Trước giờ ăn cơm, Đường Liên Chiêu mang theo hơn 20 thiếu niên muốn tìm Giang Triệt để gây sự, tình hình có chút hơi dọa người.
Chỉ sau một bữa cơm... tình thế đã thay đổi 180 độ.
Trong phòng ăn, bị uy danh của Đường Liên Chiêu 'đe dọa' đã lâu, các bạn học không thể phục hồi lại sự bình tĩnh vốn có, Giang Triệt một tay kéo tay nắm cửa, vẻ mặt, giọng nói cũng rất bình tĩnh.
Đương nhiên, trong lòng thì không bình tĩnh chút nào.
Lừa dối 'các bạn nhỏ' về mặt tâm lý như vậy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, may mắn đây là năm 1992, không ai sẽ nói 'người anh em nói lời thoại hơi khó rồi đấy, mà nó ở trong phim nào đó', năm 1992, mọi người vừa mới thử bắt chước phim Hồng Kông mà thôi, coi đây là một niềm vinh dự, Giang Triệt làm như vậy cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn của thời đại.
Thứ hai, y chủ yếu lo lắng mình chỉ 'soái' được trong chốc lát, sau đó bản chất sẽ lộ nguyên hình.
Tại sao phải đứng ở cửa mới nói, tại sao tay lại ở trên tay nắm cửa? Lỡ như Đường Liên Chiêu hóa điên, ném thẳng con dao tới, cửa sẽ nhanh chóng được kéo lại, 'rầm', cả người cả dép sẽ nhanh nhóng chạy đi, Đại sư cũng chưa phải chưa từng chạy trốn, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Hiện tại phải đóng vai một người bình tĩnh và rất tự tin.
Đầu tiên phủ định và đả kích, sau đó cho kỳ vọng và tầm nhìn, cuối cùng uy hiếp, đe dọa, dẫn dắt...... trình bày sự thật và lừa dối, toàn bộ quá trình logic cực kỳ hoàn chỉnh, liên quan đến các mội quan hệ như kẻ thù, anh em, chị gái, ai cũng là điểm mấu chốt.
Giang Triệt cảm thấy Đường Liên Chiêu không rơi xuống hố là việc rất khó, đương nhiên, nếu thật sự muốn hắn gọi 'Triệt ca' ra ngay tại chỗ, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
"Sinh nhật cậu tháng mấy?"
"Tháng tư."
"...... Triệt ca."
Giống như là tìm cho mình một bậc thang, cuối cùng cũng gọi ra hai chữ hơi tối nghĩa một chút, thanh âm hơi thấp, không lưu loát lắm, nhưng mà...
Hai người anh em bên cạnh Đường Liên Chiêu cười gật đầu chào hỏi, "Triệt ca", "Triệt ca".
Trịnh Hân Phong, Tần Hà Nguyên, Trần Hữu nghiêm mặt cười mỉm.
Đường Nguyệt nhìn em trai, lại nhìn Giang Triệt, vẻ mặt không thể tin được vào chuyện trước mắt.
Hàn Lập đại sư da mặt dày đã quen cũng coi như mặt không đỏ, tim không đập, tình cảnh nhỏ có chút xíu này thì tính là gì, Giang Triệt bình tĩnh mỉm cười, gật đầu đáp lại, vẫn không lộ dấu vết rằng y muốn buông tay nắm cửa ra.
……
Bốn người đi trên đường, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ muốn quay trở về, Trịnh Hân Phong đi tìm người, Giang Triệt trong lòng ôm cuốn sổ tiết kiệm chuẩn bị trở về cửa hàng một chuyến.
"Vì sao cậu nói để bọn họ về trước, tự mình suy nghĩ trong hai ngày?" Trịnh Hân Phong một đường lúc nào cũng có chút phấn khởi, tò mò hỏi Giang Triệt: "Có phải muốn mài giũa tính tình bọn họ đúng không?"
Logic này của cậu cũng từ trong phim Hồng Kông mà được lấy ra.
"Không phải." Giang Triệt rất thành khẩn nói, "Tớ chỉ nghĩ, ngộ nhỡ bọn họ tự mình nghĩ ra cách, tớ cũng đỡ phải suy nghĩ dùm họ."
Bí thư Trịnh: "... Cậu còn chưa nghĩ tới à?"
"Ừm."
Nói một đống đạo lý, dưới đống đạo lý đó, quả nhiên vẫn là một cái hố.
"Khục... Khụ khụ." Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ không nhịn được mà bật cười, từ sau khi được Giang Triệt thuê, tất cả trạng thái của hai người đều được thay đổi.
Một bên khác, hai chị em.
Đường Liên Chiêu do dự một hồi, mới nói với Đường Nguyệt: "Chị, em muốn nói với chị mấy câu, chị đừng tức giận được không?"
Tâm trạng Đường Nguyệt không tệ lắm, gật đầu nói được.
Đường Liên Chiêu khẽ cắn môi: "Chị, nếu chị còn không biết mình có thích cậu ấy hay không, tốt nhất là đừng có thích."
"Hả?" Đường Nguyệt kinh ngạc, ngay cả phủ nhận cũng quên mất, chỉ lo lắng nói: "Có phải em cảm thấy chị......"
"Không riêng gì chị, sau khi tiếp xúc thực tế với cậu ấy, em cảm thấy cậu ấy cũng sẽ không để ý đến người khác đâu, đám người trên bệ cửa sổ trên tầng, hoặc là người khác, tất cả họ đều giống nhau, hiện tại tâm tư của cậu ấy căn bản không ở đây, hơn nữa đứng ở vị thế rất cao, ánh mắt và suy nghĩ rất xa. Dùng lời trong những đoạn phim trên tivi mà nói, ngay cả con người và sự vật cũng không thể thực sự đi vào trong lòng cậu ấy được."
Gần như chưa từng nhìn thấy Giang Triệt bộc lộ quá nhiều cảm xúc, Đường Nguyệt chú ý suy nghĩ một chút, nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc trước đó, gật đầu.
Đường Liên Chiêu thấy không bị mắng, có lòng tin hơn, tiếp tục nói: "Thật ra lúc trước, chuyện rút dao, do em hơi xúc động thôi, chủ ý ban đầu là muốn ép cậu ấy cho chị một lời giải thích. Như vậy lỡ như sau này em có chuyện gì xảy ra, chị cũng có chỗ dựa, hơn nữa so với em thì cậu ấy mạnh hơn nhiều lắm."
Đường Nguyệt đặt sự chú ý vào nửa sau của hắn, cau mày nói: "Đại Chiêu, sao em còn nghĩ như vậy? Xảy ra chuyện gì chứ...... Không được xảy ra chuyện."
"Không có mà, chị xem em phải gọi cậu ấy là 'Triệt ca' rồi", Đường Đại Chiêu cười khổ nói, "Chị có phát hiện ra không? Cậu ấy dẫn hai người đi làm ăn cũng tốt, xung đột với em cũng tốt, lại ngồi xuống nói chuyện với nhau cũng tốt, nói thật ra tất cả các cách hành xử đều giống như đang chơi đùa, nhưng mà đối với chúng ta, đó đều là những chuyện động trời.. Nếu không, em cũng sẽ không cúi đầu kêu một tiếng. Cho nên, chị, nếu thật sự thích, cứ chờ cậu ấy thích chị trước đã, nếu không sẽ rất ủy khuất, hơn nữa còn cực kỳ vô dụng."
"Ừm." Đường Nguyệt do dự một hồi, làm 'hoa khôi nhà máy' nhiều năm như vậy, thành thật mà nói, thật ra vẫn có chút tự phụ, cô nói: "Không nói về cậu ấy. Đại Chiêu, em nói xem chị kém cỏi nhất ở điểm nào, có phải văn hóa kém cỏi nhất đúng không?"
"Nói thật là không?" Đường Đại Chiêu cẩn thận nói.
Đường Nguyệt gật đầu: "Ừm."
"Chị, chỉ là chị có chút phiền phức, có thể do cuộc sống của chúng ta quá khó khăn, chị có quá nhiều thứ phải lo sợ, lo lắng, sầu muộn, dần dần đã quen với suy nghĩ cái gì cũng phải cực kỳ tỉ mỉ, sống không dứt khoát...... Người như cậu ấy, có lẽ sợ nhất kiểu người như vậy."
"... Hình như vậy", Đường Nguyệt thở dài, "Nhưng chị..."
"Trước mười lăm tuổi chị không như vậy, tất cả đều do gia đình chúng ta, em, và những chuyện chó má ở trong xưởng dệt ảnh hưởng đến, chị à, về sau một số việc nên bỏ qua, làm việc nên theo tâm ý của mình, cũng đừng quản quá nhiều. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi, dù sao gia đình chúng ta cũng khá hơn trước rất nhiều rồi, chị thấy đúng không?"
"Ừm, hình như vậy, sắp quên mất bản thân mình trước kia như thế nào rồi." Đường Nguyệt tươi cười rạng rỡ, nói: "Cảm ơn Đại Chiêu."
……
Lúc Giang Triệt đi đến cửa hàng, Giang mẫu vừa mới kết thúc một giao dịch, khách hàng xách quần áo đi ngang qua Giang Triệt rồi đi ra khỏi cửa.
"Người phụ nữ này đến đây ba lần trong một buổi trưa, trả giá quá nhiều, cứ dọa là giá đắt không mua nữa." Giang mẫu thấy khách đã đi xa, lôi kéo con trai đắc ý nói: "Cuối cùng cũng phải lo mà mua theo giá của chúng ta. Mẹ nói với con nhé, mẹ vừa nhìn ánh mắt là đã biết rồi, nếu người đó mà không mua bộ quần áo kia, đêm nay không ngủ được cho mà coi."
"Mẹ, hiện tại đã lợi hại đến mức đó rồi?!" Giang Triệt tích cực nịnh bợ.
"Vậy thì tính là gì, đổi mùa thôi, việc làm ăn rất tốt." Giang mẫu đắc ý, nghiêng người, mở ví da cho Giang Triệt xem số tiền ở trong, rất khoa trương nhỏ giọng nói: "Hôm nay ít nhất cũng kiếm được hơn bốn trăm tệ."
"Oa." Giang Triệt vẻ mặt càng khoa trương hơn, há to miệng, "Nhiều như vậy?"
"Cũng không phải, tháng này chỉ toàn như vậy." Giang mẫu vui vẻ bước đi như bay.
Giang Triệt ân cần hỏi han: "Vậy mẹ có mệt lắm không?"
"Mệt cái gì? Mẹ con đang rất hăng hái, hiện tại được ăn ngon, được ngủ ngon, hơn nữa thím hai của con hiện tại cũng coi như đã có tay nghề, cái miệng đó, luyện tập rất nhanh...... Hai người chúng ta, chẳng thấy mệt mỏi gì cả."
"Chị dâu em có nghe thấy nhé, chị khen em đấy à?" Bên cạnh truyền đến tiếng cười sang sảng của thím hai.
Giọng thím hai rất lớn, tiếng cười cũng lớn tương tự, Giang phụ và chú hai vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, cười hỏi: "Chuyện gì mà vui vậy?"
"Kinh doanh thuận lợi." Thím hai cười nói: "Anh, còn ai vào đây nữa, các người quay về sớm như vậy, sao không ngồi uống rượu thêm một lát với mấy ông chủ chợ sĩ bán lẻ đó chứ?"
"Không uống nhiều được, không uống nhiều được, lần trước uống đến mức mọi người phải khiêng anh về, lần sau không dám nữa", Chú hai vội vàng nói, "Bọn họ đang còn uống, hai chúng ta thấy trời sắp mưa to, về sớm một chút cũng tốt."
Giang Triệt đi ra cửa hàng vừa nhìn thấy, cũng thử nhìn lên, mây đen đang dần cuộn lại với nhau, rất nhanh, vài hạt mưa rơi xuống vào mấy bụi đất khô ráo ở trên mặt đường giữa hè, một cơn mưa to ùn ùn kéo đến.
"Trận mưa này sợ phải kéo dài." Giang mẫu đi ra ngoài nhìn, cũng không lo lắng lắm, quay đầu nói, "Triệt nhi, đi lấy cái bàn ra, mẹ đi lấy chút đậu phộng, con uống với cha và chú hai một chút."
"Thím, thím cũng uống một chút, dù sao mưa to như vậy cũng không kinh doanh tiếp được, hôm nay đóng cửa sớm hơn một chút."
"Được rồi." Thím hai lau tay nói, "Chị dâu, chị có uống không?"
"Tôi không uống đâu, lát nữa tôi còn đếm tiền nữa." Giang mẫu đặc biệt nghiêm túc nói.
"Uống ít một chút cũng không sao... Tiền có chạy đi đâu mà sợ." Giang phụ cười nói, "Hôm nay tôi không làm phiền bà nữa là được rồi."
Giữa hai vợ chồng có một trò chơi nho nhỏ, Giang mẫu rất thích đếm tiền, Giang phụ thích ở bên cạnh đọc tầm bậy để cho bà đếm lộn số tiền.
Giang mẫu nghĩ lại: "Vậy cũng được, vậy tôi cũng uống hai ly."
Bàn ăn được sắp đặt xong, chén đũa bày lên, ngoài cửa gió to mưa lớn, sắc trời rất âm u, nhưng trong cửa hàng, dưới ánh đèn, người một nhà ngồi vây quanh với nhau, cùng uống rượu trò chuyện.
Bầu không khí như vậy nên nói gì đây? Giang Triệt suy nghĩ một chút, đó là một cảm giác tràn ngập vui sướng và ấm áp, hơn nữa còn tràn đầy hy vọng.
"Cha, cha và chú hai ở bên kia có mệt không lắm?" Giang Triệt rót rượu cho Giang phụ.
"Có cái gì mà mệt", Giang phụ cười rạng rỡ nói, "Chợ bán sỉ năm giờ liền đóng cửa, một ngày sáng trưa hai bữa, đều do cửa hàng bên ngoài đưa tới, còn thuê vài người giúp đỡ, cha và chú hai của con bây giờ chỉ còn lại một chuyện là nói chuyện phiếm với mấy ông chủ đó, xem có thể tìm một con đường tốt hơn không."
"Vậy là, anh, anh bây giờ đã là ông chủ rồi, đúng không?" Thím hai nâng chén rượu lên, tiếp lời nói, "Lần trước em đi qua bên đó, có nghe mấy người bán sỉ đều gọi là ông chủ Giang, ông chủ Giang..."
"Không không không, anh có phải là ông chủ đâu, chỉ bán cơm bán nước." Giang phụ khiêm tốn, nhưng trong nụ cười vẫn có chút tự hào không che giấu được.
Giang Triệt ở nhà việc chuyên nghiệp nhất chính là nịnh nọt, nhìn tình hình lập tức nói tiếp, "Con nói mà, cha con mà đi ra là làm cái gì cũng tốt, ai có thể nghĩ đến, mới gần đây chứ mấy, cha đã lợi hại như vậy rồi. Cha, con kính cha một ly. Còn chú hai, may mà có chú đi ra cùng hỗ trợ."
Giang phụ cười, khiêm tốn: "Còn phải học nhiều lắm." Vừa nói, ông vừa cụng ly với con trai.
"Triệt nhi à, chú hai nói với cháu, cha cháu đã nghĩ xâu xa lắm rồi." Chú hai cũng cụng ly với Giang Triệt, nói, "Hai ngày trước đang nói chuyện với chú, cha cháu còn nhắc, một năm nay nếu cháu sắp đi dạy, ông ấy muốn thay cháu mua một căn nhà ở Lâm Châu...... Chờ sang năm cháu trở về, Triệt nhi chính là người thành phố, làm việc ăn cơm nhà nước, có hộ khẩu đầy đủ, một căn nhà lớn."
Giang Triệt đang muốn nói chuyện, Giang phụ đã mở miệng trước.
"Tính toán cũng không khó lắm, con tích cóp lại một phần, hơn nữa hai cửa hàng của chúng ta, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có nhiều hơn." Giang phụ không phủ nhận, vỗ vai Giang Triệt, tự tin nói: "Triệt nhi, con cố gắng chuyên tâm học hành, phấn đấu làm việc, còn lại giao cho cha...... Yên tâm, cha con không kém người khác đâu."
Thời điểm này, Giang Triệt cảm thấy thế giới này thật tốt, quay đầu che giấu niềm xúc động, nâng ly, lại kính cha thêm một ly.
Giang mẫu ở một bên đã uống không chỉ là hai ly, bắt đầu nói dông dài:
"Bên phía chú và thím của con, mẹ cũng khuyên bọn họ rồi, tiết kiệm thêm một chút tiền, tự mình mở một cửa hàng...... Sau này hai nhà chúng ta đều ổn định ở Lâm Châu, chờ qua Tết sang năm, sẽ mang cả nhà chú con cùng tới, Triệt nhi con phải ra mặt quấn quít, phải dùng mọi cách dỗ ông nội con qua đây."
"Ông nội chỉ có Triệt nhi mới xử lý được, mặt mũi của Triệt nhi lớn lắm." Thím hai nói.
Người một nhà nói xong, cười đùa không thôi.
Bốn trung niên mới từ nông thôn đi ra không lâu, hiện tại đang tự lên kế hoạch cho bản thân mình, mặc sức tưởng tượng, trong ánh mắt có vẻ chắc chắn, có sự chờ mong...
Thật tốt, không quẫn bách, ôm hy vọng, tầm nhìn đầy đủ.
Đã từng có lúc, Giang Triệt nghĩ tới việc lấy sổ tiết kiệm ra, nói cho cha mẹ biết mọi chuyện, nói chúng ta hiện tại có rất nhiều tiền, hai người có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Nhưng mà lúc này, y quyết định không nói, bởi vì cuộc sống thực sự tốt đẹp lẽ ra phải là những gì mà y nhìn thấy trước mắt.