Lúc này phòng nhảy có hình thức kinh doanh như nở hoa khắp nơi, các loại vũ đạo như disco dần dần thịnh hành, tiết tấu của vũ đạo và ca khúc dần dần có xu hướng nhanh hơn, mãnh liệt hơn.
Nhưng ở trường học, nhà máy, cơ quan chính phủ v. v., tiết tấu nhu hòa, nhẹ nhàng, điệu múa giao hữu kiểu Tây có thời gian thịnh hành khá dài vẫn là xu hướng chủ đạo.
Âm nhạc vang lên, ánh sáng không quá sáng chiếu qua cửa sổ...
Phía sau căng tin của một ngôi trường học gần đó, hai chiếc xe phượng hoàng cỡ lớn, chân Giang Triệt và Trịnh Hân Phong giẫm lên vị trí nhô lên của tường xi măng, dùng đó để chống đỡ, ngồi ghế sau không muốn xuống xe.
Trong bóng tối tràn ngập mùi nước thiu, Trịnh Hân Phong châm điếu thuốc, lại đưa cho Giang Triệt một điếu khác.
"Sao cậu không cùng đi vào?"
"Đi làm gì? Đi làm kẻ thù chung của toàn dân, mục tiêu chỉ đích của mọi người, cùng chung một mối thù...... Ước gì có thể giết chết càng sớm càng tốt."
Giang Triệt cười nói, đồng thời nghĩ thầm, thật ra như vậy đối với Đường Nguyệt mới càng có lợi hơn, có thể giảm bớt không ít lời đồn đãi nói xấu, hơn nữa điểm chú ý của mọi người cũng được tập trung hơn.
"Tớ đi tới thu hút sự cừu hận à, nam hận tớ, nữ hận chị ấy." Y đã không biết xấu hổ mà còn bồi thêm một câu.
Trịnh Hân Phong 'xì' một tiếng nói: "Mặt mũi dày vậy, chỉ có chút tư sắc của cậu, căn bản không cùng cấp bậc với 'hoa khôi của nhà máy'? Đừng viễn vông nữa?"
"Đó là điều tớ luôn che giấu."
"Khụ khụ." Trịnh Hân Phong ho mạnh hai tiếng, híp mắt rơi lệ thả điếu thuốc xuống, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, nghiêm túc nói: "Bên trong có thể xảy ra hỗn loạn gì không, không lo lắng gì hết à?"
"Không cần lo lắng, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ đã đi vào tìm một góc ngồi xuống sẵn rồi, hơn nữa ở những trường học gần đây, lực uy hiếp của Đường Đại Chiêu khẳng định vẫn còn", Giang Triệt cầm lấy ngón tay kẹp thuốc nói, "Hơn nữa, sàn khiêu vũ của trường học, đa số nam sinh đều rất kích động và cực kỳ thẹn thùng, có thể làm gì được chứ?"
Sân khiêu vũ lần này y chọn toàn là trường học, nhà xưởng, hoặc cung văn hóa, chủ yếu cũng vì suy nghĩ này.
……
Một thân váy dài màu xanh đen, áo màu trắng buộc ở thắt lưng, điều này làm cho Đường Nguyệt vốn có dáng người cao gầy càng thêm chân dài eo nhỏ, dùng từ ngữ hiện đại là tỉ lệ vàng... Đây là hiệu quả mà cô không mang giày cao gót, nếu cô mang vào....
Trên tay đeo một chuỗi vòng tay dệt vải bằng dây đỏ, dây chuyền phụ kiện trước ngực đơn giản nhưng lại có mấy điểm hoa lệ tô điểm, được áo sơ mi trắng cùng ánh đèn làm nổi bật lên rất nhiều, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhất là phái nữ.
Nếu ở hậu thế, không có gì lạ về một phụ kiện trang sức bình thường như vậy, nhưng ở thời đại một nhóm thanh niên phải cướp đoạt mũ quân đội và áo khoác len, một nhóm thiếu niên cướp đoạt kính râm, kéo dày và quần jean, bởi vì hiếm có mà được hâm mộ cùng chú ý của tất cả mọi người.
Cô buộc tóc dài đuôi ngựa, như vậy dây chuyền phụ kiện mới càng nổi bật.
Vốn cô chải chuốt rất chỉnh tề, cẩn thận và tỉ mỉ, nhưng Giang Triệt nói, bình thường một chút, thả xuống vài sợi tóc càng động lòng người hơn... Nên cô để y tự ra tay.
Gần đây một lòng một dạ chuẩn bị, cho đến khi thật sự đi vào trong vũ trường, Đường cô nương mới lại thấy hối hận, rất hối hận, rất khẩn trương, cho nên cô kéo Tạ Vũ Phân rất chặt, nhỏ giọng nói:
"Không phải em thường đến sao, sao cũng căng thẳng thế, em đang run à?"
"Em thường đến, nhưng cũng chưa từng thử qua cảm giác nhiều người nhìn em như vậy!" Tạ Vũ Phân vẻ mặt đau khổ oán giận nói, "Khiêu vũ là chuyện bình thường, chỉ có khi chị tới, thì biến thành như vậy, thật sự nên để cho tên lừa đảo kia tự mình đi cùng chị vào."
"...... Không cần, nói chuyện khác đi, nếu không chị hoảng lắm."
Trên sân đang nhảy một hồi bài nhạc, Đường Nguyệt và Tạ Vũ Phân không có gia nhập, trước tiên tìm hai vị trí ngồi xuống đã.
Tạ Vũ Phân cố gắng nghĩ nghĩ nói, "Vừa rồi ngồi trên xe đạp, có ôm eo cậu ta không?"
Đường Nguyệt lắc đầu: "Chị không... em ôm à?"
"Em cũng không có, tên khia chở em cũng hoảng lắm, tay chân đều run, cái xe đạp lắc lư không thôi...... Em muốn nói là em lái xe đạp tốt lắm, mở miệng cũng không dám, nào còn dám chạm vào cậu ta, sợ thình lình ôm cậu ấy giật mình quá ngã tại chỗ thì xong. Không nghĩ tới học sinh trung học quá nhát gan như vậy..."
"Tên lừa đảo kia hình như không hoảng sợ chút nào luôn."
"Đúng vậy, nếu không cậu ta sao có thể làm đại lừa đảo được, em đã nói sớm muộn..."
"Sao lại nói hắn rồi, đổi chuyện khác đổi chuyện khác, em nghĩ xem."
"Em nghĩ, em nghĩ." Tạ Vũ Phân nghiêng đầu nói, "Đúng rồi, sao hôm đó chị ngủ với chị Tố Vân một đêm, lại nói rằng sau này không bao giờ ngủ với chị ấy nữa? Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ với chị ấy."
"... " Đường Nguyệt do dự một chút, ghé vào bên tai Tạ Vũ Phân nhỏ giọng nói: "Cô ấy ngủ thiếp đi, còn thiếu chút nữa hôn chị đấy."
Tạ Vũ Phân 'hi hi hi', giống như máy kéo được khởi động cười rộ lên.
"Xin chào, xin hỏi cô là Đường Nguyệt đúng không?"
Tiếng nói truyền đến, là một nữ sinh ngồi ở phía sau, tư thái rất thân thiện.
Đường Nguyệt xoay người cười gật đầu, "Ừm".
"Trước đây chưa từng thấy cô tới đây."
"Trước kia đi làm bận quá."
"Ừm, cái kia...... vòng cổ kia của cô, mua ở đâu vậy? Đắt lắm phải không?"
Xem ra đại lừa đảo vẫn có chút trình độ, nghe thấy đối phương chú ý dây chuyền phụ kiện, Đường Nguyệt trong lòng rất vui mừng, vội vàng cầm sợi dây chuyền từ trước ngực lên nói: "Không đắt, nó chính là hàng mỹ nghệ nhân tạo..."
"...... Hàng giả?"
Lúc này nếu theo cách nói của Giang Triệt đã dạy, cô nên hỏi ngược lại một câu, xin hỏi kẹp tóc, kẹp tóc của cô là thật hay giả, nhưng Đường Nguyệt không có cách nào nói như vậy, cô nói:
"Cái này thật ra không phải dây chuyền, nó gọi là dây chuyền phụ kiện, nghe nói là vừa thịnh hành ở tỉnh Quảng Đông, chính là để phối với quần áo, giống như kẹp tóc, dây buộc tóc của chúng ta, chỉ là một món đồ trang sức, không có gì thật giả ở đây."
Nụ cười của cô rất có lực tương tác, giải thích rất uyển chuyển, đối phương vừa nghe thì đã hiểu rõ, do dự một chút, lại hỏi: "Vậy ở Lâm Châu có mua được không?"
"Có, tôi mua ở quán nhỏ gần đó...... Sợi dây này của tôi, mười tệ mà thôi."
"Mới mười tệ, các cậu có nghe thấy không? Mới mười tệ, giống như kẹp tóc, không cần biết là thật hay giả." Cách biểu đạt chuyện mới mười tệ này tương đối tốt hơn so với dự định lúc trước, mấy câu nói này của cô không phải nói với Đường Nguyệt, mà là trong kích động nói nhỏ với bạn học, bạn bè bên cạnh.
Lúc này âm nhạc đã được thay đổi, rất nhiều người hai bên kết đôi với nhau.
Tạ Vũ Phân biểu tình ngưng trọng vỗ vỗ vai Đường Nguyệt rồi nói: "Phải đi rồi."
Đường Nguyệt khẽ cắn môi, gật đầu, đuổi theo.
Âm nhạc sâu lắng vang lên, mái tóc và chiếc váy dài nhẹ nhàng bay lên theo nhịp điệu xoay tròn, các nam sinh dưới sàn đang nhìn chăm chú, khẩn trương nắm chặt tay tự động viên mình: "Liều mạng chấp nhận bị Đường Đại Chiêu tẩn một trận, xong bài này nên đi mời cô ấy nhảy một điệu?"
Sự tập trung của các cô gái vẫn đổ dồn vào bộ váy của Đường Nguyệt, ngày càng có nhiều người chú ý đến trong lúc khiêu vũ, ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên, hoặc lắc lư nhẹ nhàng rồi rơi xuống, chiếc vòng cổ trước mặt cô, chiếc vòng tay màu đỏ trên tay.
Người khác không có mà tôi có, đó là cảm giác rất tự hào, người khác có mà tôi không có, cảm thấy rất lạc hậu, thời đại mà việc đoạt mũ quân đội, kính râm, quần jean đều có tâm lý như vậy.. Thậm chí 20 năm sau, bán mình bán thận để mua iphone456, vẫn là như vậy.
Cô nữ sinh vừa rồi nghe ngóng tin tức đang 'giúp' truyền bá, sau đó hai nhân vật phong vân trong trường đeo hai sợi dây chuyền phụ kiện khác nhau cùng lúc xuất hiện...
"Bạn học chúng ta cũng có người có nó à?"
Bạn học quen thuộc lập tức đi lên hỏi thăm, đối phương từ từ đáp lại, ý giống như Đường Nguyệt vừa nói, chỉ là các cô mới là người được Giang Triệt dặn dò, càng ngạo khí thì càng kích thích người khác, sau đó báo ra giá cả của các loại dây chuyền phụ kiện khác nhau.
"Các cậu mua ở đâu vậy?"
"Cách cổng trường không xa."
Tặng dây chuyền phụ kiện và thêm một món quà nhỏ, đây chính là hiệu quả mà Giang Triệt muốn... Đây coi như là lăng xê phiên bản thấp nhất.
Nhiệt độ bắt đầu nóng lên.
……
"Haiz, vừa rồi chị ấy có ôm thắt lưng cậu không?" Hai nam sinh 'cô độc' phía sau trường vẫn đang tán gẫu, Trịnh Hân Phong hỏi.
Giang Triệt lắc đầu, "Không, Tạ Vũ Phân ôm cậu à?"
"Không, tớ làm bộ rất khẩn trương, tay lái liều mạng lắc lư, lúc thì thắng gấp, lúc thì đạp nhanh, cô ấy cũng không chạm vào tớ... Con mẹ nó đều là gạt người, bọn họ còn nói như vậy để 'cái ấy' chạm vào lưng", Trịnh Hân Phong vẻ mặt cầu xin nói, "Lát nữa cậu thử một chút?"
Giang Triệt ngẫm lại, "Thôi bỏ đi. Dù sao cũng già rồi." -- Thật ra vẫn sợ Đại Chiêu cắt cái ấy...
"Cút, không có can đảm thì nói không có can đảm mẹ nó đi." Trịnh Hân Phong nhổ một câu, ngửa đầu dùng ngữ khí xúc động nói, "Cậu cũng nên thỏa mãn đi, thật tốt, một cô gái mặc váy dài, nghiêng người ngồi ở ghế sau xe đạp của cậu...... Nhất định phải là tóc dài, sợi tóc cùng mép váy nhẹ nhàng hất về phía sau theo từng cơn gió......" -- Phiên bản em gái mưa lúc trời nắng.
"Lúc nãy tớ ở phía sau cậu, nhìn cũng thấy rất thần thái...... ghế sau của cậu, người ngồi chính là Đường Nguyệt đấy." Cậu ta nói: "Nghĩ lại những ngày tháng chúng ta ngồi ngoài sân thể dục..."
Đường Nguyệt tới rồi, các nam sinh cuối cùng cũng không đợi được can đảm cho cơ hội tiếp theo, chỉ nhảy một điệu, cô cùng Tạ Vũ Phân đã rời đi.
"Thế nào, em nói là mọi việc rất bình thường mà?"
Giang Triệt cười đùa, đạp xe tới nghênh đón, chắn ngang trước mặt cô, kết quả vừa đối mặt cánh tay đã bị véo một cái.
Toàn bộ quá trình quả thật rất suôn sẻ, nhưng Đường Nguyệt vẫn khẩn trương như cũ.
Ngồi lên xe, đạp xe ra phía cửa hông, cách đó không xa dưới ánh đèn đường, Kỳ Tố Vân cùng chồng sắp cưới của cô đến hỗ trợ trải ra một quầy hàng nhỏ, nơi đó đã bắt đầu nhốn nháo vì quá đông người...
Giang Triệt thở dài một hơi.
Một đêm nay quầy hàng tương tự có bảy tám nơi, hắn động viên 'nhân viên' cùng người nhà của bọn họ, bạn cùng phòng cũng có tới hỗ trợ, định giá số lượng trước, bán xong liền có tiền thưởng, mất hàng thì phải bồi thường, không có gì phải lo lắng cả.
Mặt khác cha mẹ cùng chú thím thì không nói với họ, không phải sợ bọn họ vốn bận rộn với cửa hàng lắm rồi, mà là... không dám để cho bọn họ biết, sợ mẹ lại muốn hỗ trợ lấy tiền tiết kiệm.
"Trường của cậu là trường thứ mấy?" Gió nhẹ hiu hiu, khoác cái áo khoác của Giang Triệt, Đường Nguyệt ngồi ở ghế sau hỏi.
"Xếp phía sau, gần ở cuối cùng." Giang Triệt nói.
"Ừm, trường của cậu, đến lúc đó cậu phải vào với tôi." Cô nói xong cười cười.
Nghe giống như có một cái hố ở đây thì phải.