Thật ra thì chuyện mà vị phó giám đốc đó tìm cửa hàng để gây rối, nếu để Giang Triệt tự mình xử lý, y sẽ không làm kịch liệt như vậy, ít nhất trong thời điểm hiện tại... Y sẽ lựa chọn giải quyết trước là tốt rồi.
Thời đại này có một kiểu tình huống rất thịnh hành, các lãnh đạo nhà xưởng chủ động phá hủy xí nghiệp nhà nước, trước tiên hạ thấp giá trị của nó xuống, sau đó do mấy lãnh đạo cùng nhau ra tay thu mua, biến thành tài sản riêng, sau đó mặc kệ chia cắt, bán phá giá hay là tiếp tục kinh doanh, cho dù chỉ cần ở đó chiếm một mảnh đất, cũng đủ để cho bọn họ kiếm đầy bồn đầy bát.
Giang Triệt có thể đợi đến lúc đó để xử ông ta, hái trái cây của ông ta trước, sau đó từ từ giẫm lên mặt đất.
Nhưng mà sự việc đã phát sinh trước mắt, Tô Sở quá cường thế, không cần hái đã giẫm nát bên vệ đường.
Cô không có cách nào không thể không cường thế, bởi vì đó là thói quen, bởi vì nhận thức tâm lý từ nhỏ cho tới hiện tại chính là như thế, tựa như con voi sẽ không cân nhắc đến sự trả thù của thằn lằn, điều này tạo thành hai kết quả:
Thứ nhất, vị phó giám đốc kia ngoài mặt không dám hành động thiếu suy nghĩ gì cả.
Thứ hai, hắn sẽ hận không đội trời chung với Giang gia, trong đó có thể bao gồm cả Đường Nguyệt nữa.
Mà tình huống thực tế, Giang gia, bản thân Giang Triệt, còn rất nhỏ yếu, quan hệ giữa hắn và Tô Sở cũng không chặt chẽ đến mức khiến người ta hoàn toàn ném chuột sợ vỡ đồ... Nhìn bề ngoài chỉ là cô giáo bất bình cho học sinh mà thôi.
Cho nên, Giang Triệt hiện tại lo lắng đối phương sẽ bí quá hoá liều.
Xã hội đang ở vào một trạng thái tương đối hỗn loạn, tìm vài người hất dầu đốt lửa, xuống tay hạ độc thủ, sau đó điều tra không có chứng cớ, tình huống này chưa chắc sẽ không phát sinh trong tương lai.
"Thời gian uy hiếp của Đại Chiêu dần dần giảm xuống. Về lâu dài cậu ta không có ở đây, lực uy hiếp phải giảm xuống rất nhiều, đồng chí Đại Chiêu này nữa."
Lo lắng cho Đường Nguyệt, lần đầu tiên Giang Triệt có chút nhớ về vị đồng chí Đường Liên Chiêu có lực uy hiếp rất cường đại, mặc dù không biết cậu ta trở về có thể chém mình trước hay không.
Sau bữa trưa, Giang phụ và chú hai từ bên ngoài trở về, bọn họ hiện tại có thêm một công việc mới, ở chợ bán sỉ mở một quầy hàng bán cơm hộp, mỗi ngày đều có thu nhập nhiều hơn so với cửa hàng quần áo.
Giang Triệt tránh mẹ và thím Hai, đem chuyện xảy ra buổi sáng cùng lo lắng của mình nói với Giang phụ và chú hai.
Một lát sau, Giang phụ và chú hai đi ra ngoài hút điếu thuốc rồi trở về, vỗ vỗ vai Giang Triệt nói:
"Không có việc gì đâu, chuyện đến mức này, đã không sợ phiền phức gì nữa, cứ yên tâm đi, nếu không phải là thủ đoạn của chính phủ, dám làm chút chuyện chó má này, ta và chú hai của con có thể ứng phó được, sau này ban đêm hai chúng ta cùng ngủ trong tiệm, để cho mẹ con và thím hai đi về phòng trọ ngủ."
Giọng điệu rất vững chắc, lại còn có chút khí thế, khuôn mặt này của cha, Giang Triệt cũng không quen thuộc lắm.
Đang hoang mang không thôi, trên mặt chú hai giản dị lộ ra một nụ cười rất phúc hậu, nói:
"Trong thành phố, những này thằng nhãi con đó cho rằng bọn hắn biết chơi mấy trò ác độc, đó là bởi vì bọn hắn không biết rằng, mấy năm trước chúng ta đã từng ở trong nông thôn chơi ác như thế nào, hai thôn gần nhau tranh cướp đất núi rừng, búa rìu chém loạn xoạn, đất đá ném lung tung, chú cùng cha của cháu, trong trường hợp đó hai anh em có thể thủ vững ở một cái ngã tư đấy."
"Ba cháu lúc mới mười chín tuổi chính là thủ lĩnh đứng đầu thôn chúng ta."
Giang Triệt ngây người ra, thử tiếp nhận sự thật này, chỉ có thể tự an ủi mình:
"Có lẽ rất nhiều người đều từng có kinh nghiệm đặc biệt nào đó, đều có bộ mặt khác trong người, chỉ vì cuộc sống quá đè nén, phải đổi sang một con đường khác, lúc đó phải sống với một kiểu người khác... Hơn nữa cha và chú hai gần đây đều ở bên ngoài bươn chải, kiến thức cũng rộng rãi hơn rất nhiều."
"Nhưng..." Giang Triệt nói.
"Yên tâm, chúng ta có chừng mực." Giang phụ ngắt lời y.
……
Giang Triệt không có cách nào hoàn toàn yên tâm 100%, ngồi ở cửa suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy tầng cao nhất của hai tòa nhà kiểu Xô Viết gần đó, có thể đặt súng máy ở đó theo lời thủ trưởng không nhỉ. (2 chương 31 và 41 có dịch là kiểu Tô Châu, xin lỗi độc giả)
Nơi đó cúi đầu có thể nhìn thấy nhà của Đường Nguyệt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa hàng bán quần áo......
Y quyết định đi tìm hai người, canh giữ một lúc. Hai người này phải thành thật, tốt nhất là mặt lạ một chút, chỉ cần bọn họ có thể hỗ trợ ban đêm trông coi, nếu thật sự xảy ra chuyện, thời điểm mấu chốt dám chạy ra hô hào là được.
Kéo Trịnh Hân Phong đi cùng, Giang Triệt lại một lần nữa đến nhà ga, nơi đó có rất nhiều người lạ mặt, có người còn chưa tìm được việc làm, liền ở đó chờ người tới thuê.
Từ ngã tư bên cạnh đi vào một quảng trường nhỏ, vừa vặn đi ngang qua cửa ra vào, dòng người đông đúc.
Giang Triệt tùy ý liếc mắt nhìn qua, một thân ảnh gầy gò, trên vai mỗi bên khiêng một cái túi, đang bị dòng người chen chúc không đứng vững được, gian nan đi về phía trước......
Chuyến tàu này chạy từ tỉnh Quảng Đông, vai khiêng tay xách giống như anh ta rất nhiều, đều là tiểu thương đi nhập hàng để bán.
Vấn đề là người này...
Giang Triệt trong lúc nhất thời có chút kích động, rất muốn đi qua ôm lấy anh ta và nói: "Mẹ nó, sao anh còn ở chỗ này bán hàng tạp hóa làm gì? Anh à, đi với tôi, chúng ta cùng đầu tư làm thương mại điện tử đi, Alibaba và bốn mươi đạo tặc, anh đã nghe qua chưa?"
Năm nay, thầy Mã còn mở câu lạc bộ phiên dịch ở Lâm Châu, bởi vì kinh doanh rất khó khăn, không thể không dựa vào việc đi Nghĩa Ô và tỉnh Quảng Đông nhập hàng để bổ sung nguồn vốn, vất vả chống đỡ qua ngày.
Cùng một thành phố, cùng một giấc mộng, vẫn quên đi tìm anh ta, "Yên tâm, tiền tôi có, hiện tại không có, qua một tháng nữa sẽ có."
Ra khỏi ga tàu hỏa, thầy Mã khó khăn lắm mới thoát ra được, mồ hôi đầm đìa cả người.
"Sao vậy?" Trịnh Hân Phong nhìn Giang Triệt sững sờ, vỗ vai hỏi.
"Gặp một người quen... Kỳ thật cậu cũng quen đấy." Giang Triệt thầm nói sau này cậu khẳng định rất quen thuộc, chỉ là người ta không quen chúng ta mà thôi.
Bạn học Trịnh rất hưng phấn, "Ai, ai... có phải là con gái không? Đi qua chào hỏi đi."
"Không được, đi thôi, chúng ta đi nhanh lên."
Giang Triệt kéo Trịnh Hân Phong một đường chạy đi.
"Tình huống gì đó, không phải nói người quen à, chạy cái gì chứ?"
"Tớ rất quen người ta, nhưng người ta còn chưa biết tớ."
"Vậy thì tính là người quen gì chứ, thần kinh à... cũng không cần chạy như vậy chứ."
Vì sao lại chạy? Bởi vì Giang Triệt trong nháy mắt, sợ cánh bướm của mình quạt cho lão Ma chạy mất, lúc này mới là năm 1992, máy vi tính còn chưa phổ cập.
Mà Alibaba mới là ý tưởng, không chỉ là mở đầu một cái ý tưởng, còn là một lần lựa chọn sau này, ý tưởng này đến ý tưởng khác, chậm rãi tích lũy dần dần.
Giang Triệt hiện tại nếu đi đầu tư vào anh ấy, không chừng sau này Mã Vân sẽ phải làm phiên dịch cả đời, dạy anh ấy cũng vô dụng thôi, bởi vì Mã Vân sẽ thiếu đi kinh nghiệm của bản thân.
Cho nên, cách làm chính xác nhất, thay thế họ Tôn ở Nhật Bản, làm phần y nên làm.
Vì thế, mấy năm nay Giang Triệt phải tăng cường bản thân trước tiên.
Tạm biệt thầy Mã, ở bên hàng rào gần phòng bán vé, Giang Triệt thấy được một quầy bán đồ điện tử cỡ nhỏ, làm ăn khá phát đạt.
Đây là việc Giang Triệt trước đây muốn làm mà không thành, hơn nữa gần đây y quả thật cũng đang cân nhắc đến việc mua một cái radio mới, gọi Trịnh Hân Phong đi qua, tiện tay cầm lấy một cái radio rồi hỏi: "Cái này giá bao nhiêu tiền?"
"40 tệ, chắc cậu làm lái xe đúng không, tôi không mặc cả với cậu. Nhưng mà hiện tại đang thịnh hành máy ghi âm, mua cái máy ghi âm đi, nó có mặt mũi hơn đấy." Chủ quán là một thanh niên tầm hai mươi hai tuổi, lúc nói chuyện cúi đầu sửa sang lại quầy hàng, đầu cũng không ngẩng lên.
"Để tôi xem." Giá cả không cao lắm, Giang Triệt dùng tay ước lượng, cảm giác cân nặng không đúng lắm, mở nắp pin phía sau ra, nhìn miếng sắt và dây điện, cười nói: "Anh bạn, thứ này của anh không đúng lắm."
Chủ quán nhìn bốn phương tám hướng, thấy không có ai, liếc Giang Triệt một cái nói: "Cậu biết đồ này à? Vậy để xuống đi. Đừng tìm việc phiền toái trên người."
"Không tìm việc phiều toái. Có hàng thật không?" Giang Triệt lấy điếu thuốc của Trịnh Hân Phong rồi đưa qua.
"Đồ ở đây à? Chỉ có đồ ngốc mới bán hàng thật." Chủ quán giơ tay ra nhận, liền châm lửa, thái độ cũng thân cận hơn một chút, chủ động nói: "Đang ra ngoài tìm việc kinh doanh đúng không?"
Giang Triệt gật đầu.
"Một cửa hàng kinh doanh chỉ có một con đường, xin lỗi, tôi không thể chỉ đường cho cậu được."
"Không sao, ở đây cũng không có chỗ mà đặt chân." Giang Triệt ra hiệu, "Chỉ là hơi tò mò, anh không sợ người ta trả lại à? Tôi vừa xem thử, tuổi thọ tối đa không vượt quá nửa tháng."
Chủ quán rít một hơi thuốc lá, nở nụ cười, chỉ vào cửa ga tàu hỏa hỏi:
"Ga tàu, tham đồ giá rẻ, tiếc tiền không đi cửa hàng chính quy, lại muốn mang hai món đồ gì đó về quê để khoe khoang. Mà người mua là ai? Chỉ là mấy người ở nơi nhỏ bé như nông thôn, cậu nghĩ có ai muốn bắt một chuyến tàu đến đây để trải lại hàng không?"
Đầu năm nay buôn bán hàng giả thật sự đúng là phát triển một cách điên cuồng, thậm chí càng lúc càng mạnh...... Giang Triệt nghĩ tới lúc này, Trịnh Hân Phong bên cạnh tiếp một câu: "Luôn có việc chẳng may, đúng không?"
"Đúng vậy a, cho nên tôi cũng đã chuẩn bị dự phòng sẵn rồi", chủ quán ngậm trên miệng điếu thuốc, giơ tay ra sau chỉ về một hướng, "Tôi có nuôi mấy con chó...... Hả, hai người các ngươi, nhanh chóng vào kho lấy hàng bổ sung, không có mắt à?"
Hai thiếu niên ước chừng mười bảy tuổi, ăn mặc có chút rách rưới, dáng người cũng không tính là cao lắm vội vàng đứng dậy.
Trịnh Hân Phong phì cười nói: "Chỉ có bọn họ? Một mình tôi..."
"Thử xem?" Khóe miệng chủ quán mang theo trào phúng, trực tiếp cắt đứt lời nói, khiêu khích nói, "Từ mấy mỏ than ngầm ở Sơn Tây trốn ra đấy, các cậu biết không? Không cần lên tiếng, một tay có thể xé rách nửa mặt của cậu đấy. Cậu cho rằng làm việc ở đây dễ dàng như vậy?"
Thật ra không cần hắn nói, Giang Triệt cũng đã nhìn ra, nhất là thiếu niên đứng bên tay trái, hắn bình tĩnh nhìn về Giang Triệt, khóe miệng hơi mỉm cười, đối với cách chủ quán gọi là 'nuôi mấy con chó', giống như không nghe thấy gì cả.
Trong ánh mắt của hắn có một tia sáng, mà Giang Triệt kiếp trước chỉ nhìn thấy trong mắt một số người... Có lẽ hơn cả sự tàn nhẫn.
Trong đầu Giang Triệt bỗng nhiên xuất hiện, đêm giao thừa ở Thượng Hải, Chử Liên Y đã nhìn thấy vô số thăng trầm của rất nhiều người trong mấy năm qua, từng nói một câu như thế này:
[Thời đại đã bắt đầu thay đổi, nó trở nên không biết nói đạo lý rồi, trong nháy mắt thay đổi vận mệnh của một con người... Từ nay về sau sẽ có rất nhiều người, vừa gặp phong vân sẽ hóa thành rồng]
Những năm 1990 là thời đại của các ông trùm, các kiêu hùng, khả năng và tỷ lệ một kẻ nhỏ bé từ tầng thấp nhất vươn lên và trở thành một nhân vật lớn, hoàn toàn không thể so sánh được với thời đại sau này khi tài sản tương đối vững chắc.
Những câu chuyện bạn từng nghe về việc người nào đó ăn xin ở ngoài đường, nhặt ve chai mà sống sót, sau đó bỗng nhiên áo gấm về quê, trở thành hào cường, cơ bản tập trung vào cuối thập niên 80 đến giữa thập niên 90.
Ông trời cho mình một cơ hội, mình làm sao phải cho người khác một cơ hội? Nghĩ tới đây, "Xin lỗi."
Giang Triệt ôm lấy Trịnh Hân Phong còn có chút không phục, gật đầu với thiếu niên đối diện.
Chủ quán tưởng là nói với hắn, khoát tay nói: "Không có việc gì, dù sao nếu gặp phiền toái, chịu tiêu tiền, cứ việc tới tìm tôi."
Giang Triệt đồng ý rồi kéo Trịnh Hân Phong trở về, đi vòng một vòng quanh ga tàu.
Hai gã thiếu niên chuẩn bị đi về kho hàng lúc nãy đang đứng chờ ở một góc đường.
"Tiền lương hiện tại của các cậu là bao nhiêu?"
"Một tháng 160 tệ."
"300 tệ, đổi việc khác có làm không?"
"... Không giết người chứ?"
"Không giết người."