Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chợ bán sĩ đang đi nhập hàng và thanh lý hàng hóa, quần áo bị lỗi cũng không hiếm thấy, đóng nút áo, đổi khóa kéo, chỉ cần đồng bộ, chưa chắc đã đẹp hơn so với hình dáng ban đầu.

Những việc này trước đây đều do Giang mẫu tự mình làm, thức đêm bà cũng không quan tâm.

Lúc này bà một lúc cầm đến bảy tám món khách hàng muốn sửa lại, món thì cần bổ sung nút áo, món thì cần thay cái khóa...

Về phần nút áo, khóa kéo vân vân, đương nhiên đều kèm theo sẵn rồi, nếu không chuyện Đường Nguyệt thu một món một hào đến một hào rưỡi, ngay cả tiền vốn cũng không đủ.

"Cháu gái, vậy sau này cháu sắp xếp thời gian mỗi ngày đến đây một chuyến, hoặc là khách hàng đang cần gấp, dì liền trực tiếp chỉ đi tìm cháu, dù sao cũng ở gần đây đúng không? Cửa hàng của dì chỉ cần làm ăn không quá kém, mỗi ngày luôn có mấy món... Vê phần tiền bạc, dì tính theo phí nhân công không giống nhau, một món hai văn, ba văn, mỗi ngày thanh toán đầy đủ cho cháu."

Giang mẫu thân thiết và hòa ái, mấu chốt là bà còn bỗng nhiên rất hào phóng.

Chuyện này không thích hợp lắm, phải biết rằng chính bà lúc trước ở nhà máy tập thể cũng chỉ một ngày kiếm được ba bốn tệ, khái niệm tiền tài đã sớm cố định trong đầu.

Rất keo kiệt.

Đường Nguyệt đã sớm đứng lên, lúc này có chút hoảng hốt xua tay nói: "Dì cho nhiều quá, thật đấy."

"Nhiều cái gì mà nhiều? Cũng không phải ngày nào cũng có nhiều quần áo phải sửa, cháu cũng phải ăn cơm chứ." Giang mẫu không phân biệt nhét quần áo vào lòng Đường Nguyệt, nói: "Không nói nhiều nữa, tay nghề của cháu rất tốt, cửa hàng của dì còn kiếm được danh tiếng."

"Có lẽ chuyện này gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đúng không nhỉ......" Giang Triệt ngây ngô nghĩ như vậy.

Lúc Đường Nguyệt xoay người, hốc mắt của cô đã có chút đỏ bừng.

Ôm đống quần áo, tay nào cũng không rảnh, cô cúi đầu cọ cọ chóp mũi ở trên cánh tay của mình, quay đầu chào tạm biệt dì Giang, lại gật đầu chào hỏi Giang Triệt.

Sau đó Giang Triệt nhìn thấy, cô cũng ôm theo một đống quần áo bẩn ở trong quán cơm nhỏ, ánh mắt hàm xúc vẻ không hề cảm thấy sợ hãi, đường đường chính chính, đi qua đường rồi trở về.

"Mẹ, mẹ hào phóng như vậy lúc nào?" Hai mẹ con tiếp tục ăn cơm, Giang Triệt giả vờ tùy ý hỏi vu vơ.

"Nói ra đều khiến người ta rơi nước mắt", Giang mẫu gắp một miếng thịt lại buông xuống, hình tượng 'lo nước lo dân' mà thở dài nói, "Con biết mẹ mấy ngày nay sáng sớm đi chợ đều nhìn thấy cái gì không?"

"Cái gì?"

"Mẹ nhìn thấy mấy chục người đi lang thang trong chợ, ban đầu còn không biết họ đang làm gì, sau đó nhìn thấy người bán rau ném lá rau thối không bán được xuống đất... Họ lén lút nhặt lấy. Có đôi khi mấy người mua rau lựa ra mấy lá rau không cần thiết, cũng do họ lấy đi. Sau khi nghe ngóng mới biết, tất cả những người này đều là công nhân bị sa thải của nhà máy dệt số 2 gần đó, nghe họ nói, nhà máy đó một lúc sa thải gần ngàn người, nhà nào một người mất việc, còn có miếng cơm để ăn, nhà nào hai vợ chồng đều mất việc, xem như không còn đường sống." Giang mẫu nói xong hốc mắt phiếm hồng.

Nhà Đường Nguyệt chỉ có một mình cô và em trai của cô, bởi vì không nỡ nhìn thấy cảnh này, Đường Liên Chiêu cắn răng chịu đựng rời đi xông pha.

Giang Triệt tin tưởng lời mẹ nói là sự thật, bởi vì kiếp trước y đã nhìn thấy báo cáo tường tận về chuyện này, bởi vì trường kỳ dựa vào việc ăn vụng thức ăn cho gà mà bị bệnh, vợ chồng mất việc đã chết, có người đi ra chợ đen bán máu rồi nhiễm vi khuẩn mà chết, bởi vì mất việc không đóng nổi tiền phẫu thuật cho con mà tự sát... Quá nhiều quá nhiều chuyện thương tâm.

Sau này luôn luôn có 'tinh anh' sẽ nói, lúc ấy xã hội khắp nơi đều có cơ hội, chính bọn họ vô dụng không nắm bắt được, đó là đáng đời, thế nhưng sự thật thì sao, nhóm 'tinh anh' đã quên cân nhắc đến tính cực hạn của thời đại này, đổi lại thân phận nếu bọn họ là công nhân của nhà máy thử xem, cũng chưa chắc có thể bình tĩnh tự tin bươn trải ra bên ngoài.

Đương nhiên trong những công nhân mất việc đó, có người dựa vào ánh mắt, cần cù chăm chỉ, năng lực và vận may tốt cũng có thể bươn trải giữa dòng đời rất tốt, số lượng cũng không ít đâu.

Giang phụ bận rộn việc bán hàng cho khách xong xuôi rồi ngồi xuống, nâng bát cơm lên, tiếp tục đề tài khi nãy:

"Mẹ con đang nghĩ đến bản thân mình, 'đồng bệnh tương liên' (khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau) đó."

Trong cửa hàng đặt một chiếc radio, mỗi ngày nhập hàng ngồi xe tìm sách đọc báo, mang theo 'từ điển Tân Hoa' bên người, trình độ văn hóa của hai người cũng tiến bộ rất nhanh chóng, thành ngữ cũng 'hạ bút thành văn' (hễ cầm đến bút thì viết thành văn) rất thuận miệng.

"Nếu không phải Triệt nhi của mẹ thông minh, 'đẹp trai', lại có bản lĩnh, sáu ngàn tệ kia nếu để cho bọn họ lừa đi đánh bạc, mẹ lại mất việc... Chúng ta không phải cũng rất đáng thương như vậy sao?"

Đương nhiên Giang Triệt và Giang phụ sẽ không hỏi vì sao bên trong còn có từ 'đẹp trai'.

Hai cha con còn chưa kịp trả lời bà, rất nhanh, Giang mẫu lại bổ sung một câu: "May mà mạng mẹ tốt, gả cho một người đàn ông tốt, còn sinh một đứa con trai tốt, mới có cuộc sống như bây giờ."

Bà vừa nghiêm túc vừa cảm khái nói ra, Giang phụ và Giang Triệt đều nhịn không được mà cười rộ lên, tính tình này của bà, đôi lúc nói ra bà là người rất phiền hà trong nhiều chuyện, nhưng nếu như cuộc sống an ổn, thật sự tăng thêm rất nhiều nụ cười và sự ấm áp cho gia đình này.

"Vậy vị Đường cô nương này, cũng do mẹ đã nhìn thấy ở chợ đúng không? Con nói mà, mẹ keo kiệt như vậy, sao bỗng nhiên lại bỏ xuống chuyện này chứ." Giang Triệt cười mỉm chèn ép mẹ một câu.

"Ở chợ nhiều người cũng không thấy rõ, có lẽ là có mỗi cô ấy mà thôi", Giang mẫu nói, "Nhưng có một ngày nhìn thấy một đám nữ công nhân mất việc đi nhặt mấy viên than, bị người ta soạn ra mấy ca khúc để chê cười, lần đó mẹ nhìn thấy cô ấy. Con nhìn bộ quần áo của cô ấy đi, không phải là của nhà máy kia à, sợ lúc bình thường quá cần kiệm không nỡ bỏ tiền ra mua, lúc này đã mất việc rồi, còn đang phải mặc trên người."

Giang Triệt đang ngậm một ngụm cơm, nói năng cũng không lưu loát, thuận miệng đáp một tiếng "Ồ".

Giang phụ tăng tốc độ ăn cơm để làm việc, bị Giang mẫu trừng mắt, không thể không giảm chậm lại, nói tiếp:

"Có thể giúp một người thì tính một người, dù sao tay nghề của cô ấy mới là mấu chốt. Bên này nghe nói không chỉ có mỗi xưởng dệt, nhiều người mất việc như vậy, quốc gia cũng không quản hết được, chúng ta thật ra cũng không giúp được ai cả."

"Kỳ thật cũng không phải như vậy", Giang mẫu nói, "Bị đuổi việc cũng có người xấu, nghe nói trộm cướp cũng không phải không có... Nhưng cô nương này, mẹ biết nhân phẩm của cô nhất định rất tốt."

'Võ đoán' như vậy? Giang Triệt tò mò, hỏi: "Vì sao?"

"Cô ấy đẹp như vậy... Mẹ sống nửa đời cũng chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cô ấy... Vậy nếu cô ấy không phải là một cô gái tốt, biết yêu quý bản thân, căn bản không cần đi nhặt rau, nhặt than, lại càng không cần đứng trước cửa tiệm chúng ta mở miệng nói ra việc này, người nguyện ý vì cô ấy mà tiêu tiền cũng có nhiều lắm."

Giang mẫu nói như đinh đóng cột.

Ờ nhỉ, quả thật cũng có đạo lý đấy chứ -- ngay Triệt ca cũng động tâm hai lần mà, nhưng mà y đang muốn bươn trải ra ngoài nhiều hơn.

……

Những ngày sau đó, từ lúc cao điểm mấy ngày đầu tiên khai trương, lợi nhuận thuần túy của cửa hàng quần áo Giang phụ Giang mẫu duy trì trong khoảng 200 đến 300 tệ.

Muốn đợi đến khi cửa hàng này phất lên, có lẽ cần thời gian tích lũy lâu hơn, còn có ảnh hưởng của các nhân tố như mùa vụ.

Nhưng mà chính con số này, đối với hai vợ chồng TQ đầu năm 1992, vốn tổng thu nhập hàng tháng là 3.400 tệ (gần 7 triệu VNĐ thời giá 1992), cũng đã rất khó có thể tưởng tượng ra được.

Hiện tại còn một ngày nữa là tròn 1 tháng sau khi khai trương, bọn họ vừa thỏa mãn, vừa lại không thỏa mãn, tràn ngập nhiệt tình và động lực.

Giang Triệt cũng không thường xuyên chạy đến cửa hàng, ngẫu nhiên đi qua vài lần, có lúc sẽ gặp Đường Nguyệt, chào hỏi một tiếng, có lúc thì không gặp được, nếu không gặp được cô, xem như rất tiếc nuối vì phong cảnh trong cửa hàng lại thiếu thiếu cái gì đó.

Có nhiều chuyện đều từ trong miệng Giang mẫu nghe được, ví như tay nghề của Đường Nguyệt thật sự rất tốt, bất luận món nào thay hay sửa đều cực kỳ cẩn thận, giúp cửa hàng có được không ít danh tiếng, ví như cô giặt giũ quần áo giúp mấy quán cơm, có thể ổn định kiếm sống qua ngày, chỉ là hơi vất vả chút, thỉnh thoảng vài lần nhìn thấy, hai bàn tay của cô có bọt nước, còn có mấy vết chai.

Ngoài ra, tạm thời không có hoạt động kinh doanh mới nào trong cửa hàng quần áo, bởi vì trước đó, cơ bản đã sớm hiệp nghị với những nơi khác.

Tình cảm giữa Đường Nguyệt và Giang mẫu hiện tại rất tốt, vài lần cô tới cửa hàng thấy Giang mẫu đang bận bịu, cô sẽ ở lại giúp trông cửa hàng một lát, cũng không nói thù lao gì cả.

Cùng lúc đó, trên đường phố cũng đang thay đổi.

Người ra ngoài tìm cơm ăn càng ngày càng nhiều hơn, quán nhỏ, xe đẩy, xe kéo, thợ đánh giày, người nhận thay chổi lông gà, nghệ sĩ hát hò thổi kèn đường phố, thậm chí diễn xiếc ven đường và bán thuốc men... Rất nhiều nghề nghiệp đã từng gần như biến mất hoặc ẩn nấp trong thời đại kinh tế kế hoạch, đều một lần nữa cùng xuất hiện ở trên đường phố.

Nhân dân của quốc gia này, vĩnh viễn sẽ dùng tư thái ngoan cường nhất để kiếm sống, miễn là trao cho bọn họ được dù chỉ một cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK