đạp xe, giõ sẽ thổi bay góc áo.

Thời đại áo trắng bồng bềnh, cô gái ngồi sau xe đạp, hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo của chàng trai, bạn không quên chứ, rất nhiều năm sau chắc cô gái ấy vẫn ở trong lòng, thỉnh thoảng vui vẻ nhớ tới, vẫn là những cơn gió xuân ấy, nhưng không thể so với trong quá khứ.

Chỉ tiếc váy còn phải một vài năm sau mới được phổ biến, hơn nữa thời buổi này váy quá dài, dài phải xuống dưới đầu gối cơ, vậy thì thà mang quần cho rồi, đối với điểm này, Giang Triệt rất thất vọng, cực kỳ thất vọng bởi vì thẩm mỹ của y là đùi -- đây tuyệt đối không phải là tiêu chuẩn thẩm mỹ năm 1992.

Tổng thể mà nói trong khoảng thời gian này rất nhàn nhã, mỗi ngày duy trì việc nghe radio, chú ý đến báo chí, bình thường cùng đám bạn tốt lưu manh, vui đùa ầm ĩ, đi học rồi tan học, nhà hàng cùng quán nhỏ, tâm tính trở nên trẻ trung không ít.

Ngay cả vũ hội của trường y bên cạnh, Giang Triệt cũng tham gia hai lần.

Sự thật chứng minh, bạn học Giang Triệt một lần nữa lại độc thân, kỳ thật vẫn rất có duyên với con gái, người khác đa số đi mời cô gái khác khiêu vũ, y ở bên trường y gặp phải hai lần con gái người ta chủ động, một người thuần túy chỉ nhìn mặt và đầu tóc thời thượng, một người xuất phát từ đồng tình, bởi vì liên quan đến tiểu thuyết Quỳnh Dao, bạn học Giang Triệt mang màu sắc 'bi kịch' nồng đậm, nhận được sự an ủi đồng tình của cô y tá tương lai, thì thầm nho nhỏ cùng vòng eo mềm mại -- nếu trên người mang đồng phục thì càng tốt, Triệt ca té ra cũng là người nghiện phim Nhật.

Giang Triệt thuận buồm xuôi gió một cách rất bất ngờ, đến mức Trịnh Hân Phong không thể không nhảy 'lau háng' à nhầm 'lau kính' (nhảy hiphop) vài đường cơ bản để vãn hồi thể diện, dùng lời trong phim Hồng Kông mà nói, vũ hội của mỗi trường học gần đó, đều là sân khấu của cậu.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Giang Triệt cũng không thể tránh khỏi việc quen biết Tô Sở.

Tô Sở gọi Giang Triệt là gối thêu hoa, biệt danh này từ từ bị cô truyền ra.

Nói như thế nào nhỉ, đừng nói Giang Triệt có tâm tư gì đó với cô gái này không, cho dù y có, cũng không mập mờ với cô làm gì, đây là một người bạn thân, cộng thêm lời nói ác độc khiến người ta cực kỳ chán ghét, trên người còn mang theo tật xấu là được nuông chiều từ bé.

Ở thời đại này, cá tính của cô khi mới tiếp xúc sẽ bị rất nhiều người chán ghét, bị đại đa số người khó có thể tiếp nhận.

Giống như là làm chuyện thú vị gì đó với kiểu độc mồm độc miệng, hiện tại không thể chấp nhận việc đó được, dù mục đích của hành động đó là thiện ý cũng không được, cô nói một câu với người khác là 'tham ăn', người khác sẽ coi cô mắng bản thân là một thùng cơm, cô nói một câu 'cậu là đồ con gái lẳng lơ', người ta phải vì phẩm giá mà liều mạng với cô.

Giang Triệt coi như có đức tính tốt, dù sao cũng đã gặp qua các hiệp sĩ bàn phím thời đại sau này, sóng gió gì mà chưa trải qua chứ, nên tính bao dung cũng lớn hơn một chút, dưới tình huống kết giao cũng không sâu lắm, ở chung với nhau xem như tốt đẹp.

Ngoài ra, giữa hắn và Diệp Quỳnh Trăn, cũng có thể gật đầu chào hỏi bình thường.

Không tránh đối phương, một lần, hai lần, ba lần, đúng như Giang Triệt nói từ trước, rất nhanh sẽ không còn ai để ý và cố ý quan tâm nữa.

Sau đó cũng cứ như vậy, cô giáo Diệp vẫn tiếp tục vì giấc mộng xuất ngoại xa xôi của cô, từng bước từng bước vững chắc đi tới.

……

So với phía Giang Triệt không hề có chút tiến triển, Giang mẫu Giang phụ thì có hoàn cảnh ngược lại, với sự cần cù và chăm chỉ của một nông dân, mạnh mẽ kiên quyết mở một cửa hàng của bọn họ.

Cửa hàng cách trường học của Giang Triệt không xa, đi bộ khoảng 20 phút.

Cửa hàng này giống như kế hoạch trước đây của Giang phụ, đầu tư không lớn, Giang Triệt tham dự cũng rất ít... chỉ hai lần.

Lần đầu tiên, là cha mẹ đưa ra hai phương án dự phòng, cửa hàng quần áo và cửa hàng tạp hóa, hỏi ý kiến của y.

Đây là điều mà hầu hết mọi người trong thời đại này sẽ nghĩ đến khi bắt đầu kinh doanh, nếu chúng ta thực hiện một bảng câu hỏi dành cho những người bắt đầu kinh doanh từ những năm 1990, chúng ta sẽ thấy rằng một nửa trong số họ đã mở cửa hàng quần áo.

Lúc ấy Giang Triệt cũng suy nghĩ một chút, nói với cha mẹ, từ góc độ tiếp xúc và giao lưu với người khác, con đường nhập hàng phong phú, đàm phán giá cả, ý nghĩa rèn luyện của cửa hàng tạp hóa có thể sẽ nhỏ hơn một chút.

Vì thế Giang phụ quyết đoán lựa chọn cửa hàng quần áo, phối hợp bán giày, giày thể thao cũng mới nổi gần đây.

Kỳ thật cửa hàng tạp hóa cũng có thể chậm rãi phát triển hướng siêu thị, nói không chừng còn có thể có hiệu quả đột phá rất lớn, thế nhưng trước mắt mà nói, để cho cha mẹ tích lũy kinh nghiệm vẫn là hàng đầu, năng lực của bọn họ, cũng không có biện pháp thành lập được một siêu thị độc lập, vì thời đại này đã khác, các kênh phân phối chưa hình thành nên việc lựa chọn, mua hàng chưa thuận tiện lắm.

Lần thứ hai, là Giang phụ nghĩ đến cái tên cửa hàng nên hỏi ý kiến Giang Triệt.

Cửa hàng này tên là 'Nhất gia y', ý của Giang phụ là nam, nữ, từ già đến nhỏ, tất cả quần áo giày dép đều bán, như vậy đối tượng nhắm đến khách hàng sẽ nhiều hơn, làm ăn sẽ dễ hơn.

Thành thật mà nói, ý nghĩ này vừa nghe đã muốn dành tâm tư để làm, bao gồm cả cái tên cửa hàng, nhưng về điểm này, Giang Triệt trực tiếp phủ định.

Cũng không phải nói ý nghĩ của Giang phụ không thể thực hiện được, cửa hàng quần áo ở thời đại này cơ bản còn chưa có khái niệm thương hiệu, trong tình huống tự mình bán sỉ và nhập hàng, muốn cái gì nhập cái đó, không chút khó khăn nào cả.

Nhưng như vậy không có ý thức định vị, không tạo ra được nhóm khách hàng trung thành và tính định hướng.

Chúng ta chỉ bán quần áo, giày dép cho trẻ em từ 12 đến 16, 17 tuổi.

Giang Triệt cuối cùng đưa ra đề nghị của mình, nêu rõ ra ba lý do.

Thứ nhất, vào lúc này bởi vì nhóm người hơi lớn tuổi một chút, phần lớn còn đang giữ lại thói quen mua vải để may quần áo của mình, ít mua quần áo may sẵn, mà trẻ em lại tuổi quá nhỏ, chuyện áo quần phải do ba mẹ làm chủ, cơ bản đều là như vậy.

Nói đến điểm thứ hai, Giang Triệt dứt khoát hỏi thẳng cha mẹ: "Mấy năm hai người không mua áo quần mừng năm mới rồi?"

Giang mẫu suy nghĩ một chút nói: "Mẹ còn mua hai lần, ba con thật sự không mua lần nào cả."

"Vậy còn con thì sao?" Giang Triệt hỏi ngược lại.

Giang mẫu tức giận nói: "Năm nào chả mua cho con?! Mà một năm con có nhiều hơn một bộ đấy."

Giang Triệt cười nói: "Hai người đã hiểu chưa? Hơn nữa, chỉ cần bọn họ chuẩn bị mua quần áo mới, sẽ nghĩ đến cửa hàng của chúng ta đầu tiên, từ từ hình thành danh tiếng khắp nơi."

Giang phụ gật đầu khen ngợi.

Giang mẫu vẫn cảm khái như cũ, "Triệt nhi nhà ta sao lại thông minh như vậy nhỉ."

Điểm cuối cùng, căn cứ cân nhắc về việc chọn hàng và nhập hàng, mới đi ra từ nông thôn, tầm nhìn của cha mẹ là vấn đề lớn.

Nếu muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có thể dựa vào việc nhập hàng từ người khác, chậm rãi bồi dưỡng ánh mắt lâu dài, phương diện này Giang Triệt không chuẩn bị quan tâm, y tin tưởng năng lực nghiên cứu và học tập của cha mình.

Mà trước mắt, phải tận lực lảng tránh vấn đề này đã.

Vì vậy, việc lựa chọn quần áo cho con cái theo quan điểm của cha mẹ là điều không cần bàn cãi, dù thế nào đi nữa, nó vẫn đáng tin cậy hơn nhiều so với việc yêu cầu cha mẹ chọn quần áo cho những người ở độ tuổi hai mươi, ba mươi.

Dù sao, đầu năm nay quyền tự chủ của bọn nhỏ còn lâu mới lớn như sau này, nhiều khi ánh mắt cùng phán đoán của cha mẹ mới là tiêu chuẩn lựa chọn cuối cùng, ví dụ như đứa nhỏ muốn mua áo quần có dáng đẹp mắt, cha mẹ phải chọn chất liệu vải bền nhất, đứa nhỏ muốn vừa người, mà cha mẹ sẽ hy vọng quần áo rộng một chút, mặc nhiều hơn vài năm......

Tóm lại gần cuối tháng ba, vì cái tên trước đó rất quê mùa, nên cửa hàng mới khai trương với cái tên mới là 'Hoa quý vũ quý' do Giang Triệt tự mình đặt ra.

Không có trang hoàng quá mức, không có thiết kế gì quá mới, cũng không có nghi thức khai trương long trọng, sáng tạo......

Cha mẹ không cho Giang Triệt thường xuyên đến cửa hàng, luôn miệng nói: "Sau này con phải nắm chắc bát cơm của nhà nước, đừng trì hoãn thời gian, cũng tránh bị bạn học nhìn thấy mà coi thường con."

Lúc này mọi người đối với việc mở cửa hàng buôn bán, vẫn còn đánh giá khá thấp. Về công việc nhà nước thì vẫn như cũ, sống chết gì phải chen một chân vào bằng được, mặc dù biết rất nhiều người bị đuổi việc, và tương lai cực kỳ u tối, nhưng đó là chấp niệm của thời đại này.

Cho nên có một việc, Giang Triệt vài ngày sau mới biết được -- Trịnh Hân Phong đã từng hỏi thăm Giang Triệt tên cửa hàng bán quần áo, tự mình vụng trộm chạy đến cửa hàng biểu diễn 'lau kính' (hiphop) vài đường cơ bản, đã không nhảy thì thôi, đã nhảy là phải nhảy trong gần hai ngày, từ sáng đến tối liên tục như vậy.

Trình độ 'lau kính' của cậu gần ngang với người đạt giải trong cuộc thi tỉnh.

Ánh mắt đám người trẻ tuổi rất nhanh bị tập hợp lại......

"Bạn học này trước đây chúng ta cũng chưa từng gặp qua, ban đầu còn tưởng rằng chạy tới quấy rối, buộc cái dây màu đỏ trên đầu, bàn tay thì đeo găng tay rất kỳ quái, nhảy mấy điệu rất kỳ lạ, bẻ chân bẻ tay gì đó. Vừa mới bắt đầu ba con không có ở đây, mẹ lại không dám tới đuổi người, mẹ tức giận đến mức... Kết quả sau đó liền thấy rất nhiều người vây lại, càng lúc càng đông, cậu ta liền thở hồng hộc và cười toe toét, ra sức mời gọi mọi người đi vào cửa hàng tham quan mua sắm... Mẹ bảo cậu ấy nghỉ ngơi cũng không chịu nghỉ..."

Sau đó Giang mẫug miêu tả với Giang Triệt như vậy, người một nhà vừa cười, vừa cảm động, vừa cảm khái.

Giang Triệt nói: "Thảo nào mấy ngày liền cậu ấy đi lại hơi khó khăn."

Giang phụ nói: "Người bạn này hiếm lắm, con phải thật xứng đáng với tình nghĩa này."

Tóm lại, việc làm ăn của 'Hoa quý vũ quý' cứ như vậy mà trở nên nổi tiếng ở một mức độ nhất định.

Buổi tối đầu tiên sau khi đếm xong doanh thu, tính ra lợi nhuận thuần hơn 400 tệ, Giang phụ và Giang mẫu cả đêm không ngủ.

Về sau người ta thường nói, những năm 90 dù kẻ ngốc mở một cửa hàng cũng có thể kiếm được tiền, lời này không đúng 100%, nhưng ít nhất 80% là đúng, thời đại này quả thật tương đối dễ kinh doanh...

Trong đó sự cạnh tranh rất nhỏ và sự lựa chọn rất ít, đó là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Lúc này quan hệ cung cầu so với thập niên tám mươi tuy rằng đã cân bằng hơn rất nhiều, nhưng còn chưa hoàn toàn nghịch chuyển, đồng thời không có internet, cuộc sống của cửa hàng thực thể còn đang bắt đầu ở trong giai đoạn thịnh thế.

'Hậu quả' của việc làm ăn quá tốt chính là Giang phụ không thể không thường xuyên đi bổ sung và nhập hàng.

Giang mẫu bận rộn một mình, vì thế ngoài giờ học hoặc đến chủ nhật, Giang Triệt phải đi hỗ trợ, cơ bản sẽ không bị đuổi ra ngoài như trước nữa.

……

Hôm đó là một buổi tối, Giang Triệt và mẹ bận rộn cả ngày ở trong cửa hàng, kéo lê một thân mệt mỏi ngồi ở ngoài cửa ăn cơm, Giang phụ vừa mới nhập hàng trở về, chỉ kịp ăn hai miếng của một bát cơm, nhanh chóng đi vào cùng một người khách để chọn quần áo...

Chỉ cần ông còn sống, vợ con vĩnh viễn là đối tượng được chăm sóc đầy đủ, người đàn ông này đang cố gắng thích ứng với sự thay đổi của cuộc sống, điều duy nhất mãi không thay đổi, là sự cần cù và chăm chỉ của một người nông dân chân chính.

Giang Triệt gắp miếng cơm, ngẩng đầu lên.

Vừa lúc một thân ảnh từ bên kia đường phố cũ nát, dưới ánh chiều tà đi tới.

Hơn hai tháng sau, Giang Triệt lại gặp cô gái nhà máy, Đường Nguyệt.

Cô vẫn mặc bộ quần áo liền quần màu xanh lam của nhà máy dệt, hoặc có thể cô đã thay bộ khác, nhưng bộ đồng phục vẫn như cũ, bộ quần áo liền quần màu xanh lam sạch sẽ, gọn gàng, có lẽ do đã giặt quá nhiều lần, ngẫu nhiên có mấy chỗ vải hơi bạc, nhìn tổng thể có chút hơi cũ, nhưng mặc ở trên người cô, giống như là nhân viên diễn một bộ phim đầu thập niên 90.

Cô đứng ở dưới tàng cây ngô đồng ngoài cửa hàng áo quần.

Ngay lúc này.

Bạn có thể thấy được thơ ngây từ đôi môi hơi trắng nõn, thấy được vẻ gian nan được cất giấu trong ánh mắt, thấy được dáng vẻ muốn nói nhưng rồi lại thôi, thấy được thời đại hồn nhiên trên người cô ấy.

Giang Triệt không thể không thừa nhận, mình đã si mê một chút, giống y chang ngày đó, ngày hai người cách cửa sổ xe buýt ngắm nhìn nhau, cô hoảng loạn quay đầu đi về hướng khác, cảm giác rất giống nhau...

Dù sao làm một người 'sau này', luôn hoài niệm và khát vọng một cô gái mang theo khí tức giản dị, có khuôn mặt trầm lặng cùng ánh mắt trong veo như vậy.

Dù sao cô ấy cũng quá xinh đẹp.

Và cô có vẻ dễ bắt nạt -- miễn là cô ấy không đưa ra 'chiêu cuối' của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK