Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường Giang phụ Giang mẫu rời khỏi cửa hàng tạp hóa về nhà, người tới hỏi thăm cũng không ít, bất kể xuất phát từ quan tâm hay là thuần túy thích buôn chuyện, tóm lại là rất đáng ghét.

Hôm đó Giang mẫu chạy tới, cuối cùng vẫn không kịp chặn miệng của thím Trương lại.

Kỳ thật cho dù lúc ấy có ngăn kịp cũng vô dụng, loại người như thím Trương một khi biết được một tin tức gì đó, cho dù đem miệng của bà ấy nhét vào, mấy câu chuyện cũng sẽ từ lỗ mũi tuôn ra.

Thím Trương mở cửa hàng tạp hóa, trong nhà có TV, còn có điện thoại để gọi điện, đó là ngọn nguồn quan trọng của tất cả tin tức, những lời gièm pha, chuyện lớn quốc gia và tin tức vỉa hè ở trong vùng này.

So với những thứ này có chuyện càng phiền toái hơn nữa chuẩn bị xảy ra, hình như là chuyện cháu rể của Giang mẫu mở nhà máy gia dụng cũng bất ngờ bị gác lại, tin tức hiện đang được truyền đi giữa những người thân hình như là nguyên nhân từ việc Giang gia đột ngột từ bỏ cổ phần.

Bất luận như thế nào, năm mới phải trải qua trước đã.

Giang Triệt một đường đi tới, một bên thưởng thức pháo hoa của thành phố, cũng chỉ một hai năm này thôi, rất nhanh Thượng Hải sẽ bắt đầu cấm việc đốt pháo hoa.

Sau đó mọi thứ sẽ được bao phủ bởi ánh đèn neon.

Lúc y trở về thời gian đã gần mười giờ tối, đi ngang qua cửa khách sạn Vương Cung, Chử Liên Y một thân áo khoác màu đen đang đem một túi rác bỏ vào thùng rác, sau đó đúng lúc xoay người lại.

"Tiểu Triệt? Cậu không về đón năm mới à? Nhìn cậu hai ngày nay không tới đây, còn tưởng rằng cậu đã về nhà rồi." Chử Liên Y thấy Giang Triệt đi một mình trên đường, có chút kinh ngạc hỏi.

"Ừm, thật sự đi kiếm tiền ăn tiền ở mà." Giang Triệt cười cười, nhìn đại sảnh đang còn sáng đèn, "Sao vậy, hôm nay còn có người tới à?"

"Cũng không ít, nhưng đều là sau bữa tối, trước chín giờ mà thôi, sau đó mọi người về nhà hết cả. Đêm giao thừa mà, người làm công cũng về hết rồi, tôi vừa mới quét dọn xong."

"Chử tỷ vất vả quá rồi, đúng rồi, năm mới vui vẻ."

"Chúc mừng năm mới."

Hai người đi ngang qua nhau.

Giang Triệt ước chừng đi ra xa hơn mười bước.

"Tiểu Triệt." Sau lưng truyền đến giọng của Chử Liên Y.

Giang Triệt xoay người lại.

"Tôi có làm một nồi lẩu, cậu có muốn cùng ăn cơm tất niên không?" Chử Liên Y mở miệng nói.

"Dù sao cũng chỉ có một mình... Đều là người rất đáng thương." Cô còn nói thêm, mang theo nụ cười.

Bỗng nhiên có một cảm giác cũng là người lưu lạc ở chân trời góc bể, tuy rằng trên thực tế, Giang Triệt rất nhanh sẽ là một người giàu có, mà tài phú của Chử Liên Y, cũng không thể đoán trước được.

Một cuộc gặp gỡ tình cờ bên bờ của cơn bão tài phú điên cuồng nhất đầu thập niên 90 của thế kỷ 20, một bữa cơm tất niên giữa những người xa lạ.

Hình như cũng không tệ lắm.

……

Nồi lẩu sôi sùng sục trên bàn, Giang Triệt thêm rau và thịt viên vào.

Chử Liên Y cầm một chai Mao Đài ra, đầu năm nay rượu vang đỏ còn chưa phổ biến, cô hỏi: "Một chai có đủ không?"

Giang Triệt cười khổ nói: "Uống một ly cũng đủ say rồi."

Chử Liên Y nói: "Vậy cậu uống một ly, còn lại của tôi."

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng hạnh phúc và phát tài."

Hai người chạm cốc lần đầu tiên.

"Tiền mừng năm mới đã kiếm được chưa? Hiện tại đang ở đâu?" Bắt đầu chỉ là hàn huyên những câu hỏi bình thường nhất.

"Kiếm được rồi, ở khách sạn Thành Trung Thôn ở phía sau." Giang Triệt cũng không có gì để che giấu, càng không có ý định giả heo ăn thịt hổ, có nhiều thứ không cần phải nói, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả.

"Kiếm như thế nào?"

"Chạy đến các thị trấn xung quanh bán tranh Tết, lịch treo tường, rồi mang nấm khô đến Thượng Hải."

Chử Liên Y ngẩng đầu nhìn Giang Triệt một lúc, phát ra tiếng cười, cầm bát của y rồi gắp thức ăn vào. Cảm giác này dường như đang muốn nói, cám ơn vì đã vất vả, hoặc là cậu xứng đáng với đãi ngộ này.

"Qua năm bao nhiêu tuổi rồi?" Cô tiếp tục đưa ra câu hỏi.

"Mười chín tuổi." Giang Triệt nói.

"... Tôi đã ba mươi mốt rồi, tuổi mụ", Chử Liên Y cười khổ nhấn mạnh, "Gần đây nhiều người chơi giấy chứng nhận như vậy, cậu là người khác biệt nhất."

"Bởi vì tuổi còn nhỏ, hay bởi vì nghèo?" Giang Triệt cười hỏi.

"Đều có." Chử Liên Y đặt bát thức ăn về trước mặt Giang Triệt, cười nói, "Quan trọng nhất là, cậu không giống nhà đầu tư thông thường, nếu so với nhà đầu tư lão luyện thì còn ổn định và bình tĩnh hơn, tôi đã thấy qua nhiều người như vậy rồi, rất ít người tôi nhìn không được, cậu là một trong số đó."

"Thật ra thì không có gì là không hiểu." Giang Triệt nói đơn giản, thẳng thắn là y lừa tiền trong nhà để mua giấy chứng nhận, sau đó nói, "Cho nên trước khi kiếm được tiền, tôi không dám về nhà."

Tại sao dám lừa tiền trong nhà để đánh bạc mua giấy chứng nhận? Chử Liên Y cũng không hỏi câu này, cô cười nói: "Cậu coi như đã kiếm được tiền rồi đúng không?"

"Còn chưa đủ."

Giang Triệt nâng ly lên.

Y chỉ nhấp một ngụm, Chử Liên Y lại uống cạn một ly.

Sau đó cô đặt ly rượu xuống, nhìn cậu bé mười chín tuổi mặt mày thanh tú, đầu tóc vừa phá cách vừa rất phù hợp với khí chất nam tính, cặp ánh mắt trong suốt trước mặt, cười khổ nói: "Lý do thật sự rất thuyết phục."

Giữa các nhà đầu tư có rất nhiều chuyện, đến một trình độ nào đó cũng không tiện hỏi, ví dụ như xuất thân, dự định, cơ sở cho hành vi mua bán......

Còn có việc mẫn cảm nhất hiện nay là số lượng giấy chứng nhận trên người.

Nhưng trên người Giang Triệt có một phần thật ra rất dễ phán đoán đối với Chử Liên Y:

Ví dụ như cậu ta không phải là nhà đầu tư, gia cảnh của cậu ta không tốt lắm, cậu ta đang đánh bạc tất cả tài sản, cậu ta vừa căng thẳng, vừa cực kỳ bình tĩnh... Điều này chứng minh giá trị kỳ vọng của cậu ta rất cao, hơn nữa rất có lòng tin vào điều đó.

Vì thế, người thanh niên này sẽ kiếm tiền thật nhiều để ở lại Thượng Hải... Cho dù thực ra cậu ta chỉ cần một ý nghĩ, là có thể thoải mái mang theo mấy vạn tệ để về nhà ăn tết.

Điều đó thực sự không dễ dàng để làm được.

Bản chất con người là tham lam vinh quang và lợi nhuận nhỏ, chưa kể lần này lợi nhuận chắc chắn không hề nhỏ tí nào.

Cuộc đấu tranh lặp đi lặp lại giữa lòng tham và nỗi sợ hãi cũng rất thường thấy.

Chử Liên Y mấy ngày nay đã nhìn thấy có quá nhiều người tìm kiếm sự ổn định trong thời gian ngắn, đã bán giấy chứng nhận rồi lấy tiền rời đi, từ bốn năm ngàn tệ bán đến một vạn rưỡi tệ đều có, trong đó có người hối hận trở về gây sự với người mua, có người trả tiền từ người bán lại rồi lại biến thành người mua, sau đó lại lần nữa bán ra, lặp đi lặp lại như vậy.

Hiện tại, Chử Liên Y đã có thể phán đoán, số lượng giấy chứng nhận trên người Giang Triệt không phải là số lượng mà người bên ngoài phán đoán.

……

Rượu uống càng ngày càng nhiều, đề tài cũng càng ngày càng không có cố kỵ.

"Sao cậu không hỏi tôi, tại sao lại một mình ngồi đón năm mới?" Chử Liên Y đã có chút say, ánh mắt đặc biệt lóe sáng, nhìn thẳng về phía đối diện.

Giang Triệt nở nụ cười cũng không nói gì.

"Cậu đã sớm đoán được đúng không? Thông minh đến mức khiến người ta rất căm tức." Hoặc bởi vì uống say, tuổi tác và kinh nghiệm đã không còn quan trọng, nói chuyện trở nên tùy ý, Chử Liên Y lại rót một ly rồi uống cạn, nói: "Anh ấy về nhà ăn tết, tôi cũng không có nhà...... Cậu đừng cười tôi."

"Sẽ không cười, Chử tỷ vất vả rồi."

"Hả? Vất vả à, người khác đều cảm thấy tôi sống rất tốt, cậu lại đoán được chuyện gì rồi? Nếu không như vậy, cậu đoán lại xem, nếu đoán trúng, tôi sẽ nói cho cậu biết một tin tức lớn mà tôi nghe được."

Coi như là một trò chơi đi, nếu thật sự muốn nói tin tức bí mật, ai biết nhiều bằng mình chứ?

Giang Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nói Chử tỷ vất vả, là bởi vì làm một người mỗi ngày đều cho người ta cảm giác rất chu đáo, như được tưới gội bởi gió xuân, thường thường bản thân người đó rất vất vả."

Ánh mắt Chử Liên Y sáng lên.

"Nhất định có vài người khách, thật ra Chử tỷ lười để ý đến, còn có một số người, Chử tỷ sẽ nghĩ trong lòng, nếu có thể đánh người ta một trận, sẽ rất vui vẻ..."

Chử Liên Y cười ra tiếng, vừa cười vừa nói:

"Đều đúng, đều đúng, thật lợi hại đấy Tiểu Triệt. Ngày nào tôi cũng nghĩ như vậy...... Nhưng không thể làm được, đúng không?"

"Bởi vì người ở nơi này, khoảng cách giữa keo kiệt và hào sảng kỳ thật không xa chút nào, cho dù không biết, cũng không ngăn được vận may. Thời đại đã bắt đầu thay đổi, nó trở nên không biết nói đạo lý rồi, trong nháy mắt thay đổi vận mệnh của một con người... Từ nay về sau sẽ có rất nhiều người, vừa gặp phong vân sẽ hóa thành rồng."

"Những thứ này có một số là anh ấy dạy tôi, có một số là chính tôi trong nhiều năm như vậy tự mình nhìn ra... Nhưng cậu mới mười chín tuổi, tôi cũng không biết nên khen cậu như thế nào. Dân cờ bạc, thiên tài, hay một thiên tài dân cờ bạc? Một thiên tài kiên định và dân cờ bạc bình tĩnh?"

Chử Liên Y bưng ly rượu, nhìn thẳng và cười.

Nhưng sự thật phải là ngược lại, Giang Triệt nên bội phục khả năng quan sát và phán đoán tương lai thời đại mới của cô.

Chử Liên Y lại mở một chai Mao Đài khác, Giang Triệt cũng rót thêm gần nửa ly.

Cô không nói bí mật kia ra, mà hỏi Giang Triệt: "Cậu biết khiêu vũ không?"

"Không quen."

"Không sao."

Cô lại dùng một chiếc máy hát kiểu cũ, cùng với tiếng hát phát ra, tiếng hát độc đáo của Chu Tuyền được vang lên, bầu không khí Thượng Hải xưa cũ trong nháy mắt tràn ngập ra khắp phòng......

Chử Liên Y cởi áo khoác ra, dáng người cao gầy, đường cong cực kỳ mê người, đây là một mỹ nữ vưu vật rất thành thục.

Khoảnh khắc tay phải Giang Triệt đặt lên eo của cô, cảm giác được đường cong nhấp nhô giữa phần eo và phần mông, y không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Thanh âm cổ họng phát ra có vẻ đặc biệt rõ ràng trong giai điệu nhu hòa của ca khúc.

Chử Liên Y nở nụ cười, nói: "Thả lỏng một chút..."

Cuối cùng không biết đã nhảy xong mấy bài, cũng không biết đã trải qua bao lâu, tóm lại mãi cho đến khi bước nhảy của Giang Triệt cũng trở nên rất thuần thục, hai người mới chịu dừng lại.

Trong một khoảng thời gian, Chử Liên Y dựa sát vào vai Giang Triệt, cằm gần như đặt lên vai Giang Triệt...

Có mấy lần Giang Triệt giẫm lên chân cô, bàn tay cô đặt lên ngực Giang Triệt đẩy y ra, nói đau, còn đánh người khác, giống như thiếu nữ đang hờn dỗi...

Bầu không khí quá mập mờ.

Làm cho người ta kích động không thôi.

Nhất là khi đường cong ở thắt lưng và hông phập phồng theo từng bước nhảy, khi ngực của y cảm giác được áp lực lòng bàn tay và đầu ngón tay cô dần trượt...

Có thể đoán như vậy cũng được, trong đêm giao thừa có chút thê lương, lại có chút kinh hỉ, cô nam quả nữ, hơn nữa dưới tác dụng của nồng độ cồn, người phụ nữ cô độc nhưng rất có mị lực này, có thể cũng không ngại gì cả, mà cùng thanh niên đẹp trai trước mắt phát sinh một chút gì đó.

Giang Triệt nói: "Tôi phải về đây, Chử tỷ nghỉ ngơi sớm một chút."

Bộ dạng chạy trối chết của y khiến Chử Liên Y bật cười, cô nói: "Vừa rồi chẳng lẽ không cảm thấy đã có cơ hội rồi sao? Thử một chút, không chừng có thể ở lại qua đêm."

"Thật ra có lén nghĩ qua." Giang Triệt thành thật nói.

"Vậy tại sao lại chạy, bởi vì sợ bạn gái?"

"Bạn gái à...... Đoạn thời gian trước vừa mới chia tay."

"Hả? Tại sao lại chia tay?"

"Cô ấy ở lại trường, tôi thì không."

"...... Tôi nghĩ, nàng sẽ phải hối hận."

"Cô ấy nói cô ấy sẽ không hối hận."

"Sẽ hối hận, bởi vì có rất ít phụ nữ có thể gặp được một chàng trai như cậu lúc còn trẻ... Được rồi ", Chử Liên Y dừng một chút nói, "Xem ra vẫn là sức hút của tôi không đủ."

"Không phải, Chử tỷ có sức hút rất lớn."

"Như vậy, là cậu không dám à?"

"Ừ, coi như vậy đi, chị nghĩ một chút, tôi không đủ tư cách ngủ với chị."

Y say rượu rồi, nên lời nói ra rất thẳng thắn.

Chử Liên Y cười đau cả bụng, cười đến mức không đứng thẳng nổi thắt lưng, phong tình vô hạn nói không nên lời.

"Cậu có sự tàn nhẫn, ổn, lý trí, tỉnh táo, tự chủ, cậu đều có cả", Cười xong Chử Liên Y mới nói, "Hơn nữa có vài phần tôi không nghĩ ra, tôi rất tin tưởng, lần phong vân này qua đi, cậu sẽ hóa thành rồng."

Còn lại rất nhiều lời đều không cần phải nói, khi hai người đều là người thông minh như nhau.

Ví như chuyện này nếu như xúc động hơn, trêu chọc nhau nhiều hơn, cũng sẽ không phải chỉ có một lần, cũng sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy đâu...... Nhưng thật ra cả hai người đều không thể chịu đựng được hậu quả mà nó có thể mang lại.

Lại ví dụ khác, lần sau gặp lại đương nhiên phải hành xử một cách bình thường, Chử Liên Y cũng biết, chuyện này không cần cô nhắc nhở và dặn dò.

"Tạm thời không thể bán được. Lãnh đạo đang đi về phía Nam, xem ra phải đi hết một vòng, phân tích một số lời ông ấy nói... Tình thế cải cách sẽ rất tốt, có lẽ nhiều thứ sẽ thay đổi, thay đổi rất tốt là đằng khác. Thậm chí nói không chừng vào lúc nào đó, phương diện chứng khoán sẽ có văn kiện mới được ban hành..."

Lúc Giang Triệt đi ra khỏi cửa, Chử Liên Y ở phía sau nói.

Đối với một người nào đó mà nói, có lẽ đây thật sự là một tin tức lớn còn chưa được mọi người chú ý tới, mà đối với Giang Triệt mà nói, nó ít nhất có thể cho y thêm một phần lòng tin và căn cứ phán đoán.

Phía Nam nói chuyện -- nguyên lai là như vậy, một số liên hệ đã được thiết lập, Giang Triệt cũng thông suốt rất nhiều chuyện.

"Cảm ơn Chử tỷ." Y nói.

Đương nhiên, đối với Giang Triệt mà nói, đây chỉ là một đêm thú vị, không lên giường còn thú vị hơn cả lên giường, cũng đáng nhớ trong đời hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK