Buổi sáng các bạn cùng phòng còn đang ngủ say, Giang Triệt ôm một cái radio cũ nát đến bãi đất trống dưới lầu ký túc xá, không ngừng điều chỉnh tần suất.
Cổ phiếu, y đang tìm thông tin liên quan đến cổ phiếu.
Kiếp trước Giang Triệt cũng giống như đại đa số mọi người, đối với cổ phiếu thì nghe nói rất nhiều, chân chính tham dự thì lại rất ít, nhất là lúc đầu thị trường cổ phiếu mới được vận hành, đa số mọi người đều bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản y, giống như tất cả mọi người, sau này biết được một vài biến cố lớn, một vài cổ phiếu có bản chất rất kỳ diệu.
[Thị trường chứng khoán năm 1992, có thể được coi là nơi triệu phú được sản xuất hàng loạt đầu tiên của cả nước.]
Những lời này do Giang Triệt tối hôm qua nhớ lại, không hẳn là đúng 100%, nhưng chắc không khác là bao, thời đại này nắm trăm vạn trong tay là khái niệm gì?
Hai năm đầu thập niên 90, khái niệm 'vạn nguyên hộ' (hộ gia đình có 10.000 NDT) tuy rằng đã không đáng giá bằng thập niên 80, cách nói thập vạn (100.000 NDT), trăm vạn hộ (1.000.000 NDT) cũng đã xuất hiện, nhưng bản thân từ này vẫn tồn tại xuyên suốt, đối với dân chúng bình thường mà nói, vẫn là tượng trưng cho sự giàu có đỉnh lưu của thời đại.
Sau này, từng có giáo sư của Đại học Sư phạm Bắc Kinh công bố báo cáo nghiên cứu học thuật, cho rằng tổng hợp các nhân tố, bao gồm M2 (chỉ số kinh tế được sử dụng để đo lường tổng giá trị tiền tệ lưu thông trong một nền kinh tế), giá cả, địa vị xã hội, v.v., 'vạn nguyên hộ' năm 1986, đại khái tương đương với năm 2016 có 2,55 triệu NDT (khoảng 8,5 tỷ VNĐ).
Bây giờ là tháng 1 năm 1992, Giang Triệt đang suy nghĩ một chút, tuy rằng khẳng định không khoa trương như vậy, khoảng bốn mươi vạn vẫn rất đáng giá.
Trăm vạn lúc này...
Người giàu có, siêu cấp người giàu có...... lợi nhuận kếch sù, lợi nhuận tuyệt đối kếch sù.
Vấn đề là Giang Triệt chỉ nghe nói qua lúc này ai mua cổ phiếu cũng kiếm được tiền, nhưng không biết cụ thể thao tác như thế nào, còn có, cần bao nhiêu tiền làm vốn, cho nên y chuẩn bị tìm hiểu một chút.
Chi chi chi, tích......
Tần suất tạp âm vẫn vang lên đều đặn, Giang Triệt chăm chú lắng nghe, vì sóng yếu nên gián đoạn, nghe được có mấy từ:
[Thượng Hải... Giấy chứng nhận mua cổ phiếu... Ngày 19 tháng 1... 30 tệ... Giấy chứng nhận... Mã số mua cổ phiếu mới phát hành...]
Bỗng nhiên, trong đầu Giang Triệt 'ong' một cái, hiện ra một danh từ:
[92 giấy chứng nhận phát tài]
"Chính là nó phải không?"
"Bất kểi thị trường chứng khoán hiện tạ cần thao tác như thế nào, loại giấy chứng nhận mua cổ phiếu này luôn đúng. Ngày 19 tháng 1 mới bắt đầu bán ra, vậy khi nào thì hết hạn nhỉ? Có lẽ sẽ không quá lâu."
"Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 20 tháng 1."
Giang Triệt hiện tại cuối cùng cũng biết ngày mà mình bị đá, thật ra đem ra không đáng nhắc tới so với một chuyện quan trọng hơn, giấy chứng nhận 1992 được phát hành.
Sau đó được biết thêm, chính mình đang ngây ngốc tự sắm vai nam chính trong truyện tiểu thuyết của Quỳnh Dao, đoạn thời gian đau khổ và bi thương đó, bản thân đã bỏ lỡ cái gì...
Y đã bỏ lỡ cơ hội mà thời đại ban cho. Một sự kiện đặc thù, dù là thời đại khắp nơi có nhiều cơ hội, vẫn là cơ hội quý giá ngắn hạn để bản thân vươn lên một cách cực kỳ nhanh chóng.
Đầu tư ít, chu kỳ ngắn, hiệu quả nhanh và hồi báo cao... một cơ hội như vậy rất phù hợp và quá hiếm có cho một người cần bắt đầu lại từ đầu như y.
Cho nên, lúc này đây tuyệt đối không thể lại bỏ lỡ, 30 tệ một tờ, quá rẻ......
Không đúng, là quá đắt, ngẫm lại tiền lương nhận được của đa số nhân dân lúc này.
Hơn nữa nhóm người chân chính phát tài, khẳng định không phải dựa vào một hay hai tờ, mà phải trên dưới một trăm tờ giấy chứng nhận.
"Chứng từ... để mua cổ phiếu mới, cổ phiếu mới có nghĩa là thị trường cấp một, chuyển tay vào thị trường cấp hai là có thể kiếm tiền, căn bản không cần phải lo lắng về biến động của thị trường chứng khoán, vì vậy, mua nhiều giấy chứng nhận càng nhiều càng tốt.
"Tiền, đi đâu để kiếm tiền?"
Giang Triệt sờ mò trong túi, 62 tệ 7 hào, từ góc độ học sinh không tính là quá nghèo, vấn đề là còn lâu mới đủ.
"Mượn?"
Đám bạn cùng phòng và bằng hữu, phần lớn so với y còn nghèo hơn, về phần kiếp trước sau này quen biết những người khác, có lẽ lúc này cũng có một vài người khá giả, vấn đề là hiện tại tìm bọn họ vay tiền? Đừng nói có thể tìm được hay không, tìm được cũng phải bị đấm cho phù mỏ.
Chỉ có thể tính toán đến trên đầu cha mẹ.
Nhà Giang Triệt ở thời đại này không thể coi là nhà nghèo, tuy nói là ở thị trấn nhỏ, nhưng mẹ vẫn luôn làm việc ở nhà máy tập thể, ba thì mấy năm trước đây còn cùng người khác hợp tác làm ăn nhỏ, để dành được chút tiền...
6000 tệ, Giang Triệt nhớ tới chuyện, trong năm nay, ba mẹ đem toàn bộ số tiền tiết kiệm 6000 tệ nhập cổ phần cho một người anh rể họ, nói là chuẩn bị mở một nhà máy đồ gia dụng nhỏ, kết quả anh ta cầm đi đánh bạc, trong một đêm toàn bộ thua sạch sẽ.
Làm sao lấy được 6000 tệ bây giờ?
Trong các cuốn tiểu thuyết sống lại, con nít mới bốn năm tuổi có thể khiến cha mẹ tiêu hết số tiền khó kiếm được để làm theo ý mình, mười hai mười ba tuổi có thể nói chuyện với giám đốc và trưởng các bộ phận, đưa ra lời khuyên và đề xuất..
Giang Triệt sẽ không ngây thơ như vậy, y biết rất rõ, quan niệm an phận thủ thường của thời đại này vẫn như cũ, cha mẹ vẫn cần mẫn giống như đại đa số dân chúng cùng thời, cũng không tin vào thần thoại như thị trường chứng khoán, cũng không tán thành loại hành vi đầu cơ này, chính là bởi vì thông tin kém phát triển, đối với những điều mới mẻ hiểu biết quá ít, cho nên bọn họ sợ hãi, lựa chọn không đụng vào là tốt nhất.
Đồng thời, cũng chính bởi vì đại đa số người dân sợ hãi cùng không biết, thiếu hiểu biết và rụt rè, mới có thần thoại một số ít người giàu sau một đêm. Đây thật ra là cơ sở của tất cả thần thoại giàu có của thời đại này - - thử điều mới, táo bạo, đi trước người khác.
Lấy đi toàn bộ số tiền tiết kiệm hơn nửa đời người vất vả khổ cực của cha mẹ - - điều này không dễ dàng.
Mặc dù Giang Triệt từ nhỏ vẫn rất nghe lời, thành tích vẫn luôn rất tốt, nhưng y vẫn không cho rằng mình nắm chắc được chuyện thuyết phục cha mẹ, để cho bọn họ đem toàn bộ số tiền tiết kiệm vất vả tích góp từng tí một giao cho y đi 'kiếm tiền'.
Cho dù có tám phần cơ hội, y cũng không dám trực tiếp thẳng thắn, bởi vì như vậy một khi bị bác bỏ, số tiền đó khẳng định sẽ không lấy được, ngay cả nói dối lần nữa cũng đã muộn.
Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp nào đó, để cho cha mẹ tuyệt đối phải đưa tiền cho mình... một cách dứt khoát, trực tiếp liền nói dối được không nhỉ, dùng chiểu 'lừa gạt'.
Điều này vừa rất khó, vừa lại không khó, bởi vì Giang Triệt rất hiểu tính cách ba mẹ của mình, tình yêu của họ dành cho y quá nhiều, nếu không muốn nói là không đo lường được.
"Xin lỗi cha mẹ, vì cuộc sống hạnh phúc tương lai, con trai chỉ có thể làm như vậy."
Quyết định xong, Giang Triệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ký túc xá, lay Trịnh Hân Phong tỉnh dậy, vừa nhét đủ thứ vào trong cặp sách, vừa hỏi: "Chúng ta còn mấy môn thi, khi nào thi?"
Trịnh Hân Phong mơ màng nói: "Cậu sao vậy, chuyện này cũng không nhớ rõ...... Chỉ một môn thôi, toán học, ngày mốt."
Toán à? Cho dù bây giờ để mình đi thi, cũng không đạt tiêu chuẩn, còn phải chờ đến ngày mốt, lần này lại phải chạy tới Thượng Hải, còn không biết nên tranh mua như thế nào...
Không còn kịp nữa, Giang Triệt quyết đoán nói: "Đến lúc đó giúp tớ nói với thầy giáo, tớ bị bệnh, sắp chết rồi, xin thi lại cho học kỳ sau."
"A...... A? Cậu đi đâu?"
"Haiz, cậu đi rồi, tớ biết chép bài thi của ai đây?"
Trịnh Hân Phong cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, nhìn Giang Triệt không thèm quay đầu lại lao ra khỏi ký túc xá, gọi mãi cũng không được, cậu sửng sốt một lát, đã hiểu rồi, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Bề ngoài giả vờ không có việc gì...... Thì ra bị tổn thương nặng nề như vậy. Diệp Quỳnh Trăn, anh em tôi không để yên cho cô đâu."
……
Lúc này bên cạnh trạm xe buýt còn không có điểm che mưa, chỉ có hai cây cột xi măng đứng trủi lụi, phía trên tưới một cái bệ nhỏ mở rộng, giống như cái ô dài ra.
Người cũng không nhiều lắm, thừa dịp xe buýt còn chưa tới, Giang Triệt cẩn thận nghiên cứu biển số của trạm xe buýt một chút, xác nhận trong trí nhớ của mình, chiếc xe đi đến đúng điểm đón không hề sai tí nào.
Lúc xoay người lại, bả vai bị người khác đụng vào, dưới chân lảo đảo lui ra phía sau liên tục vài bước, mãi cho đến khi y đưa tay giữ lấy biển báo mới có thể dừng lại - - sức mạnh lớn thật.
Vóc dáng chừng một mét tám mấy, cho dù là dưới bộ quần áo mùa đông, vẫn có thể nhìn thấy vóc dáng của cơ thể đó.
Lúc Giang Triệt nhìn về phía đối phương, bên cạnh có mấy người đang lén nháy mắt với hắn, ý bảo hắn đừng chọc vào người này.
Thực tế Giang Triệt cũng không chuẩn bị trêu chọc vào Đường Liên Chiêu, người này thật sự quá nổi tiếng, thậm chí Trịnh Hân Phong còn thiếu chút nữa bị hắn đánh cho thâm cả mắt, cho nên Giang Triệt mói nhớ đến hắn.
Đường Liên Chiêu là người 'dũng mãnh' nhất trong ba năm trung học chuyên sư phạm của Giang Triệt, tức là thủ lĩnh mười bảy mười tám tuổi của bốn mươi mấy tên côn đồ.
Nguyên nhân nói bọn họ là côn đồ ở chỗ, đám người này dưới sự dẫn dắt của Đường Liên Chiêu, ngoại trừ dũng cảm trừ cái ác, còn thích lắc lư qua lại, kiểu không giống như côn đồ xã hội đen chân chính, tất cả đều chỉ nhìn về một mục tiêu là tiền.
Thời đại này có biết bao hợp đồng làm giải trí, thậm chí bao gồm mở phòng thu hình, bán bản lậu, thực sự có rất nhiều người có thể bị coi là 'gangster', thậm chí có người sau đó trở thành 'ông trùm'.
Nhưng Đường Liên Chiêu không giống vậy, hắn chính là vì 'cái uy' mà thôi.
Trong ấn tượng của tên 'tiểu bá vương' này hình như chỉ có mỗi chị gái có thể quản được hắn, cho nên người ở xung quanh, bao gồm mấy học sinh ở trường học, một khi bị hắn khi dễ, sẽ đi tìm chị gái hắn cáo trạng đầu tiên, sau đó, hắn sẽ bị đánh một trận nhừ tử.
Giang Triệt nhớ rõ hình như mình đã gặp qua cảnh tượng đó rồi, chị gái vừa thay em trai xin lỗi, vừa nước mắt lưng tròng đánh vào người em trai, mà em trai lưu manh chỉ biết ôm đầu nhận sai, không dám hó hé một câu.
Đúng vậy, Giang Triệt rất chắc chắn về trí nhớ của y, bởi vì chị gái của Đường Liên Chiêu, kỳ thật còn nổi tiếng hơn cậu ta nữa, nhà máy dệt số 2 thành phố, tên là Đường Nguyệt.
Giang Triệt nhớ tới, khoảng thời gian mình học năm nhất, trước khi yêu đương với Diệp Quỳnh Trăn, cũng từng có mấy lần sau khi tan học cùng một đám anh em bạn bè, ngồi ở trên tường đá bên ngoài tường của trường, chờ các nữ công nhân của xưởng dệt may thành phố tan ca.
Ở niên đại này, công nhân bình thường của xí nghiệp nhà nước, bao gồm cả các nữ công nhân dệt may, địa vị xã hội tuyệt đối không thấp, ít nhất không thấp hơn những sinh viên như Giang Triệt, rất nhiều sinh viên trung học thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, cũng lấy việc vào xí nghiệp nhà nước làm mục tiêu.
Vậy thì chắc chắn là con đường trước mắt này rồi, mỗi khi mặt trời chiều ngã về phía Tây, thời điểm ánh chiều rực rỡ, sẽ có mấy trăm nữ công nhân nhà máy dệt mặc đồng phục làm việc màu xanh đậm, lưng đeo các loại túi nhỏ, mang theo vẻ mặt đầy tự hào, túm năm tụm ba đi ra cửa lớn nhà máy, rồi ngẩng đầu đi qua đường phố.
Khung cảnh đó giống như một cuộc diễu hành lớn, hoặc đường phố ở đó thực sự là một sàn catwalk cỡ lớn.
Các nam sinh luôn nhìn đến mức hoa cả mắt, nhưng chỉ cần Đường Nguyệt có dáng người cao gầy, tóc dài đến thắt lưng vừa chợt xuất hiện, lập tức sẽ chiếm cứ vào tầm mắt của mọi người, gây ra từng đợt nghị luận thấp giọng và vài tiếng huýt sáo lớn mật.
Sau đó, cô ấy sẽ cúi đầu, trốn giữa những người bạn của mình và bước đi nhanh hơn.
Tình huống này mãi cho đến sau này, có mấy người gan khá lớn đi nói chuyện với cô ấy rồi bị Đường Liên Chiêu đánh cho tơi bời, mới có thay đổi.
Trong trí nhớ của y cố ấy quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất tươi mát và rất dịu dàng.
Về phần vẻ mặt cụ thể, Giang Triệt không nhớ nổi, chỉ nhớ rất nhiều năm sau, có một lần nhìn thấy ảnh chụp của Tả Tiểu Thanh lúc còn trẻ trên mạng, y mới cực kỳ kinh ngạc.