Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người dì không được đi học quá nhiều, nhưng tâm lý học về chuyện lục đục giữa người với người thì vẫn tinh thông, các cô hiểu được trước tiên hành xử gây áp lực đạo đức cái đã, suy nghĩ nhiều là tính cách con người mà.

Tại sao sau khi Giang Triệt trở về, một đám người lập tức quay họng pháo sang, chấp nhận xé rách gia mặt để giẫm lên Giang Triệt?

Bởi vì như vậy, Giang phụ sốt ruột yêu con nên sẽ đau lòng chịu không nổi, phải đứng ra, mà với tính cách cực kỳ cứng rắn của ông, phương thức bảo vệ con cái không có gì khác, sẽ là -- tôi làm cha sẽ nhận, cứ đến đánh đi, tôi sẽ bồi thường.

Khó khăn ông ấy đều gánh vác -- trong trường hợp này cũng không biết đúng hay là sai.

Quả nhiên, Giang phụ đã bị nắm thóp, một giây trước, ánh mắt các dì và anh rể họ cũng đã bắt đầu tỏa sáng, bởi vì tòa nhà hai tầng nhà Giang gia chính là nhà làm bằng gạch, đầu năm nay mấy ai có nhà gạch đâu, hơn nữa vị trí ngay bên cạnh thị trấn, cũng không xa lắm, nếu công khai bán ra, giá một vạn hai cũng không quá đáng, vấn đề sẽ không quá lớn, đến lúc đó từ từ dùng thêm vài chiêu trò, ép Giang gia đến tận số tiền cuối cùng, nhất định bù đủ số tiền trước kia -- đừng suy nghĩ giới hạn đạo đức con người có điểm cuối cùng không, đơn giản là không có giới hạn khi liên quan đến tiền bạc, thời trước cũng thế, thời này cũng thế, khôn sống mống chết.

Đây là lúc bọn họ đến đã suy nghĩ kỹ càng, mục tiêu vốn không phải sáu ngàn, sáu ngàn tệ làm gì đủ.

Thế nhưng một giây sau, bọn họ kinh hãi không thôi, sau đó chính là ánh mắt ảm đạm, tâm tình tích tụ, bởi vì 'lão già Giang gia' đã xuất hiện.

Lần này trước khi tới, hai nhà dì hai và dì cả đã thương lượng qua, Giang mẫu trong Giang gia 'thiếu thận trọng', Giang phụ cũng có nhược điểm, đều suy nghĩ đắn đo mấy chuyện đâu đâu, người cần kiêng kỵ và phòng bị nhất, chính là ông Giang, lúc trước ông vẫn không lên tiếng, bọn họ cũng dần dần thả lỏng -- thì ra đang chờ ở đây.

Hơn nữa xem xét tư thế, không chuẩn bị phân rõ phải trái với người khác.

Thực tế việc này, nếu Giang gia thật sự không nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ một chút biện pháp cũng không có... Một cái hứa hẹn rồi đổi ý nhập cổ phần mà thôi, mặc kệ ai nói việc này tạo ra bao nhiêu tổn thất, ngoại trừ áp lực đạo đức, có thể làm như thế nào? Cái rắm cũng phóng không ra, nói miệng với nhau mà tạo thành tổn thất, xã hội đã hỗn loạn thối nát rồi, cần gì giấy tờ bằng chứng nữa.

Phẩm chất tính cách của Giang phụ và ông Giang có một phần rất giống nhau, ví dụ như cần cù chăm chỉ, hiếu thắng, bảo vệ con cháu, đối với người nhà thì rất vô tư, nhưng chỉ có bấy nhiêu, còn lại tất cả đều là khác biệt:

Giang phụ làm người khoan hậu, đồng thời có trách nhiệm, cũng chính là cứng đầu cứng cổ.

Ông Giang thì khác, ông là một cái hố, năm xưa nổi tiếng gần xa hồn nhiên vui vẻ, không dễ chọc vào.

Nếu như nói về danh dự, quan hệ tốt đẹp giữa thôn và hàng xóm Giang gia qua nhiều năm như vậy, một nửa là do sự khoan hậu của Giang phụ giành được, như vậy một nửa còn lại, chính là dựa vào 'cái uy' kinh sợ của ông Giang từ rất lâu trước kia,.. Ai cũng không muốn oán hận người này được.

Giang Triệt rất rõ ràng, ông nội hiện tại, cũng không phải là ông lão từ ái lúc trước, người mà cố gắng nhét mấy đồng tiền lẻ vào tay cháu mình khi gặp chuyện.

Lâu lắm rồi mới gặp bộ dáng này của ông nội, hiện tại y mừng rỡ nhìn ông nội đang phát uy của mình.

Tia lửa tại bàn bắn tung tóe, không gian lặng ngắt như tờ.

Ông Giang chỉ có một động tác như vậy, chỉ một câu nói, không có hành động tiếp theo, ngay cả đầu cũng không cần ngẩng lên, bởi vì sự tình diễn biến đến bây giờ, Giang gia không chiếm được lý -- vậy làm sao bây giờ?

Vậy thì không nói lý lẽ thôi.

"Đây cũng không phải nhà của ông, đều ở riêng cả rồi." Rất lâu sau đó, dì cả mới mới kịp phản ứng, nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Của cô à?" Ông Giang hỏi ngược lại một câu.

Dì cả nghẹn một hồi lâu, "...... Cái này, không, là nhà em rể tôi mà, do chính cậu ấy nói ra muốn bán trước."

Ông Giang đầu thản nhiên nói: "A, trùng hợp như vậy, vừa vặn cũng là con trai của tôi. Hơn nữa không chừng ngày nào đó, tôi nói không phải là không phải, đất ở đây, do cháu trai tôi thi đậu trường trung chuyên sư phạm, tôi cho nó, tôi còn bỏ tiền ra nữa."

"Giờ nói nhà của ai? Thật trùng hợp nhỉ, ngày hôm nay, ngay tại bây giờ, tôi nói không bán đấy. Cô là cái cóc khô gì mà xía vào!"

Dì cả im lặng.

Ông lão đứng dậy, cầm tẩu thuốc lại châm thêm một điếu, Giang Triệt ân cần châm lửa dùm. Ông nội rít một tiếng, hút một hơi thật đẹp, hòa ái vỗ vỗ vai cháu trai nói: "Vẫn là Triệt nhi biết hiếu thảo, phòng ở cho cháu, bước tiếp theo nhanh chóng dẫn cháu dâu về cho ông nội."

"Vâng." Giang Triệt nhanh nhẹn trả lời.

Hình ảnh này.

"Chuyện này... chuyện nhập cổ phần phải nói rõ, tạo thành như vậy, các người phải có trách nhiệm, dù sao cũng phải nói chút lý lẽ chứ?" Dì hai nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn không được nên chen vào một câu.

Ông Giang liếc nhìn cô một cái: "Ồ, vậy thì liên quan gì đến tôi và cháu trai tôi?"

“……”

Bên ngoài một đám thôn dân, hàng xóm, mặt mày hớn hở nhỏ giọng nói thầm, "Ha ha, đúng là Ông Giang có khác, dám nói lý lẽ với ông Giang ư, các người cứ nói chuyện các người, ông Giang nói chuyện ông Giang là được."

Người hai nhà trầm mặc, sau đó đều chuyển ánh mắt về phía Giang phụ, trong mắt các loại cảm xúc đều có, khẩn thiết, chỉ trích, phẫn nộ, ai thán... Ngay cả nước mắt cũng có.

Bọn họ rất rõ ràng, hiện tại điểm đột phá chỉ có thể là Giang phụ, bởi vì ông biết phân rõ phải trái, khoan hậu, đủ cứng đầu.

"Thất bại, hai nhà chúng ta coi như thất bại." Dì cả than thở nhỏ giọng nói thầm.

Giang phụ đang rối rắm, rõ ràng đến một bước này rồi, ông chỉ cần 'thừa nhận' mình sợ ba mình, sự tình liền kết thúc ở đây, thế nhưng ông không có -- một con người khá phức tạp, cứng đầu cứng đổ, quá mức hiếu thắng thể hiện rất đầy đủ.

Ông Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt nhìn con trai một cái, đời này ông ghét nhất là con trai cái gì cũng tốt, nhưng lại học theo mẹ mình, quá khoan hậu, quá dễ dàng bị người ta nắm thóp, hơn nữa còn cứng đầu, dạy mãi không nghe.

Nén sự kích động trong lòng xuống, Giang Triệt dự định nhìn thêm một lát, thậm chí chuẩn bị nhẫn tâm đến cùng, để cho cha mẹ bị hai dì ép tàn nhẫn hơn một chút.

Nguyên nhân ở chỗ, đây là một cơ hội để thoát khỏi những dây dưa trong tương lai của hai nhà thân thích này..

Kiếp trước sống nhiều năm như vậy, người nhà của đám thân thích này là mấy mặt hàng gì, y thấy quá rõ ràng rồi, đối với người thân bạn bè lục đục với nhau, tâm cơ tính toán từng li từng tí, giữa hai nhà bọn họ, cha mẹ con cái, anh em chị em ở giữa, trong nhà còn như vậy, chuyện lúc này chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Chuyện lớn lắm, nếu như sự việc không có biến hóa gì khác, sau lần lừa dối này, vài năm về sau, một trong những người họ hàng đầu tiên của gia đình dượng hai mở một cửa hàng điện thoại di động, sẽ giúp đám người này vào kinh doanh cùng, xem như hỗ trợ khi bọn họ gặp khó khăn.

Kết quả thì sao, bản thân người đó bị đám người nhà này âm thầm đuổi ra ngoài, đau đớn, hối hận và tức giận đến mức muốn dùng dao giết người, kết quả còn bị người ta đút tiền để phán án tử hình.

Chính là đám người chó má này, Giang Triệt không có khả năng nguyện ý dẫn dắt bọn họ làm giàu, cho dù Giang Triệt nguyện ý thử một lần, trong tương lai bọn họ nhìn thấy Giang gia càng ngày càng kiếm được tiền, có thể cam tâm chịu đựng được không?

Đây chính là một đám chó chết, đám rắn rết, cút xa từng nào thì hay chừng nấy.

Hết cách, bọn họ là người thân của mình, ở giữa còn kẹp lấy một người mẹ dễ mềm lòng, không có tâm đề phòng người...... Phiền toái, phiền toái lớn rồi, tương lai Giang gia có rất nhiều tiền, mấy bà dì này khẳng định sẽ dây dưa không ngớt, dùng sức dính lên người Giang gia, vứt đi cũng vứt không được.

"Phải làm sao đây?" Giang Triệt muốn 'kính nhi viễn chi' (kính trọng nhưng không dám gần, vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách), nhất định phải để cho mẹ cũng 'kính nhi viễn chi' với bọn họ mới được.

Dù sao Giang Triệt đời này cho dù lăn lột tốt đến đâu, đặt trước mặt mẹ mình, vẫn là đứa con ruột có thể véo, có thể mắng, không dám ngỗ nghịch bất hiếu -- cho nên nếu tương lai mẹ 'thiếu lòng để phòng' tiếp tục bị lừa dối, ngay cả khi ra mặt giúp đỡ bọn họ, giúp đỡ ư, Giang Triệt có thể làm sao bây giờ?

Vấn đề là trong chuyện này mẹ mình cũng không biết, hiện tại cũng không có cách nào để biết, bà lại coi trọng họ hàng như thế, Giang Triệt nói suông cảnh báo trước thậm chí còn bị mắng một trận.

Cho nên cũng tốt, nhân cơ hội này để cho mẹ nhìn thấu tất cả, đau lòng một thời gian thôi, miễn cho Giang gia về sau bị quấn lấy, bị hố lúc nào không hay.

……

Rốt cuộc, rối rắm đã qua đi, Giang phụ cẩn thận liếc mắt về phía cha mình, quay đầu cắn răng nói: "Tôi nói rồi, bán."

Giang Triệt chú ý tới, lúc nói ra những lời này, cha là một người đàn ông cực kỳ cứng rắn, hai nắm tay đặt trên mặt bàn, thật ra đã là gân xanh chằng chịt, khớp xương trắng bệch, hơi run nhè nhẹ, ngay cả hốc mắt của ông, kỳ thật cũng có chút phiếm hồng, nhưng đang cố gắng nhịn xuống -- sau này Giang phụ biết mình bị con trai tốt 'báo' như vậy, có đánh chết không nhỉ.

Có thể thấy được việc này làm cho ông cảm thấy nghiêm trọng đến mức nào.

"Người giống như cha, sau này gần như không còn nữa," Giang Triệt nghĩ, nhân tiện ý thức được một việc: "Cha muốn làm chút chuyện gì đó, có thể được, nhưng nếu thật sự muốn làm ăn chân chính, cha mình thật sự còn phải mài giũa nhiều lắm."

"Bán cũng được, nhưng mà, trước tiên phải quản cái miệng lại đã, con trai tôi sẽ tự mình dạy dỗ...... Triệt nhi, nó còn chưa ăn cơm tối đâu."

Đúng lúc này, cha lại nói thêm một câu, Giang Triệt bỗng nhiên cảm giác tim mình như bị chạm vào, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, cha vẫn muốn bảo vệ con cái nhiều lắm.

"Ừm ừm ừm, dù sao nhà máy cũng đã thành lập, kiếm tiền mua về là được."

"Sau này mua nhà khác trong thành phố cũng được."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu nói về làm ăn, con rể tôi là người am hiểu nhất, sau này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Như vậy đi, chúng ta cho nhà của cậu, cho nhà cậu chiếm15%, không, 20%..."

Hai nhà dì cả dì hai đều rất hưng phấn.

"Đánh gãy chân." Ông Giang ung dung nói ra ba chữ.

Ba chữ tựa như kèn lệnh trong quân đội, người đang muốn giúp đỡ Giang gia đều biết, cơ hội giúp đỡ nói chuyện đã tới.

Hai chú nói: "Anh, anh không thể chọc giận ba em được, mấy năm nay sức khỏe ba đã không tốt lắm rồi."

Bạn của Giang phụ nói: "Ông cụ đã nói rồi, con cháu chúng ta phải nghe, không dám xen vào."

Thôn dân bên ngoài nhao nhao nói:

"Không thể bán. Nhà của anh, thuộc về làng chúng ta."

"Bọn họ có tiền, ông chủ lớn làm ăn là chuyện của bọn họ, phát tài cũng là chuyện của bọn họ, chúng ta nghèo, chỉ biết trồng trọt, chăm chăm nhìn cái ổ là được, đến cái ổ cũng bán thì còn gì nữa?"

"Cũng chỉ vài năm trước làm một chút đầu cơ trục lợi mà thôi, ông chủ lớn gì chứ, ta nhổ vào."

"Chỉ là lời nói đầu môi, giấy trắng mực đen đâu, gọi cảnh sát cũng được, thứ chó má gì, đừng có dại mà bán nhà!"

"Đây là người thân đó à, người lạ thì có, chưa thấy đám người thân nào khốn nạn như vậy!"

Giang mẫu đã khóc rưng rưng, chảy nước mắt tự trách nhìn Giang phụ, "Cha nó à, việc này đều do tôi, là tôi làm thành như vậy. Nhưng mà nhà chúng ta, tôi vẫn luyến tiếc...... Khi đó chúng ta xây nhà không đủ tiền, tự mình đào cát, kéo đất, mượn lò nung đốt gạch, hơn hai tháng, một nhà ba người toàn bộ đen thui, ông có nhớ không?"

Lúc này, tình cảnh này, hai nhà dì cả dì hai không dám nói với người khác, nhưng nắm thóp được em gái của mình.

"Em gái, em nói mê sảng gì vậy, hai nhà chúng ta cũng phải lao động vất vả mới có ngày hôm nay mà?"

"Đúng vậy, làm gì mà khóc như vậy, chị sẽ hại em à? Sau này nhà em sẽ tốt hơn, chị đảm bảo."

Giang mẫu rất dễ bắt nạt – nhưng các dì không biết rằng, thật ra bây giờ mình đang cắt đứt tài lộ sau này của mình, bởi vì mối liên hệ duy nhất giữa họ và Giang Triệt mà Giang Triệt lại không giải quyết được, chính là Giang mẫu.

Khung cảnh hỗn loạn không ngừng.

Nhưng thật ra người giằng co chân chính là Giang phụ và ông Giang, khái niệm đàn ông là người đứng đầu gia đình, đầu năm nay vẫn chưa bị lay động chút nào, cho nên hai người này mới là người có thể đưa ra quyết định ở trong Giang gia.

Đúng rồi, còn có một nửa, Giang Triệt, cháu đích tôn của Giang gia.

Nhưng y ở trong mắt mọi người trong suốt nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoan hiểu chuyện, biết chăm chỉ học hành mà thôi, y có thể có quyết định được cái gì chứ? Xem như cởi quần đánh rắm là được.

Hơn nữa trẻ con thời đại này, không có mấy người dám ngỗ nghịch lại cha mẹ -- y có ngỗ nghịch đâu, y lừa sạch tiền của cha mẹ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK