Giữa trưa hôm đó, gác lại nỗi phiền muộn và vẻ không biết đủ, sau khi lừa gạt cha mẹ ruột hơn một tháng, bạn học Giang Triệt cuối cùng cũng ngồi lên tàu từ Thượng Hải đi về thành phố Thủy Xương ở tỉnh Việt Giang.
Về nhà thôi.
Trên người mang theo 44.800 tệ, cộng thêm bản thân có hơn 3.000 tệ, tổng cộng khoảng 48.000 tệ (92 triệu VNĐ thời giá 1992).
Việc này không khác gì so với việc hiện tại bạn đang đi học đại học, cố nhồi nhét thật nhiều kiến thức vào đầu, bỗng nhiên mang về cho cha mẹ hai triệu tệ (6 tỷ 6 trăm triệu VNĐ thời giá 2023), thậm chí từ mức độ hoảng sợ mà nói, năm vạn tệ đầu năm 1992 còn có sức chấn động lớn hơn nhiều lắm.
Đương nhiên, trong kế hoạch của Giang Triệt, lần này cũng không định một lần nộp hết sạch.
Đầu năm nay còn chưa có thẻ ngân hàng, hoạt động các ngân hàng ở các khu vực khác nhau rất phiền toái. (Đơn giản là việc chuyển, rút tiền giữa các ngân hàng khác nhau cực kỳ khó khăn, không có mạng internet, thông tin trao đổi lẫn nhau gần như rất chậm, đa số dùng tiền mặt là tốt nhất, nhưng bên TQ tờ mệnh giá cao nhất chỉ là 100 tệ, 5 vạn tệ có 500 tờ tiền, mang theo cực kỳ bất tiện)
Cho nên vẫn chỉ có thể dùng biện pháp cũ mà cha mẹ đã dạy, giấy chứng nhận may ở khe hở trong túi áo. Lấy ra bốn vạn tệ chia làm hai phần, xé mở lớp bên trong áo khoác, ở hai bên sườn trái phải mỗi bên khâu vào một túi hai vạn tệ, sau đó cố định lại, khâu lại kín mít, như vậy chỉ cần cánh tay rủ xuống là có thể bảo vệ như bình thường. Còn lại tám ngàn tệ, chia ra giấu trong các chỗ của túi xách.
Thời đại giao thông bất tiện, đường về nhà dài đằng đẵng.
Giang Triệt một đường lên tàu, đổi xe, rồi chờ xe, về đến nhà đã là hơn sáu giờ đêm hôm sau.
Đầu xuân, sắc trời lúc sáu giờ đã rất tối, đi về nhà trên chiếc máy cày quá khổ, bùn lại bị phơi nắng quá lâu, giẫm lên có tiếng kêu tanh tách.
"Tiểu Triệt?!"
Vừa tới đầu hẻm, thím Trương đang ngồi ở cửa hàng tạp hóa đã phát hiện đầu tiên, kích động kêu to.
"Là cháu, thím Trương đang trông tiệm à." Không thể tránh khỏi, Giang Triệt đành phải ứng phó một chút.
"Thím nói cháu cũng nên nhanh một chút, được rồi, tốt xấu gì cũng chạy về nhà rồi!"
"Hả?"
"Còn... còn giả bộ với thím phải không? Nhà cháu bởi vì cháu gây chuyện, bây giờ muốn bán nhà, còn muốn gạt ai nữa, người thân nhà cháu đều biết hết cả, nhiều người chạy đến đang ngồi trong nhà cháu đấy." Bà nói xong quay đầu gọi về phía trong phòng: "Cha nó ơi, xuống xem cửa hàng, tôi cũng qua Giang gia xem một chút, giúp đỡ khuyên can vài câu."
“……”
Giang Triệt muốn ngăn bà lại, nhưng không có lý do gì cả, bởi vì từ xa đã có thể nhìn thấy, trước cửa nhà có rất nhiều người quen, vài người hàng xóm trong tay còn bưng bát cơm, miệng cắm đũa, bát ăn sạch rồi cũng không nỡ đi.
Đầu năm nay nhà ai muốn bán nhà ở, là chuyện rất lớn, thậm chí sẽ là chuyện cười trong mắt người trong thôn, nhưng cũng không đến mức nhiều người vây xem như vậy chứ?
Còn gì nữa không nhỉ?
Giang Triệt không dám đi cùng với thím Trương, không đợi bà đi ra, giành trước một đoạn, rón rén trốn ra phía sau lưng hàng xóm ngoài cửa.
Cửa chính trước mắt cũng không đóng, bởi vì có hàng xóm đang dựa vào cửa để đứng, không tiện đuổi người ta về.
Trong phòng cha mẹ ở đây, ông nội ở đây, hai người chú và mấy người bạn của cha cũng ở đây, mặt khác càng làm cho người ta bất ngờ hơn, hai dì cùng con trai, con gái, con rể của bọn họ... Bao gồm cả vị cháu rể nên đánh thua bạc, cả một đám người thân bên nhà Giang mẫu, cũng đều ở đây.
Người bên ngoài đang nói:
"Không thể bán, nhà này vừa bán, Giang gia sẽ tan tành...... Vốn đang có cuộc sống tốt đẹp."
"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Triệt cũng vậy, một đứa trẻ tốt biết mấy, bỗng nhiên hồ đồ."
"Hồ đồ cái gì? Nó từng tuổi này ngủ với con gái cũng hiếm lạ lắm à..... Cũng không cưỡng ép nhà ai cả."
"Được, nói Tiểu Triệt làm gì, chuyện của nó đã qua rồi, Giang gia cắn răng nhận, không phải cũng có con dâu đó à? Nhưng chuyện người thân tới cửa ép người ta bán nhà, tôi thật sự chưa từng thấy qua."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta phải giúp đỡ một chút."
Thì ra cha mình không muốn bán nữa.
"Dì và anh rể họ? Bọn họ dựa vào cái gì mà muốn nhà mình phải bán nhà? Bệnh thần kinh à!"
Giang Triệt kiễng chân, ở trong phòng, ông nội ngồi cầm tẩu thuốc không lên tiếng, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Lúc này dì hai đang nói: "Chúng tôi đâu có ép nhà anh bán nhà? Chỉ là nghe nói có chuyện như vậy, liền tới hỏi thăm một tiếng. Hơn nữa, nhà anh không phải còn có nhà cũ sao, có vài gian mà, cũng không phải không có chỗ ở."
"Chúng ta nói thế này nhé, dượng à." Anh rể họ nói với Giang phụ: "Cháu xem việc này như vậy đi, Triệt nhi gây họa, dì đã nói nhập cổ phần rồi lại bỗng nhiên không đầu tư vào nữa, chúng cháu chỉ có hơn ba vạn tệ. Cháu cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói một câu, nhà này của dượng nếu sống chết không chịu bán, vậy thì không bán, người thân nhà mình với nhau nên chúng ta cũng không cần nói nhiều, chính dượng và dì không có trở ngại là tốt rồi. Nhưng nếu dượng nói bán ra...... Vậy, là không tốt chút nào."
Giang mẫu ủy khuất nói: "Chúng tôi không bán nhà, chỉ thoáng nghĩ một chút mà thôi, ông ấy vừa nghĩ ra, đã bị tôi ngăn cản. Hơn nữa, các người không phải đã nói trước, sáu ngàn tệ của nhà chúng tôi có ảnh hưởng gì đâu?"
"Ai nói không ảnh hưởng, mẹ vợ cháu à? Bà ấy không quản việc tiền bạc." Anh rể họ đứng lên, vỗ tay đôm đốp rồi nói: "Việc làm ăn, mọi người không hiểu, mấy người hợp tác cùng làm ăn, mỗi một phân tiền phải suy nghĩ rất lâu để có tác dụng gì lớn nhất. Bây giờ là vật liệu, mặt tiền của cửa hàng, nhà xưởng, bao nhiêu tiền đặt cọc đều ép lên đầu cháu..."
"Tôi, tôi vẫn không nỡ bán nhà", Giang mẫu có chút bất lực nói, "Nếu không mấy người bên nhà các cháu gom góp lại một lần nữa?"
"Nhà ai còn có để gom góp? Một lần, hai lần, hai nhà chúng tôi đã sớm hết sạch tiền rồi." Dì cả bên cạnh lau nước mắt đoạt một câu.
"Đây là... biên lai tiền thuê nhà xưởng, thuê với đơn vị nhà nước, không làm giả được, xem con dấu đi, ngày tháng này." Chồng chị họ tiến lên một bước, lấy từ trong túi ngực ra một tờ giấy, mở ra, đặt lên bàn.
Vừa nói chuyện nghe đến đó, ý tứ rằng Giang gia nếu không bỏ tiền bù vào phần của mình, sẽ hại người thân tổn thất hơn ba vạn tệ. Có bằng chứng đầy đủ.
Trong lúc nhất thời, áp lực đạo đức đều đè nặng lên Giang gia.
……
Kịch bản không phải như vậy! Loạn quá, Giang Triệt vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của mình -- đến giờ này còn không hiểu, nhà cháu rể đang lấy cớ để ép Giang gia ra tiền mà thôi, cũng do y còn non xanh trong khoảng xử lý quan hệ với người thân quá..
Phía sau vang lên tiếng sấm: "Tiểu Triệt, sao cháu còn chưa vào?"
Thím Trương lắc cái eo như thùng mợ 'lao thẳng giết tới', lớn tiếng kêu gọi, được nha, đầu sỏ gây tội không trốn thoát được.
"Ông nội, ba, mẹ, dì cả... " Một chuỗi chào hỏi tất cả mọi người, Giang Triệt cũng vào cửa.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía y.
Trong mắt cha mẹ có quá nhiều quan tâm, quá nhiều lời muốn hỏi, tại chỗ lại chỉ biết im lặng, tạm thời nghẹn trong lòng.
Ông nội ở phía sau thì dật dật quần áo của hắn.
Hai dì bên kia nhìn nhau, chuẩn bị mở miệng.
"Con về làm gì?!" Giang phụ mở miệng trước, giọng nói nghiêm khắc nói, "Cút về phòng đi, ba có chuyện làm trước, lát nữa sẽ thu thập con sau."
Đây là? Tất cả mọi người kinh ngạc một chút, không nói ra lời.
Lúc này người khác không hiểu, nhưng Giang Triệt đã hiểu, cha hắn đang bảo vệ hắn, sợ hắn ở lại chỗ này, sẽ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
"Con muốn nghe một chút, chuyện gì đã xảy ra." Giả vờ nghe không hiểu, Giang Triệt bình tĩnh nói.
Giang phụ nhíu mày.
"Còn dám nói à", Dì cả liếc hắn một cái, "Cháu thật là, cháu thật không hiểu chuyện. Hại nhà mình hại nhà người ta."
"Còn đang đi học đàng hoàng, học xong vứt vào trong quần rồi à." Dì hai nói câu sau càng ác hơn câu trước, một câu hai ý, lúc này cũng không phải là đũng quần gây họa.
Không đến mức này chứ, dì cả dì hai tuy nói có cảm giác ưu việt rất mạnh mẽ, thích được nâng đỡ, trước mặt sau lưng thích nói vài câu con nhà các dì so với nhà người khác thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa kiếp trước sau này cũng phá không ít tiền tài trong nhà... Nhưng hiện tại trong giai đoạn này, trong trí nhớ ít nhất các dì cũng không hoàn toàn xé mặt như vậy mà -- Triệt ca chúng ta quá ngây thơ, dính đến tiền thì mặt mũi có là gì, haix.
Mục đích hùng hổ dọa người như vậy để làm gì?
Trong đầu Giang Triệt nhanh chóng chuyển động: "Trước tiên giả định hóa đơn thế chấp kia là thật, kỳ hạn đã tới gần. Lại giả định tiếp, anh rể họ trong lúc lễ mừng năm mới đã đánh bạc thua sạch tiền, phá sạch toàn bộ số tiền mà hai nhà dì gom góp lại, hiện tại không có cách nào để góp thêm. Sau đó vào lúc này, tin tức Giang phụ chuẩn bị bán nhà mình tự làm ăn một mình truyền đến tai bọn họ......"
Hiểu rồi, thì ra đơn giản như vậy -- Triệt ca vẫn cái khó ló cái khôn nhé.
Từ khi mình lấy đi tất cả số tiền trong nhà, cha mẹ buông tha việc nhập cổ phần, việc hiểu lầm bị truyền ra, anh rể họ thua tiền, thời hạn thanh toán đã tới gần...
Một đường đi xuống, từng vòng một, dì và các dượng bây giờ phải tìm cách để xoay sở..
Anh rể họ 'bắt cóc' bọn họ, bọn họ lại tới 'bắt cóc' cha mẹ mình, muốn gây áp lực bắt nhà mình bù khoản lỗ hổng đó để xây dựng nhà máy, cho dù không thể bổ sung đủ, ít nhất cũng có thêm một phần tiền để quay vòng.
"Tiểu Triệt." Đương sự anh rể họ mở miệng.
"Vâng." Giang Triệt thật ra cũng xem như là một đương sự khác.
"Em thật là", Anh rể họ bắt đầu biểu diễn, thở dài và lắc đầu nói, "Lúc này, dì cả của em, dì hai...... Còn có tôi, mấy nhà chúng tôi, đều do em mà bị hại quá thảm đi."
"Tôi à..." Giang Triệt mỉm cười, vừa mới ngẩng đầu lên.
"Cốc" một tiếng, tiếng chén trà dùng sức gõ trên mặt bàn.
Giang phụ nhìn con trai đang bị làm nhục qua mấy câu nói vừa rồi... không nhịn được đứng lên.
Trong ngoài, rất nhiều người cho rằng ông ấy muốn bùng nổ làm ra hành động gì đó.
Nhưng Giang Triệt biết không phải, tính cách cả đời này của cha mình, dùng một cách nói không dễ nghe một chút để hình dung, chính là 'cứng đầu', 'cực kỳ cứng đầu' -- chuyện nên nhận, đánh gãy răng đi nữa, khó khăn gì cũng nhận.
Dù sao ông ấy nếu đang chơi LOL, tuyệt đối không đổi tướng tủ cho đồng đội, mặc dù đánh ngu feed mạng cũng không đổi.
Giang Triệt muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp......
"Tôi bán nhà trả tiền." Giang phụ nói.
"Keng!" Một cái tẩu thuốc bị ném lên mặt bàn, tàn thuốc cùng tia lửa tóe ra, ông nội trầm giọng nói: "Con dám?!"