"Được rồi, đừng nhảy nữa, Vũ Phân, cẩn thận làm hỏng nó đấy, em bồi thường không nổi đâu." Kỳ Tố Vân lấy phong phạm chị đại ra, vẫy tay với Tạ Vũ Phân đang có chút điên cuồng, ý bảo cô nên dừng lại, tháo sợi dây chuyền xuống.
Đúng vậy, ít nhất trong mắt các cô, đây chính là dây chuyền đeo lên cổ, hơn nữa chắc chắn rất đắt, đắt mức nào thì không tưởng tượng ra.
"Thật ra tặng cho chị cũng không sao, nhưng bây giờ vẫn chưa được, bây giờ em còn phải lấy nó ra để kinh doanh." Giang Triệt ở bên cười nói một câu.
"Tặng cũng được? Vật này cũng có thể dùng để tặng người khác?"
"Kinh doanh à, vật này rất đắt, có mấy người mua được nó chứ?"
Ba cô gái đều suy nghĩ giống nhau, nhưng không giống với hai người kia, Đường Nguyệt biết thêm một ít chuyện, cô cảm thấy bây giờ nói ra cũng không sao, bởi vì chính Giang Triệt đã không tránh né chuyện này.
"Tiểu Triệt chính là người mà tớ nói một tháng kiếm được mấy vạn tệ." Cô nói một câu có chút phức tạp.
“……”
Kỳ Tố Vân cùng Tạ Vũ Phân ngắn ngủi kinh ngạc một chút, lúc trước các nàng nghe Đường Nguyệt nói có một người như vậy, theo phản xạ có điều kiện trong đầu, đương nhiên liền cho rằng đó là một người trung niên, tay cầm điện thoại cục gạch, kẹp túi xách bằng da dưới nách.
Nhưng trước mắt rõ ràng là một thanh niên nhẹ nhàng khoan khoái tinh khôi.
"Cho dù như vậy, đồ đắt giá như vậy, cũng không dễ tặng lung tung được, Vũ Phân cũng không được nhận, nó quá đắt, hiểu chưa?" Kỳ Tố Vân vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ, ánh mắt nhìn Giang Triệt có chút cảnh giác.
Giang Triệt nói: "Thứ này tôi định bán 10 tệ."
"...... Bao nhiêu?"
Đúng, đối với ba cô gái trước mặt này, nhất là đối với Đường Nguyệt mà nói, mười tệ không phải là số tiền nhỏ có thể xem nhẹ.
Nhưng so với cấu tạo thiết kế phức tạp này, vật liệu sử dụng có rất nhiều, hơn nữa có vài loại dây chuyền sáng lấp lánh có giá cả rất đắt, cái giá 10 tệ này, rẻ đến mức khó có thể tưởng tượng, không thể lý giải, cực kỳ điên cuồng.
"Ý em là, cái dây chuyền này, em định bán 10 tệ, bởi vì giá thành của nó, khấu trừ nhân công, là 3 tệ 1 hào." Giang Triệt nói với tốc độ chậm hơn, cam đoan diễn đạt rõ ràng ý tứ trong câu nói cho ba cô gái.
"Cậu xem cái này, cái này..." Tạ Vũ Phân cầm lấy dây chuyền trước ngực, chỉ vào pha lê màu tím, đá ngọc màu xanh lam, đá ngọc màu đỏ tươi ở trên ngực của mình.
"Đều là giả, nhân tạo mà thôi, ví dụ như viên pha lê, kỳ thật là làm bằng thủy tinh. Mấy thứ này, có khi em mua với giá rất thấp, có khi em tìm một xưởng nhỏ ở ngoại ô đặt hàng với số lượng lớn, lượng chế tác hơi lớn, công nghệ đơn giản, cho nên giá cả ép xuống rất thấp." Giang Triệt giải thích.
"Vậy, Tiểu Triệt, cậu muốn bán hàng giả à?" Giọng Đường Nguyệt có chút lo lắng, nhưng hỏi xong thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu Giang Triệt chuẩn bị bán hàng giả để lừa người ta, sao có thể chỉ bán với giá mười tệ được?
Giang Triệt uống một ngụm trà, lắc đầu nói: "Cũng không thể nói là hàng giả, bởi vì em sẽ công khai nói rõ, những vật liệu này thoạt nhìn rất đắt, kỳ thực đều là công nghệ nhân tạo đơn giản, cho nên mới rẻ như vậy."
"Công khai? Vậy biết là giả, ai còn mua nữa?" Kỳ Tố Vân thầm nghĩ như vậy còn không bằng bán hàng giả, bị lừa thì không có biện pháp, nhưng ai lại cố ý đi mua hàng giả chứ?
Giang Triệt cười giơ ngón tay lên, sau đó nói: "Tố Vân tỷ, kẹp tóc của chị là thật hay giả?"
"Hả?" Kỳ Tố Vân sửng sốt hỏi ngược lại, "Kẹp tóc nào có chuyện thật hay giả chứ?"
Giang Triệt gật đầu, lại hướng Tạ Vũ Phân nói: "Tiểu Tạ, buộc tóc của cậu là thật hay giả?"
"Dây buộc tóc cũng không có cái gì thật hay giả cả?" Tạ Vũ Phân phản ứng luôn luôn là trực tiếp nhất.
"Đúng vậy, vì vậy vật này, gọi nó là phụ kiện trang trí đi, nó không phải là dây chuyền gì cả, cũng không phải là đồ trang sức quý báu. Nó chỉ là một loại phụ kiện, giống như kẹp tóc, kẹp tóc mà, mọi người không cần phải quan tâm đến chất liệu của nó là thật hay giả, đẹp mắt và có thể phù hợp là tốt. Tác dụng của nó, là để cho quần áo của các cô gái thêm chút sống động, trở nên đẹp đẽ hơn, giống như buộc tóc trên tóc của cậu."
Vừa nói chuyện xong, ba cô gái đều có vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thoáng cái không xoay người lại.
Trên thực tế, cơ sở lớn nhất cho logic tư duy của Giang Triệt không phải là những chiếc kẹp tóc hay dây buộc tóc mà y đã đề cập, mà là thứ làm cơ sở vẫn chưa xuất hiện.
Qua vài năm nữa, nam sinh, thêm một số ít nữ sinh, sẽ lưu hành một món đồ trang sức mà ngày sau nhìn lại thấy rất quê mùa -- vị trí quần jean, treo một sợi xích sắt từ túi lên móc nịt quần.
Không ai có thể so sánh nó là thật hay giả, vàng hay bạc, bởi vì nó làm từ sắt, một phụ kiện bình thường.
Sự thịnh hành của sợi xích sắt đó, cộng thêm vài năm sau sẽ xuất hiện một làn sóng bện dây thừng rất lớn, mới là căn cứ thực tế để Giang Triệt lựa chọn trong thử nghiệm lần này.
Rốt cục, ba cô gái có lẽ đã nghĩ thông suốt mọi vấn đề.
"Cậu muốn thuê chúng tôi giúp cậu làm việc này đúng không?" Đường Nguyệt suy luận một chút, thử hỏi.
"Không vội." Giang Triệt nói xong lại lấy ra ba bản vẽ khác nhau, đặt lên bàn, lần lượt chỉ vào nói:
"Cái này là vòng tay vải dệt, đeo ở trên cổ tay, giá thành 4 hào, em dự định bán hai tệ. Thứ này là trang sức cho quần áo, nhưng mà dùng ít nguyên liệu hơn so với vật khi nãy, cũng rất đơn giản, các chị có thể nhìn thấy bên trái và bên phải của sợi dây buộc, mỗi bên có sáu hạt nhỏ đối xứng, phía dưới có một miếng gỗ nhỏ hình chiếc lá, giá thành không quá 1 tệ 3 hào, em định bán ra giá 5 tệ. Thứ còn lại, vật này đắt thứ hai, giá 4 tệ 3 hào, sẽ bán ra với giá 15 tệ."
"Vậy thứ đắt nhất?" Tạ Vũ Phân tò mò hỏi một câu.
Giang Triệt cười lấy ra một bản vẽ, cũng lấy vật liệu tương ứng từ trong ba lô đặt lên, cười nói: "Thứ này nhìn qua rất hoa lệ phải không? Giá thành của nó là 7 đồng 4 hào, em định bán ra giá 88 tệ."
"88 tệ?" Các cô gái há miệng, "Tại sao thứnày lại đắt như vậy?"
"Bởi vì chúng ta phải đưa ra một sự lựa chọn cho một số ít người giàu, họ chỉ mua những thứ đắt tiền và không mua thứ rẻ tiền, đúng không?"
Khung cảnh yên tĩnh trở lại, ba cô gái đang âm thầm tính toán dựa trên nền tảng toán học yếu ớt của mình... Tính không ra, nhưng mà rất hiển nhiên, quá nhiều lần, cực kỳ dễ kiếm được tiền...
"Cho nên, các chị muốn nhập cổ phần không?" Giang Triệt nói với vẻ mặt cực kỳ vô hại, mỉm cười hỏi.
"Nhập...... cổ phần, chúng ta?" Ba cô gái đều có chút không biết nên phải làm sao.
"Đúng, các chị có biết nhập cổ phần không, là đầu tư, trở thành đối tác chiến lược, sau đó kiếm được tiền chúng ta chia theo tỷ lệ." Vẻ mặt Giang Triệt không hề hoảng loạn, cũng không nóng vội.
Ba cô gái do dự trong chốc lát, đều suy nghĩ, chuyện làm ăn này có được không, chắc là được, nhưng dựa vào cái gì lại là chúng ta?
Trong đầu Đường Nguyệt thậm chí trong nháy mắt hiện lên một suy nghĩ: "Cậu ấy làm vậy vì giúp mình à?"
Nhưng mà giống như cũng không phải, bởi vì khi Tạ Vũ Phân hỏi: "Nếu thua lỗ thì sao?"
Đáp án của Giang Triệt bình tĩnh mà kiên định, "Thua lỗ cũng vậy, thua lỗ chia theo tỉ lệ."
Kỳ thật ba người bọn họ cộng lại đầu tư không tới một ngàn tệ, Giang Triệt biết rất rõ, chút tiền ấy do y gánh vác hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa cho dù lần này thật sự thử nghiệm thất bại, bị thua lỗ, y cũng không cho rằng sẽ thua lỗ nhiều quá. Mà lý do để thua lỗ, xin lỗi, Giang Triệt chưa nghĩ ra lý do nào để thua lỗ được, trừ phi phụ nữ trên thế giới này không thích làm đẹp. Mà điều đó....
Nhưng... đó là luật chơi. Mọi người phải tuân thủ.
"Thật xin lỗi, em biết các chị kiếm tiền rất khó khăn, tiền các chị cũng có không nhiều, nhưng mà, đây là quy tắc, nếu muốn đi ra tiếp xúc ngoài xã hội, các chị nhất định phải hiểu được và tuân thủ quy tắc. Các chị đã đi ra... Đây là kinh doanh. Em nói rõ trước cho các chị, để mọi người có thể đưa ra quyết định dễ hơn."
Giang Triệt bổ sung thêm một câu, có chút vô tình, nhưng sự thật chính là như vậy. Đó là quy luật của xã hội, không ai có thể phá vỡ.
Các cô nếu muốn đi ra đối mặt với xã hội, nhất định phải hiểu rõ cùng tuân thủ quy tắc của xã hội này, bằng không sẽ chỉ như dê lao vào miệng cọp. Ngoài ra Giang Triệt còn có một suy nghĩ trọng tâm: "Như vậy, mới có thể bảo đảm các cô phải nghe theo lời nhiều hơn, tận tâm tận lực nhiều hơn."
Giang Triệt còn không phải là một người không có nguyên tắc khi gặp con gái, Hoa cô nương có xinh đẹp hơn nữa cũng giống như vậy mà thôi, đã kinh doanh, đầu tiên phải ra dáng vẻ kinh doanh cái đã.
Những gì các cô có thể đạt được, căn cứ duy nhất chính là những gì họ có thể cung cấp và sáng tạo.
Giang Triệt tìm tới các cô, có một phần nguyên nhân bởi vì các cô đã mất việc, cuộc sống rất gian nan, nhưng chủ yếu hơn, là y thật sự cần sự hợp tác của các cô, hơn nữa còn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Đây là kết quả Giang Triệt cẩn thận cân nhắc khi lập ra kế hoạch -- tốn hai ngày.
Không đợi lâu lắm, kết quả đã có, vẫn là Tạ Vũ Phân 'vô tâm vô phế' làm quyết định đầu tiên, cô gái nhỏ nghĩ thầm, coi như cậu ấy vì lấy lòng Tiểu Nguyệt tỷ của mình...... nên tiện nghi cho mình.
"Tớ nhập cổ phần, bốn trăm tệ." Cô rút tiền từ trong thắt lưng ra, ném mạnh lên bàn, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Kỳ Tố Vân nhìn trái, lại nhìn phải một cái, suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: "Đây chính là tiền quan tài của ba mẹ em, không được còn phải thuê quán bán đậu hũ...... Cất để dành, nhiều nhất là hai trăm tệ."
"Vậy... hai trăm tệ được không?" Tạ Vũ Phân rất khẩn trương, lại lo lắng nhìn về Giang Triệt.
"Được." Giang Triệt giơ tay nhận tiền.
"Vậy chị nữa, chị cũng nhập cổ phần hai trăm tệ." Kỳ Tố Vân xoay người, cũng không biết ảo thuật lấy tiền từ đâu, lúc Giang Triệt nhận lấy, vẫn còn hơi nóng trên mấy tờ tiền.
Đến phiên Đường Nguyệt rồi.
Giang Triệt mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh không nói gì cả.
Hoa cô nương lấy bốn tờ 100 tệ đến từ Giang Triệt, trải ra, hai tay nắm chặt, không ngừng suy tư, nhìn vẻ mặt và động tác của cô, giống như ngồi ở bên bàn đánh bạc chuẩn bị đặt cược.
Mạnh mẽ cắn răng một cái, bốn tờ 100 tệ đặt lên mặt bàn: "Tôi... tôi, toàn bộ."
Sự việc được bày ra trước mắt, không sai được, phí tổn lợi nhuận đều biết rõ ràng, cơ hội khó có được trong đời, hơn nữa cô là người quen thuộc Giang Triệt nhiều nhất trong ba người, cô còn hiểu Giang mẫu, Giang mẫu tốt biết bao nhiêu? Cho nên, tiểu tỷ tỷ tôi tất tay.
"Được." Từ tay Đường Nguyệt, Giang Triệt trực tiếp rút tiền ra.
Với giác quan thứ sáu không thể giải thích được, Đường Nguyệt cảm thấy động tác của Giang Triệt có chút gấp gáp, hơn nữa, dường như y đã thay đổi nụ cười của mình, mặc dù rất nhanh đã khôi phục lại như trước đó.
……
Giang Triệt tự mình ra 6.500 tệ, đưa cho cô gái kiểm tra rõ ràng số tiền và biên lai số tiền đã bỏ ra.
Với một số tiền lớn như vậy, đó là một thương vụ lớn chia làm bốn bản, hợp đồng đã ký xong, ấn dấu tay đầy đủ, các cô gái trở nên nhiệt tình và phấn khích không ngớt.
Giang Triệt đứng lên, cất kỹ những thứ ngoài các tài liệu.
"Hợp đồng đã ký xong", Y nói, "Đúng rồi, Tiểu Nguyệt tỷ, chị biết khiêu vũ đúng không?"
Đường Nguyệt sửng sốt một chút, gật đầu: "Nhưng tôi chỉ biết khiêu vũ nam...... Tôi chỉ nhảy với Vũ Phân, tôi đều khiêu vũ nam."
Chỉ nhảy với Tạ Vũ Phân?
Thời buổi này, nhà máy hay trường học đều giống nhau, khiêu vũ rất thịnh hành, tình huống của Đường Nguyệt, Giang Triệt suy nghĩ một chút, không khó lý giải, cô đến sân khiêu vũ phỏng chừng sẽ rất phiền toái, cho nên cũng chỉ có thể lén lút khiêu vũ với Tạ Vũ Phân.
"Như vậy, hai ngày nay ngoại trừ việc làm dây chuyền trang sức, chị bớt chút thời gian luyện nữ bộ một chút được không? Duỗi cánh tay xuống eo, xoay vòng gì đó."
"Sao vậy?" Đường Nguyệt không nghĩ ra, kinh doanh, sao bỗng nhiên lại tập khiêu vũ?
"Bởi vì đợi đến khi đống đồ này được làm xong, có lẽ hàng tối thứ bảy, chị phải liên tục xuất hiện ở các sân khiêu vũ của mười mấy trường học và cung văn hóa, đeo dây chuyền trang sức của chúng ta, em hy vọng chị có thể biết nhảy một chút... Có thể nhảy với Tiểu Tạ cũng được."
"... Chị, chị không đi." Đường Nguyệt đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng mà kiên quyết.
"Thứ kia nếu bán không hết, dẫn đến thua lỗ, tiền của bạn chị, còn có bốn trăm tệ của chị nữa, vòng tay làm ra đã không trả lại được..." Giang Triệt nhếch miệng, nói, "Tiểu Nguyệt tỷ, chị sẽ không đi tìm mẹ em cáo trạng chứ?"
Lần này, không tính là nói thẳng rõ ràng, nhưng ít nhất ba cô gái đều hiểu rõ một chuyện, vì sao Giang Triệt rõ ràng có thể thuê người khác, lại muốn kéo các cô vào nhập cổ phần, hơn nữa vừa mới thu tiền xong đã ký hợp đồng, dường như có chút vội vàng, nhất là khi Đường Nguyệt 'tất tay', y giống như nở nụ cười rất khó hiểu.
Thì ra y đã sớm tính toán tốt.
Coi Tiểu Nguyệt tỷ là ngôi sao để quảng cáo.
"Chỉ là khiêu vũ mà thôi, bình thường tất cả mọi người đều đi khiêu vũ, hơn nữa, chị có thể chỉ phải khiêu vũ với Tiểu Tạ. Còn nữa, đến lúc đó cũng không chỉ có một mình chị mang trang sức của chúng ta, Tiểu Tạ sẽ đeo lên nữa, các trường học cũng đều có một hai cô gái sẽ đeo cùng."
Giang Triệt yếu ớt giải thích một câu, đi tới cửa xoay người nói:
"Hiện tại các chị xem có thời gian không, nghiên cứu mười mấy phụ kiện còn lại, mỗi thứ làm một hàng mẫu trước, buổi chiều em sẽ tới đưa nguyên liệu, sau đó mang Tiểu Nguyệt tỷ đi mua quần áo, đến lúc đó sẽ mặc vào."
Giang Triệt đi rồi.
Đường Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, vừa tức giận, lại có chút dở khóc dở cười, một Giang Triệt như vậy, cô chưa từng thấy qua, cũng không ngờ tới.
"Tên khốn này, lừa bịp rất giỏi", Tạ Vũ Phân lòng đầy căm phẫn nói thầm một câu, "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị cậu ta lừa cho mất trinh."