Diệp Quỳnh Trăn trong học kỳ này cũng đã sớm dọn vào ký túc xá giáo viên, đôi khi sẽ rất khó hòa hợp với bạn cùng phòng, cô thấy khó xử, các bạn cùng phòng cũng thấy khó xử, dù sao thân phận của cô, đã bắt đầu chuyển đổi.
Tô Sở đến muộn hơn cô vài ngày, chủ động yêu cầu vào ở cùng một phòng ký túc xá, ký túc xá này chỉ có hai người bọn họ.
Trường sư phạm Lâm Châu sắp xếp ký túc xá giáo viên cho giáo viên trẻ, so sánh với ký túc xá của học sinh, kỳ thật chỉ có vị trí và không gian là khác nhau, một căn phòng màu xám trắng, vách tường khá loang lổ, hai bên đối xứng đặt hai cái giường đôi trên dưới.
Một giáo viên ở trước đó có lẽ ở cùng với con cái của mình, trên tường để lại hình ảnh bông hoa và mặt trời mà trẻ em vẽ bằng bút chì màu.
Căn phòng không có mùi nữ tính nhiều lắm, đầu năm nay vật chất còn không tính là phong phú, thiếu ý tưởng để làm cho phòng ngủ của con gái khác với phòng con trai, chỉ sạch sẽ ngăn nắp hơn, có vài mảnh vải hoa để trang trí...
Đúng rồi, còn có các sợi tóc của các cô gái, quần áo và mùi thân thể, còn có mùi xà phòng thơm ngát.
Giường của Diệp Quỳnh Trăn ở bên tay trái cửa vào, cô đặt cái rương ở giường dưới, người thì ngủ ở giường trên.
Đèn trên trần nhà rất gần, trên cái quạt trần nhỏ có bụi bặm và tơ nhện, màn chống muỗi tạm thời còn chưa treo lên, cô cầm một tờ báo tựa vào đầu giường, nhìn chăm chú và cau mày... Thỉnh thoảng thở dài một tiếng.
Thời gian trên tờ báo này là ngày 1 tháng 4 năm 1992, thời gian này cùng với sức ảnh hưởng của cuộc nói chuyện ở miền Nam (Đặng Tiểu Bình Nam tuần để khẳng định công cuộc cải cách kinh tế của TQ, mặc dù lúc này đã nhường lại quyền lực ở trong nhà nước) dần dần lan rộng ra, truyền thông không còn che giấu giấu tin tức về các câu chuyện giàu có nữa, cũng không còn kiêng dè nhiều như trước.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, truyền thông cũng đang phối hợp khuyến khích khát vọng của mọi người đối với sự giàu có.
Diệp Quỳnh Trăn nhìn thấy những câu chuyện như sau:
[Gần đây, trước cửa một ngân hàng công thương nào đó ở Thượng Hải, có một chàng trai liên tục mấy lần chạy tới quấy phá, nhân viên ngân hàng không thể không báo cảnh sát đưa anh ta đi tạm giam. Sau khi được phóng viên phỏng vấn nhiều lần, cuối cùng biết được toàn bộ sự việc, nguyên nhân chàng trai nhiều lần quấy phá, là vào tháng 1 năm nay, mẹ anh ta từng lên kế hoạch đi ngân hàng gửi tiền mua 200 tờ giấy chứng nhận mua cổ phiếu, tổng cộng 6.000 tệ, những giấy chứng nhận mua sắm này ngày hôm sau đã bị trả lại] (Nhân viên ngân hàng trình bày, lúc ấy bản thân hắn mang theo dao đến uy hiếp bắt buộc phải trả lại), quản lý tiêu thụ bất đắc dĩ phải đồng ý, tại chỗ đem giấy chứng nhận chuyển bán cho một người trẻ tuổi khác, mà hiện tại, tiểu tử này thấy hối hận, không cam lòng, cho nên vài lần tới cửa quấy rối.]
[Nếu lúc ấy tình huống chính xác như vậy, nói cách khác hoàn toàn do tiểu tử này chính mình chủ động yêu cầu, vậy tại sao hiện tại hắn phải phản ứng lớn như vậy?]
Phóng viên cuối cùng đưa ra một câu tự hỏi rồi tự trả lời.
[Bởi vì hai trăm tờ giấy chứng nhận, lúc đó có giá sáu ngàn tệ, hiện tại giá trị hơn hai trăm ngàn tệ (gần 200 triệu VNĐ thời giá 1992). Điều này có nghĩa là, chỉ trong một ý niệm sai lầm, chàng trai này đã ném hai trăm ngàn tệ trong tay ra ngoài, mà hiện tại, ở một góc xó xỉnh nào đó của thành phố này, có một người trẻ tuổi (nhân viên ngân hàng đoán không quá hai mươi tuổi), anh ta, trong tay có ít nhất số tiền lớn hai trăm ngàn tệ, hơn nữa có khả năng rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ không dừng lại ở hai trăm ngàn tệ.]
Nếu không phải người Trung Quốc năm 1992 còn chưa đến biết đến ngày Cá tháng tư, mà truyền thông cũng chưa mất đi tín nhiệm vốn có của mình, Diệp Quỳnh Trăn sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện viển vông không có thật.
Nhưng bây giờ cô không thể không tin tưởng, tất cả đều là sự thật.
"Hai mươi vạn, hai mươi vạn nguyên hộ, hai mươi vạn đặt cùng một chỗ là hình ảnh thế nào nhỉ? Nếu là mình, có lẽ chỉ cần mấy vạn, đã có thể tự trả tiền để xuất ngoại rồi?!"
Diệp Quỳnh Trăn bây giờ còn chưa có tiền lương, trường học mỗi tháng sẽ trợ cấp một ít cho sinh viên sư phạm, phát thêm 50 tệ (96 ngàn VNĐ thời giá 1992) trợ cấp cho cô, cô cắn răng liều mạng tằn tiện, tiết kiệm được gần 80 tệ.
Biết trong nhà không ủng hộ được nhiều lắm, cô chỉ có thể tự mình tính toán từng bước tường bước một, làm tốt kế hoạch đầy đủ... Nhưng mà càng cố gắng, cô lại càng phát hiện, khát vọng của bản thân mình, xa xôi và xa vời quá.
Cơ hội xuất ngoại đối với một trường trung chuyên mà nói, thật sự quá khó khăn, Diệp Quỳnh Trăn đôi khi thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện trả tiền tự xuất ngoại, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút rồi thôi, tiền lương của cha mẹ cộng lại một tháng cũng chỉ hơn 300 tệ, về phần cô thì thôi, xem như miễn bàn đến... Cho nên mỗi khi nghĩ đến kết quả cuối cùng, cũng không dám nghĩ đến sẽ như thế nào.
"Haiz, Tiểu Diệp, chị nói với em em có nghe thấy không?"
Bên giường đối diện, Tô Sở đang nằm ở trên giường, mặc một bộ áo ngủ màu trắng in hình dâu tây, dùng hai chân nâng một con gấu bông hình Hoàng tử Disney, đặt ở dưới ván giường của giường phía trên..
Ống quần rộng thùng thình thả xuống, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp trắng như tuyết.
Từ khi nhìn thấy 'cặp giò' này của Tô Sở, Diệp Quỳnh Trăn bình thường cũng rất chú ý cách ăn mặc ở ký túc xá, bọc kín mít bản thân mình, bởi vì trên đùi của cô có hai vết sẹo, do lúc năm tuổi bị dính nước sôi.
"Ai da, em nói một câu đi chứ, nếu không thật sự quá buồn bực."
"Yên tâm đi, hôm nay chị sẽ không lôi kéo em nói về chuyện của Giang Triệt."
Tô Sở nói xong hai chân thả ra, gấu bông bị rơi xuống, trúng ngay cái bụng nhỏ của cô, thật ra trên giường cũng có mấy con gấu bông tương tự, nghe nói từ Hồng Kong và ngoại quốc đem về, trong nhà còn có số lượng rất nhiều.
Diệp Quỳnh Trăn đối với mấy thứ này cũng không có hứng thú.
"Chị nói về chuyện gì?" Diệp Quỳnh Trăn phục hồi tinh thần lại rồi hỏi.
Tô Sở ngồi dậy nói: "Chị vừa mới nói với em, loại người như Trương Bảo Hữu, đối với anh ta em vẫn nên trực tiếp một chút thì tốt hơn...... Trực tiếp nói cho anh ta biết, anh ta không được, nên phắn đi chỗ khác."
Diệp Quỳnh Trăn nhíu mày một chút, không trả lời, Trương Bảo Hữu đúng là một phiền não nhức nhối, nghĩ đến liền phiền, nhưng cô vẫn phải đối mặt hàng ngày, không thể tránh khỏi.
"Chị biết, em cảm thấy bây giờ đang là đồng nghiệp, trực tiếp ngó lơ anh ta, sợ ở chung sau này sẽ phát sinh phiền phức..." Đôi môi đỏ mọng của Tô Sở lưu loát khép lại rồi nói, "Thật ra em nghĩ như vậy là không đúng, loại người như anh ta nhé, nếu em thật sự để anh ta cảm thấy có hi vọng gì đó, anh ta liền cảm thấy rằng em đã thuộc về anh ta, quay đầu lại nếu đối mặt với nhau, em muốn nói rõ ràng với anh ta cũng khó, không chừng còn làm ra trò thẹn quá hóa giận, tìm em gây phiền phức thì mệt."
Lời nói này của Tô Sở, thật ra Diệp Quỳnh Trăn cũng nghe lọt tai, đôi lúc cũng tự hỏi, cảm thấy đạo lý này rất đúng, nhưng cá tính của nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là một người dễ dàng nói ra lời thật lòng.
"Cho em xem một tờ báo này", Diệp Quỳnh Trăn chuyển đề tài, đem báo chí trong tay ném qua, nói, "Em xem phía trên có người mua được giấy chứng nhận, em nói xem đó có phải là thật không?"
Tô Sở nhanh chóng dùng hai mắt liếc qua, nói: "Ôi, tên này xui xẻo à...... Mặt khác tên tiểu tử kia, đúng là vận cứt chó, kiếm lớn rồi, hai mươi vạn tệ......" (Giang Triệt thì đang hắt xì tới hắt xì lui, thầm nghĩ ai đang nhớ thương mình nhỉ?)
Hai mươi vạn tệ, một con số ngay cả Tô Sở cũng muốn gào thét.
"Đúng vậy" , Diệp Quỳnh Trăn nằm, hai mắt nhìn lên trần nhà, cười khổ nói, "Chuyện như vậy đối với một số người sao lại dễ dàng như vậy nhỉ, mà đối với một số người khác, lại xa xôi quá...... Đọc phần miêu tả, người đó có lẽ bằng tuổi của em."
Đêm hôm đó Diệp Quỳnh Trăn nằm mơ đều là tiền, rất nhiều tiền, giấc mơ cũng không cụ thể, bởi vì cô chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, sau đó là visa Mỹ... Một quyển sổ nhỏ tinh xảo.
……
Sáng thứ bảy hôm sau có tiết, Diệp Quỳnh Trăn cũng phải đi học. Chẳng qua hiện tại Giang Triệt đã không ngồi ở bên cạnh cô, cũng không ngồi ở phía sau.
Tiết học thứ nhất, thầy Chu giảng dạy là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình. Áo sơ mi trên người có chút cũ kỹ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nó dùng cổ áo giả, tức là chỉ có cổ áo chứ không phải nguyên cái.
Đàn ông thời đại này phần lớn sẽ có một hoặc hai cái như vậy, nhưng cái của thầy giáo Chu, đã không thể dùng được nữa rồi.
Giang Triệt đối với thầy giáo Chu vẫn giữ lại một ít ký ức, trong ấn tượng của y, ông là một người thầy có khí tức văn nhân khá nặng, nghe nói là năm đó là sinh viên đại học, bởi vì trong nhà có thành phần không tốt lắm nên mới đến trường trung chuyên, sau đó, đã bị quên lãng ở chỗ này.
Ném một tờ báo lên bục giảng, thầy Chu lắc đầu thở dài, nói: "Chủ nghĩa sùng bái tiền tài, chủ nghĩa sùng bái tiền tài quá trần trụi, quá mức lộn xộn...... Các em phải tỉnh táo lại đi."
Thầy Chu quay lại và viết lên bảng, 'tách' một tiếng, viên phấn bị gãy làm đôi.
Thầy Chu đờ người ở đó một lát, dứt khoát vứt bỏ nửa đoạn phấn trong tay ra, không tiếp tục viết nữa, quay đầu như muốn nói với các học sinh, hoặc là đang tự lẩm bẩm:
"Nhà máy của nhà nước không trả lương được, một giáo viên trung học, cố gắng khổ sở mất mười mấy năm, còn không kiếm được bằng mấy tờ giấy chứng nhận mua cổ phiếu của người ta, vận may trong chỉ một ngày... thời đại sắp rối loạn rồi."
Lời nói này thật ra không dễ truyền bá lung tung, các học sinh không dám tiếp lời.
"Nghe nói trong nhà thầy Chu rất khó khăn, vợ đã ngừng làm việc ở nhà máy, ở nhà đã hơn một tháng rồi, hình như sắp bị nghỉ việc, đang nhờ vả quan hệ khắp nơi."
Một bạn học bên cạnh tin tức linh thông nói ra một câu.
"Còn có nói vợ thầy ở quê hương có tay nghề làm bánh nướng, muốn đi bày quán bán hàng, thầy Chu ngại mất mặt xấu hổ nên không đồng ý, vợ thầy liền nói thầy Chu muốn dì ấy và con cái cùng chết đói với nhau. Hai vợ chồng ban đêm đánh nhau, toàn bộ ký túc xá giáo viên đều bị kinh động, mọi người xem cổ của thầy Chu...... Vết cào đó có thấy không?"
Cả tiết học, các học sinh đều nhỏ giọng nói thầm ở phía dưới, tiết dạy học của thầy Chu cũng không tốt lắm.
Tiết học thứ hai, chuông vào học vang lên đã gần mười phút, giáo viên còn chưa đi tới.
Rốt cục, phòng giáo vụ có một cán sự chạy tới, đứng ở cửa thông báo:
"Hôm qua thầy Triệu xin nghỉ dạy để đi Thâm Quyến, tạm thời chưa điều chỉnh xong, các em tự học đi."
Ngay khi cán bộ rời đi, các sinh viên ồn ào cả lên, toàn bộ lớp học đều là 'xuống biển', 'xông pha', 'đi ra' và ngày càng có nhiều thông tin liên quan hơn.
Thì ra thầy Triệu đã là người thứ tư xin nghỉ, phía trước còn có hai người dạy học xin nghỉ giữ chức không lương, còn có một người, bởi vì bên kia đã liên hệ với công ty xong xuôi, chỉ kịp gửi phong thư từ chức, rồi trực tiếp rời đi.
Trịnh Hân Phong vỗ vỗ Giang Triệt nói: "Con mẹ nó... chúng ta còn về quê dạy học không?"