Bởi vì từng có chuyện bị Hồ Bưu Đĩnh quấy rầy liên tục, thành thật mà nói, Giang Triệt cũng không vui vẻ lắm khi nhìn thấy Dương Lễ Xương xuất hiện ở trước mặt mình, bước đi kế tiếp của y đã rất vững vàng và có trật tự, không muốn bị quấy rầy từ bên ngoài.
Có trời mới biết có thể bởi vì hắn đến, lại đưa tới một đám ông trùm buôn lậu nào nữa?
Có trời mới biết hắn đứng ở trước cửa lớn, chỉ cần lầm bầm vài câu, Hồ Bưu Đĩnh có thể đọc nhầm ra cái gì hay không?
Dù sao Giang Triệt mới vừa nói với hắn, không nên tiếp tục đưa phụ nữ nữa -- lô gic của lão Hồ, hai mươi tuổi xong đến bốn mươi tuổi, dựa theo toán học tiểu học để điền vào chỗ trống...... Ai dám để cho hắn đưa chứ, lỡ tưởng gái không thích mà thích nam thì chết mọe?
Xem ra Dương Lễ Xương đã đợi ở cửa được khoảng thời gian rồi, điếu xì gà trong miệng còn thừa lại một nửa, khói thuốc dày đặc tràn ngập khắp nơi.
Giang Triệt đành đi tới chào hỏi, lấy thẻ phòng ra mở cửa, hóa ra thời gian đã trôi qua, thẻ phòng cần phải quẹt lại. Dương Lễ Xương vậy tay gọi một tiểu đệ đi lấy thẻ......
"Sao nào, sợ tôi quấy rầy à?" Hắn nở nụ một nụ cười tươi, "Yên tâm, tôi đã nhắc nhở rồi, nhóm người kia sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Giang Triệt mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Người như Hồ Bưu Đĩnh còn được, tuy hơi lỗ mãng, nhưng cũng không phải loại hung ác nham hiểm.
Điểm này Giang Triệt tự mình hiểu lấy, y gật đầu.
Chỉ một lát sau, tiểu đệ thở hồng hộc chạy tới, quẹt thẻ mở cửa, Giang Triệt đi rót hai ly nước, Dương Lễ Xương ngồi xuống cái ghế ở gần cửa sổ, rút điếu xì gà mời.
Giang Triệt lắc đầu nói: "Tôi không hút."
"Bọn họ nói loại này không ảnh hưởng tới phổi, không tổn thương thân thể như loại thuốc lá bình thường", Dương Lễ Xương cũng không để ý, thu lại nói, "Hơn bốn mươi tuổi rồi, nhiều tiền nên bắt đầu cảm thấy quý mạng sống hơn, bắt đầu sợ chết nhiều hơn... Ông già vừa mới mất cách đây không lâu!"
"... Chia buồn với gia đình anh. Đừng cảm thấy bi thương quá."
"Cám ơn, không có việc gì, ngàn cơn sóng ập đến, ai cũng không thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Trước khi chết ở cạnh giường chăm sóc, ông ấy còn nói với tôi, đây là cơ duyên mệnh số cả rồi, nếu ông ấy không bị bệnh, tôi cũng không đến Thượng Hải làm gì cả, cũng sẽ không có tình huống như bây giờ...... Cậu xem, đám người 'thảo hải' ở thế hệ trước chính là mạnh mẽ như vậy đấy, đến chết rồi ông ấy vẫn muốn giăng lưới, kết quả vớt được vô số cá lớn."
Ý của câu nói này, chủ ý mua giấy chứng nhận lúc ban đầu là của Dương phụ, thật ra nét bi thương vẫn có thể nghe được từ trong câu chữ của hắn, lời nói cũng là sự thật, khoản tiền tài này đối với gia tộc Dương Lễ Xương mà nói cũng rất khổng lồ, chỉ có điều lời này Giang Triệt không có cách nào tiếp nhận.
"Không nói chuyện kia nữa, đúng rồi, chắc cậu đã biết nhà tôi kinh doanh cái gì, từ lần đầu tiên đã đoán được đúng không?" Dương Lễ Xương nhìn như thuận miệng lơ đãng, nhưng ánh mắt lại rất chắc chắn đưa ra câu hỏi.
Giang Triệt cười gật đầu, bộ dáng cực kỳ vô hại.
"Lúc trước đã tự nhắc nhở mình phải coi trọng cậu, kết quả vẫn là hơi xem thường", Dương Lễ Xương đặt điếu xì gà lên gạt tàn thuốc, chậm rãi nói, "Mười chín tuổi, mới mười chín tuổi... về sau cậu tính sẽ làm gì tiếp?"
"An ổn sống qua ngày mà thôi."
Cứ như vậy hai câu, một người đã mời, một người đã từ chối.
Dương Lễ Xương không nhắc lại nữa, cuộc nói chuyện kế tiếp trở nên đơn giản hơn rất nhiều, cũng trực tiếp hơn rất nhiều, dù sao cũng không phải là thời đại giang hồ nói chuyện với nhau, các ông trùm giấu diếm huyền cơ trong từng lời nói.
Hàn huyên một hồi về những chuyện phía bên kia bờ biển, Giang Triệt thuận tiện hỏi rõ tình huống khiêng túi bỏ chạy là như thế nào, tìm hiểu một chút về công việc của Giang phụ năm đó đã làm ở tập đoàn buôn lậu, sau đó lại quay đầu hàn huyên về chuyện cổ phiếu, lúc này Dương Lễ Xương đã vào thị trường cấp hai, kẹt ở bên trong cũng không ít.
Giang Triệt lặp lại một lần những lời mà mình đã nói với Hồ Bưu Đĩnh, Dương Lễ Xương hiển nhiên đã nghe qua rồi.
Biện pháp giải quyết của hắn là vứt đi, một năm không được thì hai năm...... Cách chơi cực kỳ giàu nứt đố đổ vách, nhưng chủ yếu vẫn nắm trong tay gần vạn tờ giấy chứng nhận, từng đó là có sức mạnh rất lớn trong tay rồi.
"Đúng rồi, hai ngày nay không có việc gì thì đừng đến sa lon nữa", sau gần một tiếng đồng hồ, Dương Lễ Xương cuối cùng cũng đứng dậy tạm biệt, quay đầu nói, "Ba bộ giấy chứng nhận ở trên người cậu, người biết cụ thể không có mấy người, chính mình cũng phải cẩn thận.."
"Bắt đầu từ năm sau, có người luôn che chở cậu đấy, có biết không?... Không phải là tôi." Hắn lại nói một câu.
Giang Triệt gật đầu, từ sau bữa cơm tất niên ngày đó, giá cả giấy chứng nhận một đường tăng vọt, tên nhóc từ nông thôn một mình ôm 'một bộ' để trống, không chịu thò cái mặt ra, nhưng ngay cả một thủ đoạn để thăm giò cũng không có...
Vậy nhất định trong giới này có người đã đứng ra nói chuyện, hơn nữa còn là người hiếm khi nói chuyện, Giang Triệt cũng không ngốc đến mức đó.
Chỉ là cảm giác việc này không nên nói thẳng ra, có lẽ hai bên đều cảm thấy sẽ tốt hơn, Giang Triệt thầm nghĩ, tiếng cám ơn này, tốt nhất nên nói vào lúc tạm biệt.
Dương Lễ Xương tiếp tục nói: "Hai ngày nay, từ Bắc Kinh có mấy vị công tử trong gia tộc lớn tới đây, hình như chơi chán mấy trò phê duyệt gì đó rồi, chuẩn bị góp vui kiếm một khoản trên giấy chứng nhận. Tôi đã bị bọn họ theo dõi, người sau lưng khách sạn Vương Cung cũng vậy, ra giá bàn bạc phải nhường cho bọn họ một ít...... Sắp quay số lần thứ hai rồi, tôi cũng có chút tức giận. Cậu là con cá nhỏ, nên không có việc gì, không cần cứng rắn làm gì cả, nếu thuận tay thì kiếm một ít, không thì thôi."
"...... Cảm ơn. Những người đó là?"
Dương Lễ Xương hơi nghiêng mặt, suy nghĩ một chút, hắn không giống với những người khác, nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy Giang Triệt quen lãnh đạo nào đó ở trên nên biết trước một ít thông tin, nhưng phán đoán của Dương Lễ Xương thì khác, y thật sự là tầng lót đáy của xã hội, hoàn toàn dựa vào sự gan dạ sáng suốt, phân tích và phán đoán.
Cho nên y hỏi vấn đề này, hiển nhiên có chút hơi bất ngờ, Dương Lễ Xương tùy ý nói ra tên hai vị công tử ở Yên Kinh.
Giang Triệt nghe xong, nói: "Nếu giá cả không đến mức quá đáng, nên nhường một chút đi."
Thanh danh của những người này chỉ ở trong giới nhỏ mới biết, Dương Lễ Xương phải điều tra thật kỹ mới có nhận thức ban đầu, Giang Triệt nói như vậy, hắn có chút hơi kinh ngạc, "Cậu biết bọn họ?"
"...... Đã nghe qua tên của họ." Giang Triệt thầm nghĩ, "Tôi nên nói với anh thế nào đây, dù sao cũng không thể trêu vào, nhất trong tương lai."
Dương Lễ Xương khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút biến hóa, cũng cười nói: "Không có việc gì, tôi biết bọn họ có chút bối cảnh, nhưng tôi phải lấy phần của tôi cái đã, sau đó sẽ trở về nhà...... Về phần đắc tội, ở trên một mẫu ba phần đất của tôi, bọn họ muốn tới đó chơi, tôi cực kỳ hoan nghênh họ tới nữa là đằng khác."
Một người có thể xem địa phương nào đó là một phần ba mẫu đất của mình, điều đó chứng minh rằng phương diện thực lực, mạng lưới quan hệ cá nhân của hắn ở nói đó, đã mật thiết đến một trình độ cực kỳ đáng sợ.
Giang Triệt không có cách nào nhắc nhở thêm, Dương Lễ Xương đã đi rồi.
Giang Triệt nghĩ đến tin tức mà hắn đưa cho mình, chắc Chử Liên Y cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để nhắc nhở mình một tiếng, ngày hôm sau, ngày 29, Giang Triệt ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, thừa dịp ít người cố ý đến trong sa lon dạo một vòng.
Quả nhiên, Chử Liên Y vẫy tay gọi y đi qua.
"Tiểu Triệt, gần đây cậu không bận gì đúng không?"
"Không bận, đều cảm thấy mình hơi rảnh rỗi."
"Ngày mai thứ bảy, cùng tôi đi dạo phố?"
Như vậy cũng được? Giang Triệt muốn hỏi không có chuyện gì chứ... Nhưng Chử Liên Y là kiểu người lão luyện như vậy, nếu cô nói ra chắc chắn sẽ không thành vấn đề, "Được." Giang Triệt đành đồng ý.
Hẹn rõ ràng thời gian, bảy giờ sáng hôm sau gặp ở dưới lầu, sớm như vậy có lẽ không thể gọi là đi dạo phố được, bởi vì thời gian của Chử Liên Y rất eo hẹp, mười giờ cô phải trở về rồi, cho nên, cô nói chuẩn bị đưa Giang Triệt đi ăn một bữa sáng rất ngon, ở một cửa hàng đã mở trong rất nhiều năm.
Cố ý nhờ lễ tân đánh thức đúng giờ, bảy giờ kém một mười lăm, Giang Triệt đi tới dưới lầu, Chử Liên Y đã đợi ven đường ở bên ngoài.
Khuôn mặt không cần trang điểm, tóc buộc thành đuôi ngựa rất cao, áo tay dài cổ tròn màu trắng, quần jean màu xanh, giày thể thao nhập khẩu màu trắng làm chủ đạo...
Đây là cách ăn mặc hoàn toàn khác với vẻ ngoài bình thường của cô.
"Để tôi giả bộ trẻ lại." Cô mang theo chút khẩn trương, cười nói.
"Rất hợp với chị, rất đẹp." Giang Triệt cổ vũ một câu.
Đi trên đường, đây là một Chử Liên Y nhẹ nhàng hoạt bát, ngay cả nhịp bước của cô cũng có thể nhìn ra.
Cô chắc rất ít khi hoàn toàn thả lỏng bản thân để đi dạo như vậy, hơn nữa cảm giác giữa Giang Triệt và cô... rất bình thường, không phát sinh việc xấu hổ, cũng không thân mật quá mức, chính là một trạng thái thích hợp thả lỏng ở chung giữa hai người.
Giang Triệt vẫn luôn suy nghĩ về điều này.
Đi qua từng khúc cua quanh co ở các ngã rẻ, đến một nơi, tiệm bánh bao mà cô nói đã dọn đi nơi khác, người ở bên cạnh gần đó nói quán này dọn đi đã hơn nửa năm, việc này có thể chứng minh đã lâu lắm rồi cô chưa ra ngoài đi dạo.
Chử Liên Y lúng túng nói: "Tiểu Triệt, cậu đói bụng chưa? Hay là tới quán bên cạnh ngồi xuống rồi ăn một chút?"
Giang Triệt hỏi thăm người bên cạnh về địa chỉ mới, nói: "Nghe chị nói liên tục suốt đường, chị không thèm tôi cũng thèm, hôm nay phải ăn bằng được, đi thôi."
Tìm được địa chỉ mới của quán, vị bánh bao vẫn ngon như cũ, Chử Liên Y lại nói hương vị hình như có chút thay đổi.
Ông chủ giải thích bởi vì có một số công đoạn phải thay bằng máy móc, ví dụ như nhân thịt, không còn do một bà cụ cầm hai con dao bằm nhỏ nữa. Mọi thứ đang dần thay đổi, kể cả những nghề nghiệp truyền thống.
Ăn xong đi dạo không có mục đích một lúc, bản thân Giang Triệt có chút ngây dại ngẩng đầu nhìn lên, mái nhà của ga tàu hỏa thành phố Thượng Hải, không cẩn thận thế mà đã đi dạo đến công viên nhỏ phía đối diện.
Lòng hiếu kỳ chợt nổi lên, bởi vì nơi này có khả năng lớn sẽ gặp lại được người quen, ít nhất là người đã gặp qua y, Giang Triệt đi vòng quanh, cẩn thận từng li từng tí đứng ở một góc nhìn thoáng qua.
[Cửu Chuyển Kim Thân Công]
Một lá cờ lớn đứng sừng sững trong gió.
Phía dưới có rất nhiều người, có thể nói là đông nghịt thì đúng hơn, các loại động tác yoga được biến tấu, người ngồi thiền cảm nhận linh khí của trời đất, các khuôn mặt tươi cười hớn hở, bầu không khí hòa thuận.
"Đây là...... Mình đã nhất thống giang hồ rồi à?"
"Cậu đang nhìn cái gì?" Chử Liên Y đi theo sau hỏi.
Giang Triệt nhìn về phía sân khấu cách đó không xa, lúng túng nói: "Nhìn một ba phần mẫu đất của tôi xem thử."
Chử Liên Y nghe không hiểu lắm, kiễng chân nhìn một chút, nói, "À, Kim Thân Công à, môn phái này mới thành lập, một đại sư tên Hàn Lập đã truyền lại, gần đây rất nổi tiếng, rất nhiều người đều luyện tập... Muốn vào xem không?"
"Tôi nghĩ không nên." Giang Triệt nói, "Tôi sợ làm chị hoảng sợ."