Tháng 4 năm 1992, Nhà nước quyết định xây dựng đập Tam Hiệp.
Cách đó không lâu, phòng ký túc xá 407 của trường trung học chuyên sư phạm Lâm Châu có một nam sinh tên là lão Ngô, bởi vì mấy ngày trước sờ soạng một nam sinh khác trong phòng video, sau đó liên tục nằm mơ hai ngày, trong lòng quá mức khủng hoảng, nhưng không dám nói ra với người khác.
Cùng một phòng trong ký túc xá, bạn học Trịnh Hân Phong lần đầu tiên nghe nói đến một thứ gọi là McDonald.
Cậu ấy đoán thứ kia chắc chắn ăn rất ngon, bởi vì có người đưa tin về nhà hàng lớn 700 chỗ ngồi, khác hàng bên ngoài xếp hàng kéo dài gần hai dặm, cậu nghĩ, nếu như nửa đêm cậu đi xếp hàng, buổi sáng vừa mở cửa liền nhanh chân bước vào, ăn một miếng thịt gà thật ngon.
Nhưng hiện tại, Lâm Châu còn không có McDonald, cũng không có KFC.
Nữ công nhân viên chức Đường Nguyệt của nhà máy dệt số hai thành phố Lâm Châu vừa hoàn toàn cắt đứt ý định trở về nhà máy, ở nhà cùng hai chị em tốt thảo luận sau này phải làm sao bây giờ, hết chủ ý rồi, cô nghĩ, quay đầu lại tìm người nào đó để hỏi thăm.
Sau đó vừa vặn người cần hỏi liền tới.
Vừa vặn, Giang Triệt cũng đang chuẩn bị một vụ làm ăn nhỏ, thử hoạt động tiếp thị một lần, trong khoảng thời gian ngắn kiếm được hai vạn tệ (gần 20 tr VNĐ thời giá năm 1992), bổ sung vào lỗ hổng tài chính để vận hành giấy chứng nhận mua cổ phiếu, vì thế, y cần tìm mấy cô gái vừa khéo tay vừa giản dị vừa cần cù để hợp tác.
Cho nên, ngày hôm nay cho dù không có Giang mẫu 'xúi giục', Giang Triệt cũng sẽ đi tìm Đường Nguyệt. 'Hoa khôi nhà máy' không chỉ khéo tay, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn.
Đây là lần thứ hai y tới nhà của 'Hoa cô nương', có niềm vui ngoài ý muốn, lần này y được chủ nhà mời vào nhà.
Nhà bếp nằm ngay lối vào nhà Đường Nguyệt, thoạt nhìn thì có vẻ hơi lớn, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, Giang Triệt mới nhận ra thực chất là do có rất ít đồ đạc trong nhà.
Trên góc có một cái bếp nhỏ bị sứt một góc, tủ chén gỗ sơn đen kiểu cũ, hai bình nước nóng cũ bên ngoài bị tróc sơn, tuy khó coi nhưng đều rất sạch sẽ.
Một chiếc bàn nhỏ hình vuông màu gỗ sẫm, nó có phần gập ghềnh nhưng chắc chắn được gắn vào một bên tường, bức tường màu xám và cũ kỹ, có vài chỗ hình vuông màu sơn đặc biệt trắng toát, hình như trên đó chắc chắn có giấy chứng nhận hay thứ gì đó vừa bị xé bỏ.
Giang Triệt tùy ý nhìn xung quanh một chút, trước mắt y có một cái cửa, ở góc gần bên cạnh còn có một cánh cửa nữa, có hai gian phòng và một phòng khách.
"Đó là phòng của em trai tôi", Đường Nguyệt chỉ về phía cánh cửa trong góc tường, lại xoay người chỉ vào cánh cửa trước mặt nói, "Nơi này vừa đi vào là một căn phòng trống, để đồ, nêu đi tiếp là, là phòng...... Tôi ở."
Nói đến cuối cùng, thanh âm nhỏ tới mức gần như không nghe được, bởi vì Hoa cô nương bỗng nhiên ý thức được, chuyện này vốn không cần giới thiệu gì cả, đối với một nam nhân không phải người đàn ông của mình, mình ở phòng nào, cần gì phải nói ra?
Có chút bối rối, Đường Nguyệt chuyển ghế, để Giang Triệt ngồi xuống, rồi đi pha trà... Lá trà chỉ còn một chút, cô rất cẩn thận, cố gắng không để vào bọt trà lọt vào ly.
Trong lúc này, cũng may có Tạ Vũ Phân luôn luôn mở miệng nói chuyện.
Đối với việc Giang Triệt không chịu gọi cô là chị như Đường Nguyệt, Tiểu Tạ cảm thấy rất thất vọng, luôn ở bên cạnh cố gắng giải thích, thật ra cô không phải là nữ lưu manh trong miệng Đường Nguyệt, đồng thời nhấn mạnh, cô cũng là chị gái của y.
Trong ba cô gái, cô nhỏ nhất, hai mươi tuổi, nhưng cũng lớn hơn Giang Triệt một tuổi.
Kỳ Tố Vân cùng tuổi với Đường Nguyệt, hai mươi hai tuổi, tính cả tháng vào thì cô lớn hơn hai tháng, hơn nữa sắp làm vợ người ta, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn ở một bên, thể hiện phong phạm trầm ổn của chị gái cần có.
Đường Nguyệt bắt đầu dọn dẹp cái bàn.
Cất bao rau được cột bằng trúc ra, trên mặt bàn chỉ có một chén cải trắng nhỏ, còn có một bình nhựa khoảng nửa bình, cũng không biết đựng dưa muối hay ớt, Giang Triệt còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Đường Nguyệt vội vàng ôm đi, đặt vào trong ngăn tủ.
Mặt bàn rất nhanh được dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ.
Giang Triệt ngồi xuống mở cặp sách, lấy ra một tờ báo, đặt lên mặt bàn rồi mở ra.
Hạt châu bằng gỗ màu đỏ sậm được đục lỗ, hạt nhỏ, số lượng rất nhiều. Vòng tròn gỗ rỗng cùng màu với nhau, bốn viên đá nhỏ màu đỏ tươi, hai viên đá màu xanh hơi ngả như màu ngọc, một viên đá pha lê trong suốt mang theo ánh sáng tím nhàn nhạt, tất cả chúng đều được đục lỗ giống nhau. Thêm một cuộn dây chỉ, một sợi dây bện.
"Những thứ này là gì?" Đường Nguyệt và Kỳ Tố Vân nhìn những đồ chơi nhỏ này, rất chuyên chú va tò mò đưa ra câu hỏi.
"Ôi, vật này thật đẹp, cái này cũng vậy." Tạ Vũ Phân thì vùi đầu hưng phấn và kích thích vì mấy viên đá màu, viên pha lê......
Rất nhiều người khi còn bé đều thích bảo tồn mấy vật nhỏ màu sắc lấp lánh, coi nó như bảo bối, tuổi tác của các cô gái trước mắt tuy rằng đã không tính là còn nhỏ, nhưng bởi vì bản thân đang ở thời đại này, bỗng nhiên nhìn thấy những vật nhỏ trước mặt, vẫn cảm thấy vô cừng mới mẻ, rất thích thú.
Thời buổi này, trên cổ tay của người bình thường đều không có vật phẩm trang sức gì cả, cùng lắm là vòng bạc trắng, vàng, trân châu, ngọc thạch, đặc biệt là ba thứ sau, người bình thường không thể đeo được.
Bọn họ còn không nhận ra những vật ở trên mặt bàn.
Giang Triệt cũng không giải thích gì cả, cười lấy ra một bản vẽ, hỏi Đường Nguyệt, "Chị có thể giúp em đan mấy thứ này thành dạng này được không?"
Tạo hình trên bản vẽ nhìn giống như một chuỗi dây chuyền, nhưng cũng không phải dây chuyền ngọc trai hoặc dây chuyền vàng mà các cô gái đã từng thấy ở trên cổ người khác, chất liệu của nó khác nhau, hơn nữa kết cấu phức tạp hơn, có nhiều họa tiết trang trí hơn.
Trên thực tế, nguyên mẫu của thứ này nên được gọi là 'vòng cổ áo len'.
Nhưng Giang Triệt chắc chắn sẽ không gọi nó như vậy, bởi vì bản thân cái tên này, chính là ràng buộc lớn nhất đối với việc tiếp thị sản phẩm này, hơn nữa y còn chưa nghĩ ra một cái tên mới.
……
Đây chính là gợi ý mà Giang Triệt nghĩ ra khi nhìn chằm chằm cô thư ký nhỏ ở nhà ga, lúc ấy cô thư ký nhỏ ngực to đặt dây chuyền vàng và ngọc trai ở trước ngực, bên ngoài quần áo bó sát vào người, ngang nhiên đi bộ rêu rao khắp nơi.
Niềm đam mê trang điểm cho bản thân của phụ nữ là điều không bao giờ phai nhạt.
Từ thời cổ đại, các loại trang sức quý báu của người giàu, trâm gỗ của người nghèo, càng về sau, dây thừng đỏ hai thước của Hỉ Nhi nhà Dương Bạch Lao, rồi đến cặp kính râm mấy năm trước, dây chuyền trân châu gần đây......
Bản tính sinh ra đã có này của phụ nữ, vĩnh viễn là nguồn tài phú rất khổng lồ. Ví dụ như vào thập niên 2010, cùng một chiếc điện thoại di động, phụ nữ sẽ tiêu tốn nhiều tiền hơn đàn ông, các bạn nghĩ người ta sản xuất ra điện thoại nạm đá quý để bán cho ai.
Nhưng rất hiển nhiên, vào lúc này, người có thể đeo được dây chuyền trân châu và dây chuyền vàng vẫn là số ít, cách các cô gái trang trí cho mình bị hạn chế rất lớn, ngoại trừ quần áo, cũng chỉ hạn chế ở mấy cái kẹp tóc và vòng kẹp đầu, còn có một cái khăn quàng cổ trong trời đông giá rét.
Vì thế, Giang Triệt quyết định làm một lần thử nghiệm ngắn gọn về phương diện này.
Một là thử kiếm một khoản nhỏ, xem có thể bổ sung lỗ hổng của hai vạn tệ đó không, cũng không tham nhiều, cũng không dám tham nhiều.
Hai là muốn thử nghiệm một lần, nhìn một chút tư duy vận hành cùng năng lực của mình ở thời đại này, nó có khả năng thi triển ra hay không, có hiệu quả hay không, vì thế y vẽ bản vẽ ra trước, sau đó viết bản kế hoạch, cuối cùng nhắm vào Đường Nguyệt.
Trọng sinh tại thời đại này, ưu thế có thể tóm tắt thành hai loại:
Loại thứ nhất, biết phương hướng của một sự kiện hoặc một dòng lũ nào đó thuộc về thời đại này, đi theo nó, thu được lợi ích từ nó, ví dụ như Giang Triệt mua giấy chứng nhận phát tài năm 1992 chính là tình huống này.
Loại thứ hai, nắm giữ những thứ vượt qua thời đại này, để nó xuất hiện trước thời hạn, cũng thử vận hành nó một chút, đây chính là thử nghiệm mà Giang Triệt hiện tại muốn làm.
Thử nghiệm này rất nhỏ, bởi vì vận hành một việc gì đó trước thời đại không hề dễ dàng, một khi tư duy đi trước thời đại quá xa thì có thể sẽ không có kết quả tốt, nỗ lực đầu tiên của Giang Triệt phần lớn chỉ là tích lũy kinh nghiệm.
Như trong tiểu thuyết trọng sinh nào đó, có người trong mấy năm 199x lập trình được game LOL, sau đó thống nhất thị trường trò chơi trong nước, kiểu chuyện này, chắc chắn y là không làm được.
Giang Triệt vẫn thuộc cấp thấp, người trọng sinh dựa vào 'lừa đảo' cha mẹ để lập nghiệp, cực kỳ thấp kém.
Y chỉ nghĩ thông qua một lần kinh doanh tiếp thị, dẫn dắt một kiểu thịnh hành trong phạm vi nhỏ nào đó, sau đó kiếm được một khoản tiền không tính là lớn, cũng như sự tự tin và kinh nghiệm của thời đại, về phần thành phần 'trợ giúp', chắc là cũng có, nhưng đó là ngẫu nhiên.
……
Kiếp trước, sau khi Giang Triệt từ tỉnh Nam Quan trở về, y không tiếp tục dạy học nữa, trong giai đoạn thích ứng, y học một thời gian với một người họ hàng xa có mấy quầy hàng ở chợ hàng hóa Nghĩa Ô.
Ở đó, y đã thấy rất nhiều đồ trang sức, vòng cổ áo len, nhưng kiểu nút thắt, đan, nối, thậm chí buộc một đầu dây chính xác như thế nào, y đều không biết.
Đường Nguyệt cũng không biết, nhưng thông qua miêu tả lung tung và rất lộn xộn của Giang Triệt, cô gái này khéo tay thử vài lần là có thể làm được, ngoài ra Tạ Vũ Phân và Kỳ Tố Vân cũng giúp đỡ chút ít.
Khoảng nửa giờ sau, sợi vòng cổ áo len đầu tiên của Giang Triệt đã được 'ra lò'.
Những viên ngọc nhỏ màu đỏ sậm được xâu thành chuỗi, cách nhau khoảng một tấc, mỗi bên được trang trí đối xứng bằng hai viên đá nhỏ màu đỏ tươi, hướng xuống phía dưới, phần trang trí trên thân chính của sợi dây là một vòng tròn bằng gỗ rỗng, phía trên cũng thắt mấy nút thắt đối xứng.
Phía trên vòng tròn bằng gỗ là một viên đá pha lê màu tím trong suốt, bên dưới là hai sợi tua rua treo trên một sợi dây bện, phần đuôi tua được trang trí bằng hai viên đá màu xanh ngọc lam khéo léo.
Cấu trúc thông thường, cấu tạo rất đơn giản. Nhưng xét riêng về vẻ đẹp, nó khẳng định đẹp hơn vòng cổ trân châu hoặc vòng cổ vàng hiện có của thời đại này.
Con mẹ nó, cho dù là thập niên 2010, nó vẫn có một thị trường có giá trị sản lượng khá lớn, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên người các ngôi sao thời trang, ảnh đường phố và tạp chí thời trang, nên những người đầu năm 1992 sẽ không bao giờ nghĩ như vậy.
Bởi vì thiên tính của phụ nữ, cũng bởi vì chưa từng nhìn thấy qua, ba cô gái lúc này đã có chút đờ đẫn.....
Giang Triệt cầm lấy vòng cổ áo len trong tay, nhìn trái nhìn phải, nói với Tạ Vũ Phân: "Quần áo của cậu thích hợp nhất, cậu đeo thử xem."
Tạ Vũ Phân hưng phấn gật đầu.
Hôm nay trên người cô mặc một chiếc áo len màu vàng, bên trong là cổ áo sơ mi nền trắng hoa hồng, vòng cổ áo len vừa được đeo lên, liền có thêm một phần điểm xuyết nhẹ nhàng.
Vừa soi gương, cô nàng mạnh mẽ này như muốn bay lên.
Lui vài bước, lại tiến vài bước, lặp đi lặp lại nhìn bản thân mình trong gương, trong lòng rất vui mừng, mừng rỡ đến mức cô xoay người hai vòng tại chỗ.
"Tưởng tượng một chút cậu hiện tại đang mặc phía dưới là một cái váy dài, cả người đang khiêu vũ, có phải cảm thấy như đang bay bổng rất nhiều đúng không?" Giang Triệt trong lòng cảm thấy thoải mái, thêm một mồi lửa, Tạ Vũ Phân liền càng trở nên rực rỡ hơn.
Kỳ Tố Vân và Đường Nguyệt cũng nhìn chằm chằm, thật ra họ cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa ra khỏi nhà máy, cũng là những cô gái trẻ tuổi không đeo nổi dây chuyền vàng và ngọc trai.
Con gái của gia đình bình thường trong thời đại này, các cô từ mười lăm mười sáu tuổi cho tới bây giờ, có lẽ chưa từng có một phụ kiện trang sức nào cho bản thân.
Cho nên, các cô cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ trong đầu, nếu như mình cũng đeo lên thử xem......
Nhưng Đường Nguyệt nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người mình, cúi đầu trầm mặc.
Giang Triệt vừa mới đảo mắt qua một vòng, còn có câu 'quần áo của cậu thích hợp nhất' mà y nói với Tạ Vũ Phân, tuy rằng vô tình, nhưng kỳ thật làm cho trong lòng Đường Nguyệt có chút khổ sở.
Đương nhiên, cô biết điều này không thể trách Giang Triệt được.