Hay cho một vạn nguyên hộ năm 87, năm đó cũng là nhân vật lông phượng sừng lân.
Bất quá hiện tại đã là đại sư khí công.
Triệu Vũ Lượng rốt cuộc là loại người có tâm lý gì, nếu thật sự chia sẻ cùng đại chúng, phát huy mạnh mẽ lời mà Giang Triệt từng nói, thuận tiện kiếm thêm chút tiền, hay là cố ý từ đầu, biết rõ còn cố ý lừa gạt?
Giang Triệt tạm thời không có cách nào phán đoán.
Thế nhưng nếu như có tư tâm, cách làm này không thể nghi ngờ cực kỳ thông minh, hắn không có hành động giống như rất nhiều 'đại sư' trong xã hội lúc này, trực tiếp đặt cho mình danh hiệu là người sáng lập.
Đại sư sợ nhất điều gì? Sợ nhất bị lột mặt -- ví dụ như vợ trước của một vị đại sư nào đó đã từng nói, hắn kỳ thật chỉ có ba giây một phát, ai còn dám đi theo hắn tu luyện?
Hiện tại trong câu chuyện đại sư đã rời đi, Triệu Vũ Lượng mang danh hiệu đệ tử thân truyền duy nhất của Hàn Lập đi ra hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm nhân sinh của hắn sẽ không sợ chuyện bới móc, hơn nữa công viên nhỏ Thượng Hải có mấy trăm người có thể làm chứng cho kỳ ngộ này của hắn.
Mà chỗ tốt cùng với lợi ích thực tế, đều là của hắn, trừ phi 'đã không có cách nào để tìm kiếm thế ngoại cao nhân' Hàn Lập đại sư tự mình đứng ở trước mặt công chúng.
Giang Triệt có thể đứng ra khônh? Đương nhiên không thể.
Đối với y mà nói đó là ngậm bồ hòn làm ngọt, y phải trốn tránh, trốn càng xa càng tốt, nếu không cho dù không gây ra phiền toái, y cũng phải đội cái mũ này cả đời.
Vào những năm 2000, 2010, y sẽ trở thành một trò đùa, một trò đùa xuyên quốc gia, y như việc Giang Triệt trên đầu đội cái nồi nhôm ra giữa công viên ngồi tu luyện.
Hãy nghĩ xem nếu có một ngày như vậy, tạp chí Time sẽ giới thiệu vị doanh nhân vĩ đại này như thế nào nhỉ: "Bản thân ông ấy là một đại sư khí công, công năng đặc dị có thể tạo ra sấm sét..."
Phóng viên: "Xin hỏi Giang tổng, ngài thật sự biết gọi sấm sét à? Một lần gọi được mấy tia sấm?"
Phóng viên: "Giang tổng, bên ngoài lan truyền chuyện đối thủ cạnh tranh của ngài có người chết vì bị sét đánh, xin hỏi do ngài hạ thủ đúng không? Ngài cảm thấy đây có tính là cạnh tranh không chính đáng hay không?"
Giang Triệt: "Tôi một sét đánh chết anh bây giờ."
……
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Hân Phong còn ở bên cạnh, với vẻ mặt vô cùng hướng tới mà nói toẹt ra một câu: "Cũng không biết Hàn Lập đại sư đã cưỡi mây ngao du đi về nơi nào? Nếu bản thân có thể gặp được một chút thì tốt biết bao."
"Tớ..." Giang Triệt đang buồn bực, có lời trong miệng nhưng mà rất khó nói, vung tay ra, đem 'bí tịch' cùng tạp chí đều ném xuống đất.
Trịnh Hân Phong vội vàng cúi người nhặt lên, đau lòng vỗ bụi nói: "Cậu cứ tiếp tục như vậy là không được, trước kia tâm tình rất tốt, kết quả chỉ vì có chút chuyện như vậy, vẫn không điều chỉnh được...... Muốn khí chất ổn định có biết không, cậu phải theo tớ học cái này. Như vậy đi, nếu không buổi tối cậu theo tớ đi đến hiệp hội Cửu Chuyển Chân Công của mọi người nhé?"
Mợ nó...... Đã có hiệp hội rồi cơ đấy!
Giang Triệt cũng sắp sụp đổ rồi.
Ngẫm lại một chút, hệ thống của Hàn Lập đại sư thật sự cũng có giá trị thị trường nha, bởi vì ngoại trừ một bộ phận huyền ảo, so với những công pháp khác, bộ công pháp của y có nhiều chi nhánh lý luận dẫn dắt cuộc sống yên ổn hơn, như vậy hai bên đều lấy lòng nhau.
Giới khí công sẽ không quá mức bài xích bộ công pháp này, dù sao Hàn đại sư ở trên con đường cố làm ra vẻ huyền ảo này, y đã mở ra cho mọi người một cánh cửa mới không có huyền ảo nhất, chỉ có càng huyền ảo hơn, so sánh mà nói, những thứ biến rắn biến dê hay làm cong thìa gì đó trước kia, quả thực chỉ đáng xách dày cho người ta.
Bọn họ bài xích không được, chỉ có thể đuổi theo.
Mặt khác, một bộ phận thật ra thấy được rất rõ ràng, thật ra họ cũng đang sầu lo, ái ngại tình thế không thể đứng ra vạch trần tầng giấy mỏng này được, sợ phản ứng ngược của đám đông sẽ ủng hộ y nhiều hơn......
Bởi vì như vậy, lấy độc trị độc, nguy hại của khí công sẽ bị giảm xuống.
"Chỉ mong Triệu Vũ Lượng không nên đi lệch quá xa, trở thành tai họa, bằng không mình khống chế không được người khác, mình còn phải chống lại tai họa do chính mình tạo ra."
"Tớ sẽ đưa cho hắn một bài văn chương rằng phái Thanh Vân Môn đang truy tìm Hàn Lập, đồ đệ trước đây bị vứt bỏ, sau này đã hóa thành cuồng ma."
Trịnh Hân Phong còn đang hăng hái bừng bừng giải thích cho Giang Triệt cái gì mà khí chất ổn định.
Bạn cùng phòng bên cạnh cười chen lấn một câu: "Lão Trịnh, quá lợi hại, bản thân cậu cũng sắp bị xử phạt, cậu còn có khí chất ổn định gì nữa?"
Cả người Trịnh Hân Phong bỗng nhiên rất khẩn trương, quay lưng ra hiệu với người đó.
"Xử phạt?"
Giang Triệt phát hiện không đúng lắm, truy hỏi: "Chuyện gì xảy ra, tại sao phải tránh tôi?"
……
Ép hỏi một hồi lâu, Giang Triệt mới đem tình huống thực tế hỏi ra.
Sự tình thật ra phát sinh ở học kỳ trước, cuối kỳ học kỳ trước, Giang Triệt không đi thi, Trịnh Hân Phong xin nghỉ bệnh là nguyên nhân chính.
"Lúc ấy thấy giáo cũng không nói gì, Diệp Quỳnh Trăn thế mà chạy tới xin tớ giấy chứng nhận nghỉ bệnh, tớ nói quay đầu sẽ bổ sung, cô ấy còn không chịu buông tha", Trịnh Hân Phong tức giận bất bình nói, "Cậu nói xem, nàng có cần thiết phải làm vậy không? Lấy cậu để lập uy à, phủi sạch quan hệ cũng không cần làm đến một bước này chứ."
"Bạn học Diệp không chịu buông tha à? Từ góc độ để lý giải, hẳn là bởi vì cô lúc ấy mới tiếp nhận công việc, khó tránh khỏi cẩn thận nghiêm túc quá mức. Về phần ý nghĩ cố ý cường điệu và việc phủi sạch quan hệ, chắc là cũng có nhỉ?"
Dù sao cô ấy còn không phải là người đã từng trải, hơn nữa cá tính cũng cho phép, làm việc dễ dàng dùng sức quá mạnh, quá mức chính trực.
"Nhưng như vậy, vì sao Trịnh Hân Phong lại bị xử phạt? Hơn nữa lần trước tớ trở về, thi lại vẫn bình thường, cũng không bị làm khó gì cả", Giang Triệt trong lòng hoang mang, vội hỏi tiếp: "Sau đó thì sao, sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó lão Trịnh ở trước mặt rất nhiều người nói ra một câu, Diệp Quỳnh Trăn liền hoàn toàn nổi giận với hắn." Một gã bạn cùng phòng cướp lời nói.
"Làm gì mà uy lực lớn như vậy?" Căn cứ vào trí nhớ của Giang Triệt, Diệp Quỳnh Trăn rất lý trí, thông minh, năng lực khắc chế luôn luôn rất tốt.
Bạn cùng phòng đáng khinh cười: "... Một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái."
Giang Triệt: "......"
Đây chính là đầu thập niên chín mươi, Diệp Quỳnh Trăn bản thân là học sinh ngoan ngoãn, lại vừa mới bắt đầu lấy thân phận học sinh để làm cô giáo trong khoa, một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, cô ấy không vội mới là lạ.
Bạn cùng phòng tiếp tục nói: "Sau đó hai người bọn họ liền cãi nhau, cãi tới cãi lui, lão Trịnh sốt ruột, lấy một chai mực xanh trên bàn rồi hắt tới...... Chúng ta ai cũng không kịp ngăn cản cậu ta."
Việc này hình như là hơi quá đáng rồi.
Bạn cùng phòng thở dài: "Học kỳ này trở về đã nghe nói là phải bị xử phạt, lúc ấy trạng thái của cậu không tốt, lão Trịnh không cho người khác nói với cậu. Bây giờ nói là sắp tới rồi, chắc là...... ở lại trường. Cậu nói chúng ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, lúc này việc phân phối của lão Trịnh...... đoán chừng sẽ bị ảnh hưởng."
Giang Triệt rất muốn nói Trịnh Hân Phong hai câu, cậu ta quá xúc động, nhưng nguyên nhân sự tình là do ở mình, Trịnh Hân Phong vì sao làm như vậy, Giang Triệt cũng đã đoán được...... Lúc này nói cậu ấy, mặc kệ ngữ khí uyển chuyển, chính xác đến đâu đi nữa, cũng không đúng đắn, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Y không mở miệng, ngược lại Trịnh Hân Phong tự mình nói trước.
"Thật ra thì không liên quan gì đến cậu, là tớ đã sớm nhìn cô ấy không vừa mắt, trước kia hai người yêu đương tớ còn nhẫn nhịn cô ấy, hiện tại...... Mặc kệ nó, không phải xử phạt sao, ảnh hưởng phân phối thì ảnh hưởng phân phối, tớ cũng không sao cả, vốn tớ không muốn dạy học ", Trịnh Hân Phong liếc mắt nhìn Giang Triệt, cười một cái nói, "Cùng lắm thì chờ ông đây khí công đại thành, đi Thâm Quyến mở lớp khí công thôi."
Mặc kệ cậu ấy cố gắng chống đỡ như thế nào, giọng nói cùng ánh mắt rất hư ảo, Giang Triệt cũng có thể phát hiện, cậu ấy kỳ thật cũng sợ lắm, chỉ là chống chết không muốn thừa nhận mà thôi.
Trịnh Hân Phong không phải thật sự muốn mở lớp khí công, mà là tìm chuyện để phân tán lực chú ý của mình, nếu không nghĩ đến việc sắp tốt nghiệp lại phải ở lại trường xem xét, cậu ấy gần điên rồi, cho dù cậu ấy không điên, người nhà cậu ấy cũng phải điên.
Vừa vặn khí công huyền ảo có thể để cậu ấy thoát ly hiện thực tiến vào hình ảnh ảo tưởng, khái niệm 'khí chất ổn định' của Hàn Lập đại sư, cũng phù hợp với nhu cầu tê liệt bản thân của cậu ấy, vì vậy nên phải chăm chỉ luyện tập.
Việc này nhất định phải giải quyết triệt để.
Giang Triệt biết với tính cách của Trịnh Hân Phong, để cậu ấy chủ động đi tìm Diệp Quỳnh Trăn cầu xin là việc tuyệt đối không có khả năng, vì thế hướng về bạn cùng phòng khác: "Các cậu có ai đi tìm Diệp Quỳnh Trăn không?"
Vài người gật đầu, nhưng vẻ mặt đều rất bất đắc dĩ.
"Mấy người chúng tớ đều đi qua đó, nữ sinh trong lớp cũng có vài người đi tìm cô ấy nói chuyện, nhưng cô ấy nói, chuyện này không phải do cô ấy kiên trì, là ban lãnh đạo nói nếu làm như vậy cũng không xử phạt, uy nghiêm của các giáo viên sẽ mất đi. Còn nói, lúc ấy chuyện đó có quá nhiều người nhìn thấy, cô ấy cũng không có biện pháp...... Hơn nữa, cô ấy cũng không có lý do gì đi hỗ trợ để nghĩ biện pháp."
Có lý, nhưng những lời này chưa chắc đã là tình huống thực tế, sự việc chưa chắc đã không thể giải quyết được, Giang Triệt suy nghĩ một chút, nói: "Hay là để tôi đi một lần, văn phòng của cô ấy ở đâu?"
Trịnh Hân Phong lập tức cảnh giác: "Cậu định làm gì? Cậu muốn đi cầu xin cô ấy? Không được, tớ tuyệt đối sẽ không để cậu đi cầu xin cô ấy, chính là biết cậu sẽ làm như vậy, sợ cậu sẽ như vậy, tớ mới không cho nói cho cậu biết...... Anh em chúng ta không bị chuyện đó gây ra ảnh hưởng gì cả, cậu đừng đi cúi đầu."
Đứng đắn một cách ngốc nghếch, nhưng cũng làm cho người ta rất uất ức.
"Không nói cho tớ biết, vậy cậu cho rằng xử phạt xong tớ sẽ không nhìn thấy à? Đến lúc đó lương tâm tớ sẽ bị cắn rứt nhiều lắm?" Giang Triệt lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm, sau đó nói: "Yên tâm đi, không cầu gì đâu."
"Vậy cậu đi làm gì?" Trịnh Hân Phong cười thảm một tiếng nói, "Cậu không phải cũng muốn đi nháo loạn chứ? Đừng, trăm lần đừng làm như thế, đến lúc đó lại bùng nổ như tớ...... Con mẹ nó lòng dạ cô ấy cứng rắn, sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu."
Giang Triệt cười cười, vỗ vỗ vai cậu ấy, "Thật sự yên tâm đi, tơ không cầu, cũng không nháo loạn, đều là người sắp làm giáo viên, làm việc đừng lúc nào cũng giống như trẻ con vậy. Chỉ là bạn học cũ trao đổi bình thường, tìm hiểu tình huống một chút, xem có cách nào giải quyết mà thôi. Nhiều nhất là tớ thay mặt hai chúng ta xin lỗi."
Y nói hai chúng ta, sẽ không để chuyện này trở thành chuyện của một mình Trịnh Hân Phong.