Giang Triệt rõ ràng mệt muốn chết, nhưng vừa mới bò lên giường lại bị kéo xuống.
Lão Ngô, bạn cùng phòng mấy ngày nay giống như tự dưng phát điên, tư thế bắt buộc trước khi tốt nghiệp phải yêu được một cô nào đó, bằng không cậu ấy nói bản thân sẽ chết, thay đổi thái độ ngại ngùng trước đó, đổi lại tư thái điên cuồng, mỗi ngày viết và gửi một lượng khá lớn thư tình.
Lão Ngô là một người làm việc rất nghiêm túc, bản thân nếu viết không được một phong thư tình mẫu mực, chuyện đổi tên sao chép cậu ta làm không được.
Mỗi bức thư tình của cậu đều được viết dựa trên đặc điểm, ưu điểm của mấy cô gái, cho dù thật ra không tính là quá quen thuộc, cậu cũng có thể 'đẻ' ra vài câu ví dụ như:
"Tư thế bước đi của em khiến anh cảm thấy phía trước chính là sông Áp Lục."
"Từ tròng kính, anh nhìn thấy được rất nhiều ánh sáng của em."
"Lòng dạ của em rất bao la."
"Em nhìn rất khỏe mạnh."
"Em là đảng viên."
Dần dần, viết nhiều hơn, lão Ngô gặp phải bình cảnh, những thứ khác đều không sao, nhưng lời thổ lộ tới tới lui chỉ có vài câu, lặp lại quá nhiều, rất khó có ý tưởng mới.
Ngay cả câu 'Anh tình nguyện treo cổ trên bím tóc của em' cậu cũng dám viết ra, thật sự là hết cách, nghĩ không ra từ nào mới mẻ hơn.
Vì thế, lão Ngô yêu cầu mỗi người trong phòng 407 đều phải giúp cậu suy nghĩ ra ba đoạn văn, cung cấp cho cậu tham khảo.
Giang Triệt bất đắc dĩ viết cho cậu vài câu ví dụ như 'Anh yêu em, tựa như chuột yêu gạo', mới được 'thả' về đi ngủ.
……
Ngày hôm sau khi tỉnh lại nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ sáng, vội vàng rời giường, rửa mặt, chạy bộ thật nhanh ra cửa.
Chín giờ mười lăm, Giang Triệt chạy tới nhà Đường Nguyệt, trong phòng truyền đến có chút ồn ào, y đi vào sân, lần đầu tiên nhìn thấy hai cái bình rỗng mới tinh úp ngược trên bệ cửa sổ.
"Xem ra cô thật sự rất thích ăn đồ hộp vị ngọt."
Giang Triệt nở nụ cười.
Đường Nguyệt ra cửa vừa đúng lúc thấy tình cảnh này, thẹn quá hóa giận, đứng ở cửa nói: "Không được cười."
Giang Triệt quay đầu, thấy hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu đỏ sậm, trên ngực có hai con hươu sao nhỏ được dệt thủ công, quần màu đen, mái tóc dài được chải rất cẩn thận, khá chỉnh tề.
Có vẻ như đây là cách cô ăn mặc khi đi ra ngoài.
Vào cửa, sân bãi đã hoàn toàn trải rộng, tính cả ba người đối tác, tổng cộng có tám người, tất cả đều là nữ, công việc này bình thường nam cũng không làm được, phương diện nhân số, cũng coi như phù hợp với kế hoạch của Giang Triệt.
Nhưng mà, trong đó có hai người tuổi tác giống như hơi lớn một chút, tay chân không được quá nhanh nhẹn.
Năm nay cuộc sống gian khổ vất vả, con người lão hóa nhanh, phụ nữ bình thường hơn 50 tuổi, đã hiện ra dáng vẻ già nua mà sau này chưa chắc đã có, mái tóc hoa râm, trên mặt mũi, nhất là hai tay, nếp nhăn rất dày đặc.
Thấy ánh mắt Giang Triệt chú ý tới đó, ba cô gái đều đứng lên, có chút lo lắng nhìn y.
"Dì Lưu lớn tuổi đã mất việc, con cái không có để phụng dưỡng, con gái dì Phương mất việc cùng bọn chị, quá buồn bực nên ngã bệnh, trong nhà hiện tại rất khó khăn..."
Nhỏ giọng giải thích, Đường Nguyệt nói được một nửa, Giang Triệt tiếp lời, nói:
"Không có việc gì, em hiểu, nhưng nếu thời gian làm việc dài hơn, phải nhớ nhắc nhở hai dì không nên quá vất vả, chú ý nghỉ ngơi. Chuyện thân thể, vĩnh viễn đừng coi đó là việc nhỏ, xảy ra vấn đề thì các dì phải chịu trách nhiệm."
Y nói có chút nặng lời, nhưng mọi người vẫn đáp ứng.
Đường Nguyệt nghiêm túc gật đầu, Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân cũng thở phào nhẹ nhõm, hai dì cúi người, nói 'cảm ơn sếp lớn', khiến cho trong lòng Giang Triệt thấy rất khó chịu.
Loại công việc này, Giang Triệt không thể tự mình xuống sân khấu, ngồi ở bên cạnh nhìn một hồi, phát hiện đám Đường Nguyệt dù sao cũng là người từ nhà máy đi ra, làm việc vẫn có khái niệm sắp xếp theo từng công đoạn.
Hiện trường hai người một tổ, phân ra từng bước, mỗi tổ chỉ chuyên tâm một công đoạn, như vậy có lợi cho việc nâng cao độ thuần thục và hiệu suất sản xuất.
Giang Triệt thấy yên tâm, nói chuyện phiếm với Đường Nguyệt: "Tiểu Nguyệt tỷ, chúng ta đi thôi."
Đường Nguyệt gật đầu, đi theo sau y ra cửa.
……
"Sao lại có một chàng trai trẻ như vậy, là sếp lớn vậy?" Chờ hai người bọn họ đi xa, trong phòng mới bắt đầu lặng lẽ nghị luận, "Vậy cậu ta và Tiểu Nguyệt?"
"Tiểu Nguyệt quen biết mẹ của cậu ấy, bây giờ đang còn là một học sinh trung học, trong nhà mở cửa hàng bán áo quần ở Lâm Châu, lần này cậu ấy tới giúp đỡ làm việc." Kỳ Tố Vân đã sớm nghĩ ra cách trả lời trước đó rồi, nghe thấy quả nhiên có người nghị luận, lập tức đứng ra giúp đỡ giải thích.
"A, dì còn tưởng rằng Tiểu Nguyệt có bạn bè mới quen, nhìn cũng rất xứng đôi", dì Lưu có mái tóc hoa râm cười nói, "Thật ra cũng nên nói chuyện, cô gái xinh đẹp ngược lại khó tìm đàn ông. Thật sự, trước kia lúc mấy dì còn trẻ, cô gái xinh đẹp trong xưởng bị ế có vài người...... hai người trong số họ phải lấy mấy tên lưu manh."
"Đúng vậy, mấy tên lưu manh có da mặt rất dày, phụ nữ có mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đàn ông làm phiền. Nhưng mà cũng có người mệnh tốt gả cho đúng người, khi đó vài người xinh đẹp cuối cùng trong xưởng đều gả cho các quan quân, cán bộ, nghe nói còn có người gả cho lão thủ trưởng... Có đôi khi, một mình buổi sáng còn ở bên cạnh cùng mình làm việc, tạm thời bị lãnh đạo gọi ra ngoài một chuyến, sau đó không trở về làm việc như trước nữa."
"Nghe nói nhà máy có một cô gái đẹp nhất, còn đi tuyển ......"
"Ồ, cô nói chuyện kia làm gì, loại chuyện này không thể nói ra được." Thím Phương vẻ mặt kích động cắt đứt lời của dì Lưu, đem đề tài chuyển trở lại nói, "Dì thấy chàng trai kia rất không tệ, vừa rồi Tiểu Nguyệt ở cửa còn trừng mắt với nó, nó liền cười rất ngượng ngùng, không dám phản ứng lại......"
……
Giang Triệt và Đường Nguyệt tìm một trạm xe buýt gần đó, vừa đến nơi, xe đã tới.
Sau khi lái xe số 12 đi qua trạm xe buýt, nơi mà hai người gặp nhau đầu tiên, Đường Nguyệt thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nói: "Mới đó đã gần ba tháng rồi, Đại Chiêu vẫn chưa trở lại."
"Cậu ta không có gửi thư à?" Giang Triệt hỏi tiếp.
"Ừm, tôi đoán là nó không kiếm được tiền, cho nên cố gắng bươn chải bên ngoài, không dám nói với tôi." Đường Nguyệt suy nghĩ một chút, giống như tự an ủi mình, "Chắc chắn không xảy ra chuyện đâu, thật ra nó không ngốc, lại...... Dù sao cậu đã đồng ý, chờ nó trở về, tôi giới thiệu hai người làm quen, cậu dạy nó học tập thật tốt. Cậu yên tâm, nếu nó không phục, để tôi quản nó cho."
Lại là học tập thật tốt? Giang Triệt suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra cách nói 'dạy học tập tốt' này cũng không quá chính xác, cái gì gọi là 'dạy học tập tốt', khuyên cậu ta sau này thành thật ở lại? Như vậy là không tốt."
Y muốn nói chuyện nhốt con sư tử hung dữ lại là sai, sợ Đường Nguyệt đoán mò nên không dám nói ra.
"Vậy cái gì gọi là tốt?" Đường Nguyệt hỏi.
Giang Triệt suy nghĩ một chút, nói: "Có mục tiêu, biết phương pháp, có thể thành công... không uổng phí bản thân."
Mở đầu của câu chuyện, đã giảm bớt sự xấu hổ, hai người một đường nói chuyện phiếm, không biết đã đến trạm xe buýt Duyên An, lúc này nơi có thể xưng là trung tâm náo nhiệt và phồn hoa nhất của Lâm Châu, thật ra cũng chỉ là một con đường Duyên An.
Một đường đi dạo qua mấy cửa hàng, may mắn cũng không gặp được mấy nhân viên cửa hàng khinh thường người khác, nếu không Giang Triệt đầy 'thực lực' dám ném thẳng mấy sấp tiền mặt lên bàn, kèm theo đó là mấy tiếng 'lão tử mua hết'.
Vất vả loay hoay ở một cửa hàng, chọn được một chiếc váy mà Giang Triệt cảm thấy vừa mắt.
Lúc Đường Nguyệt đi vào thử quần áo, cậu đặc biệt dặn dò nhân viên cửa hàng một chút, nếu cuối cùng chọn được bộ nào đó, đừng báo giá cho cô nghe thấy.
Một lát sau, Đường Nguyệt từ trong phòng thử đồ đi ra.
Trong nháy mắt, đám đàn ông ở đây đang đi cùng vợ và bạn gái chọn lựa quần áo, đa số đều thất thần một chút, lập tức bị véo một cái rõ đau.
Áo sơ mi nhỏ màu xanh nhạt mặc ở bên trong, áo khoác bên ngoài là một cái áo len màu trắng hơi mỏng, cổ tròn loại nhỏ, có thể nhìn thấy cổ áo sơ mi và cúc áo phía trên cùng.
Nửa người dưới là một chiếc váy dài màu xanh đen, điểm xuyết mấy nếp gấp, hiện tại nhìn thấy có một cảm xúc nói không ra lời.
Đường Nguyệt tự mình soi gương, xoay người hỏi Giang Triệt: "Cậu thấy có được không?"
Giang Triệt gật đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Quả nhiên là nữ thần." Thật ra chỉ là cách ăn mặc đơn giản thuần khiết nhất, chỉ là cảm xúc mà quần áo đem lại có chút tăng lên mà thôi, nhưng mà càng như thế, lại càng thể hiện được nền tảng của cô gái đang mặc nó, có câu lụa đẹp vì người mà.
Hơn nữa, cô bình thường mang bộ đồ công nhân khá quen mắt, giờ đổi sang một bộ áo quần tốt hơn, hình ảnh đó, mỗi người tự mình có thể tưởng tượng ra.
Danh từ 'nữ thần' này lúc này chưa được phổ biến, nhưng nếu dùng cho tình cảnh hiện tại, thật ra cũng rất dễ dàng lý giải, vì nó quá thích hợp.
Đường Nguyệt nghe thấy, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì trừng mắt liếc Giang Triệt một cái, nghiêm túc dùng giọng điệu thảo luận nói:
"Cũng không biết đến lúc đó thời tiết sẽ thế nào, nếu không tính quá lạnh, tôi lại muốn vẫn động, thật ra trực tiếp mặc áo sơ mi trắng kèm cái váy này, ngược lại có thể tốt hơn một chút, hơn nữa đeo vòng tay và dây chuyện, cũng dễ dàng được mọi người nhìn thấy nhiều hơn."
Những lời này nghe xong, có vẻ như đã được cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Ý của cô chắc là bản thân có sẵn một chiếc áo sơ mi trắng, hoặc là muốn đổi hai cái hiện tại thành áo sơ mi trắng, nhưng mà Giang Triệt trực tiếp gọi nhân viên bán hàng tới, lại chọn cho cô một chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế tương đối hiện đại, đưa cho cô để đi thử trước.
Lúc Đường Nguyệt thử xong lần nữa, Giang Triệt đã trả tiền xong xuôi.
Còn thiếu một đôi giày, lúc đi mua giày, Đường Nguyệt gần như cầu khẩn nói với Giang Triệt: "Tôi thật sự không đi được giày cao gót, đi trên đường cũng không đi được... Hơn nữa đến lúc đó phải bước đi liên tục, cậu không muốn nhìn thấy tôi 'đấu vật' với người ta khắp nơi chứ?"
Câu này đang làm nũng với mình à.
Không còn cách nào khác, Giang Triệt đành phải mua cho cô một đôi giày trắng đã từng rất thịnh hành trong thời đại này, và sẽ trở nên phổ biến hơn hai mươi năm sau.
May mà dáng người Đường Nguyệt vừa cao vừa gầy, giày đế bằng kết hợp váy dài màu xanh đen và áo sơ mi trắng, cực kỳ vừa người, hiệu quả vẫn rất tốt -- đương nhiên giày cao gót thì tốt hơn nhiều.
Trên đường trở về, dường như Đường Nguyệt chịu áp lực rất lớn, liền hỏi đi hỏi lại nhiều lần: "Tốn nhiều tiền như vậy, tôi đi khiêu vũ thực sự có tác dụng không?"
Giang Triệt không thể làm gì khác hơn là lần lượt xác nhận với cô, "Yên tâm đi, đến lúc đó chỉ cần gửi tin tức trước một ngày, nói là có người có thể đưa chị đi tới, nhiệt tình của các nam sinh khẳng định sẽ tăng cao, sau đó đến các nữ sinh, có lẽ rất nhiều người sẽ cố ý ăn mặc thật tốt, không chịu thua kém trong buổi khiêu vũ lần này...... Dưới tình huống như vậy, trên người nào mà không có dây chuyền phụ kiện và vòng tay, không bị chú ý đến mới là lạ. An tâm, những thứ còn lại em sẽ sắp xếp."
"Ý xấu quá nhiều." Lúc này nếu Đường Nguyệt nói rằng không ai biết tôi, tôi khó nhìn như vậy, Giang Triệt ngược lại sẽ cảm thấy cô gái này có chút giả dối, may mà cô ấy không có như vậy.
Đường Nguyệt có danh tiếng lớn, bởi vì quá xinh đẹp, bắt đầu từ mười bảy mười tám tuổi, cái tên 'hoa khôi nhà máy' bị gọi rất nhiều lần, đây là một, nhưng từng đó không đủ để cho cô có danh tiếng lớn như vậy, cái tên của nàng quen thuộc với nhiều người như vậy, thật ra cùng đi kèm với cái tên Đường Liên Chiêu, hiệu quả cực kỳ khủng bố.
"Chị gái của Đường Liên Chiêu, dĩ nhiên là hoa khôi của xưởng dệt số hai, Đường Nguyệt. Ai ở trường nào đó, thời gian trước còn vì cô ấy mà huýt sáo, đi lên bắt chuyện, đã bị đánh cho một trận nhừ tử." Cách nói như vậy, hiển nhiên so với một câu lẻ loi "Xưởng dệt nhà máy số hai có hoa khôi tên là Đường Nguyệt, cô ấy rất đẹp", thì mang lại đề tài sôi nổi khi thảo luận với nhau hơn.
Xe buýt di chuyển, rẽ vào con phố cổ quen thuộc.
"Chị xem đoạn đường đó đi.. không biết bản thân chị còn có ấn tượng hay không", mang theo sắc thái hồi ức, Giang Triệt dùng giọng điệu tự thuật kể lại chuyện cũ, "Trước kia, lúc chạng vạng, nam sinh mấy trường chúng em đều thích ngồi trên tường đá thấp bên ngoài sân thể dục của mình, ngồi một hàng dài, chờ xem các nữ công nhân viên chức của nhà máy dệt số hai tan ca."
Đường Nguyệt ngẩng đầu nhìn y, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tuy rằng nhà máy số hai có không ít nữ công nhân xinh đẹp, chúng em đều được nhìn hết cả, nhưng mỗi lần chờ mong nhất, vẫn là nhìn thấy chị... Nhưng chị luôn trốn tránh trong đám đông, khi đó không biết, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tố Vân, Vũ Phân, bọn họ ngăn cản tầm mắt của em."
"...... Cậu, là cậu?"
Giang Triệt cười, "Đúng vậy, em cũng là một trong số đó, ngồi trong đám người bên đường... chờ gặp chị."
Đường Nguyệt bỗng nhiên hoảng hốt không thôi, bản thân mình cũng không biết phải làm sao, không rõ ràng lắm, nhưng chỉ một chút, hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Sau đó có bạn gái, mới không đi nữa." Lúc này Giang Triệt lại nói thêm một câu.
Đường Nguyệt gật đầu.