Gió đêm thổi xuyên qua rừng cây, xào xạc khe khẽ giữa cành lá, ánh trăng chiếu xuống lốm đốm trên mặt đất, bầu không khí rất vi diệu, dưới tình huống này...
"Trước kia cậu nói thích Đại Chiêu, thật hay giả đấy?" Mạch suy nghĩ của Bí thư huyện ủy lại nhảy ra.
May mà mạch suy nghĩ của Tạ Vũ Phân cũng theo kịp, đúng là cặp bài trùng. "Sùng bái mù quáng cũng không tính là tình yêu", cô không biết nói gì, "Nếu nói về sùng bái, bây giờ tớ sùng bái Giang Triệt nhất."
"... Tớ hy vọng cậu cũng sùng bái tớ như vậy." Trịnh Hân Phong buồn bực một chút, quay đầu nhìn Tạ Vũ Phân nói: "Dù sao tớ cũng sẽ ở lại, nếu thật sự Giang Triệt không muốn kéo tớ đi làm ăn...... Không tìm được việc làm, tôi khiêng mấy cái túi lớn cũng được, chỉ cần cậu không chê."
Tạ Vũ Phân trong lòng cảm động, cố gắng đè nén, cố ý giả vờ chèn ép nói: "Cậu thì khiêng được mấy cái bao lớn chứ?"
Trịnh Hân Phong vội ôm cả người cô lại, rồi đặt ở trên đùi, hô hấp nặng nề hơn: "Cậu nói thử xem?"
Tạ Vũ Phân giãy dụa vài cái, ưỡn ờ đẩy véo mấy cái, một hồi cũng buông tha, "Cậu nguyện ý lưu lại đúng không?"
"Ừm, nhà cậu chỉ có một đứa con gái, nhà tớ còn có hai anh trai, cũng không thể mang cậu rời xa cha mẹ đi mấy ngàn dặm, theo tớ đến vùng nông thôn nghèo khó được... Chính tớ cũng không muốn trở về nơi đó."
Con gái một như Tạ Vũ Phân về sau cũng là nhà giàu mới nổi từ việc phá bỏ và dời đi nơi khác!
Đương nhiên, hai người bọn họ hiện tại ai cũng không biết, cũng không thèm để ý tương lai sau này, dòng nước ấm trong lòng bỗng dưng trào qua, tính toán nhỏ là tính toán nhỏ, không phải ưa thích chân thật, ai đi tính toán mấy việc đó chứ?
Tạ Vũ Phân không nói lời nào, cúi người dùng sức ôm Trịnh Hân Phong vào trong ngực.
Cô ngồi trên đùi nên cao hơn, Trịnh Hân Phong bị đè xuống, mặt chôn ở trên ngực, cách một lát, cô nỉ non nói: "Tay, lấy cái tay ra...... Đồ lưu manh, trước khi đính hôn, không được chạm vào tớ nữa."
Chạm tay một chút mà thôi, những thứ khác cũng không dám lộn xộn.
"...... Ừm", lặng yên không một tiếng động, hô hấp dần dần gấp gáp hơn, "Cậu nữa, này cậu đừng bẻ xuống như vậy, nơi đó trên đầu có dây thép đấy, cậu bẻ như vậy, cấn làm đau tớ....."
Nói xong, cô cắn một phát trên đầu vai Trịnh Hân Phong, tự mình đưa tay ra sau lưng cởi ra, yên lặng không một tiếng động, hai người chỉ trao đổi hơi thở với nhau, 'chỉ thở' mà thôi...
"Thật ra nghĩ cách để Giang Triệt ở lại thì tốt hơn, như vậy chắc chắn Tiểu Nguyệt tỷ sẽ rất vui."
"............"
"Cậu có nghe thấy không? Nếu thật sự không được, ít nhất để cho cậu ấy lưu lại một công việc kinh doanh ổn định, biết rằng cậu ấy sẽ trở về. Nếu cậu ấy không rảnh, cậu giúp cậu ấy xử lý đi, cậu ấy kiếm nhiều tiền, cậu đi theo kiếm ít tiền. Chúng ta phải phục cậu ấy sát đất, nói thật, tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng một chủ ý của cậu ấy. Hai người là anh em tốt, cậu ấy có năng lực lớn như vậy, không mặc kệ cậu được. Như vậy đến lúc đó cậu cũng dễ ăn nói với cha mẹ cậu một chút."
Trịnh Hân Phong thầm nghĩ, Giang Triệt bị Diệp Quỳnh Trăn đá bay, mới bất ngờ có năng lực lớn như vậy, khí chất ổn định thành công, nếu không cậu cũng đá tớ thử xem? Suy nghĩ một chút, Diệp Quỳnh Trăn và Giang Triệt cũng không thể quay lại với nhau, đành nói: "Ừm, sau này tớ nói với cậu ấy thử xem."
"Vậy cần phải nắm chắc, việc làm ăn của cậu ấy bây giờ đều là bắn một phát súng xong là đổi chỗ ngay, tiền kiếm được từ lễ mừng năm mới này, dây chuyền phụ kiện này, lần làm ăn nguyên vật liệu nữa, lần này cậu ấy trở về Thượng Hải, chắc chắn sẽ kiếm được... những việc này chúng ta không theo kịp cậu ấy được, cho nên phải nói với cậu ấy sớm một chút. Đúng rồi, cậu nói với cậu ấy chuyện của chúng ta, cậu ấy có ghét tớ không?"
"Không, cậu ấy cứ hay giả bộ như vậy, nói cái gì đó mà hôn nhân không dễ, ở chung với nhau rất khó...... Cậu ấy thì biết cái quái gì chứ, còn trinh mà già mồm gớm."
"Để tớ nói lại cho Tiểu Nguyệt tỷ biết đã." Tạ Vũ Phân suy nghĩ một chút, trở lại vấn đề chính, nói:" Cái gì nhỉ, lời cậu ấy nói, thật ra cũng đúng đấy, kết hôn cãi nhau rồi đánh nhau, tớ nhìn thấy nhiều, thế nhưng mà tớ không sợ, ở chung sẽ rất khó khăn, ít nhất hiện tại ở chung một nơi cảm thấy rất vui vẻ, vậy cũng đừng quan tâm mấy thứ lung tung, chúng ta trực tiếp cùng nhau cố gắng là được......"
"Tớ cũng nghĩ như vậy, chúng ta dang đi chung một con đường đấy."
"Đều có bệnh não...... Giang Triệt từng nói vậy."
"Đúng vậy..." Cười ngây ngô, Trịnh Hân Phong ôm chặt cô hơn, nói, "Cái gì nhỉ, trong thời điểm này, chúng ta thường tán gẫu về cậu ấy, có phải có chút kỳ lạ lắm không?"
Tạ Vũ Phân ở trên cổ anh dùng sức hôn một cái, "Ừm...... Hôm nay tiện nghi cho cậu một lần, sau này nói rồi đó, trước khi đính hôn đừng nghĩ chạm vào tớ một lần nào nữa."
Trịnh Hân Phong nói: "Không có người đến đây chứ nhỉ?"
Quả ớt nhỏ nói: "... Váy tớ dài."
Đây cũng chính là việc mà Giang Triệt không biết, nếu y biết rồi, không biết có nên nói một câu 'mẹ nó' hay không, hai vợ chồng các cậu đảo mắt liền ân ái với nhau, triền miên trong đau khổ, đặt ra kế hoạch cho tương lai...... Khi đau khổ ưu sầu thì than vãn với y, khi vui vẻ thì chả có ma nào 'than vãn' hết cả?
……
Thị trường chứng khoán cấp hai bất ngờ giảm mạnh, nó cũng không ảnh hưởng đến độ nóng của giấy chứng nhận lắm, mà hoàn toàn ngược lại, dưới tình huống đó, rất nhiều người nắm tài chính trong tay đang mong chờ về giấy chứng nhận, mặc kệ trước đó thua lỗ hay kiếm lời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào.
Bởi vì chứng nhận có nghĩa là cổ phiếu mới, là cổ phiếu nguyên thủy chưa qua tay.
Ngày hôm sau, buổi chiều ngày 28, trong khách sạn Vương Cung, một bộ giấy chứng nhận để trống đã lên tới ba mươi vạn tệ -- Giang Triệt đã tính toán, tiền mặt cộng thêm giấy chứng nhận trên người, trăm vạn tệ nắm trong tay.
Bởi vì có hẹn với Tạ Hưng ăn cơm tối, ở trong phòng cũng nhàm chán, buổi chiều Giang Triệt ra ngoài cửa sớm hơn, đến phòng kinh doanh Vạn Quốc Hoàng Phố.
Khung cảnh không hề ảm đạm lắm, nhưng bầu không khí chung lại trở nên có chút ảm đạm, giống như sau này có người nói về đám cổ phiếu này, căn bản không cần nhìn chỉ số gì cho mệt người, bạn chỉ cần xem biểu tình của đa số người trong phòng giao dịch ngày hôm đó, là có thể biết được giá thị trường hiện tại.
Cách đó không xa có hai người đang nói chuyện phiếm với nhau.
Một người nhìn về cửa phòng giao dịch nói: "Cứ tiếp tục như vậy, những kẻ chơi trò 'ép chị ép em' ngày mai sẽ thất vọng lắm đây."
Người còn lại hiển nhiên không hiểu ý nghĩa câu nói này như Giang Triệt, hỏi: "Gì mà ép chị ép em?"
"Gần đây đầu tư cổ phiếu không phải rất nóng à, mỗi ngày trước khi thị trường mở cửa, đã có rất nhiều người đến xếp hàng sẵn, quá nhiều người nên chen lấn rất dữ dội, người phía sau phải ôm người phía trước mới có thể đứng vững được, cho nên, có một nhóm người không mua cổ phiếu cũng chuyên môn đến đây để xếp hàng, toàn đứng phía sau các cô gái, ôm sờ mó các kiểu...... Mấy cô gái đó thì tiếc vị trí xếp hàng, chả có biện pháp nào cả, đành phải cam chịu thôi."
"……"
Người còn lại cùng Giang Triệt triệt để im lặng.
Một lát sau, Tạ Hưng từ trên lầu đi xuống, vỗ vai Giang Triệt nói: "Người anh em, ở đây."
Giang Triệt quay đầu, một tay điện thoại cục gạch, đồng hồ đeo tay bằng vàng rực rỡ ở bên ngoài ống tay áo, ăn mặc thay đổi rất lớn, trạng thái vẻ mặt thay đổi còn lớn hơn nữa, nói đơn giản chính là ba tháng không gặp, thoáng cái Tạ Hưng đã trở thành một nhà giàu mới nổi.
Không có gì đáng trách, cũng không có lý do gì để yêu cầu mỗi người không mặc áo quần đẹp khi đi dạo vào buổi tối được, Giang Triệt cười nói: "Tạ ca."
"Đi, đi ăn cơm......" Tạ Hưng vẫy tay gọi xe taxi.
Lên xe, Giang Triệt nói: "Chú, đến Bảo Yến..."
Tạ Hưng nói: "Đi Hòa Thạc."
Đây là tên của hai khách sạn khác nhau, chênh nhau khoảng hai cấp bậc, Bảo Yến do Giang Triệt đã ăn cơm ở trước đó rồi, thật ra cũng coi như khá tốt, lúc gọi điện thoại y đã nói trước...
Tạ Hưng quay đầu nói: "Người anh em, không có ý ghét bỏ gì cả...... Chỉ là cậu cũng quá tiết kiệm đi, ba bộ giấy chứng nhận của cậu..." Câu cuối cùng, hắn cười cười, hạ thấp giọng xuống.
Giang Triệt xấu hổ nở nụ cười, nói: "Khổ quen rồi, lại nói về lần đầu tiên quay số đi..."
"Vậy lần này tôi mời cậu trước."
Vì thế Giang Triệt càng xấu hổ hơn, "Để tôi, bữa này tôi mời." Y rất cảm kích Tạ Hưng, nếu không có Tạ Hưng, Giang Triệt sẽ không có bộ giấy chứng nhận để trống thứ ba.
Lúc ăn cơm, đầu tiên bồi Tạ Hưng uống hai chén rượu trắng, rất nhanh sau đó, không ít 'bạn bè' của Tạ Hưng cũng đi tới, nam nữ đủ cả, vẻ nịnh nọt, vẻ khoác lác, vẫn mời rượu lẫn nhau liên tục.
Ba phần say rượu, Giang Triệt nằm úp sấp trên bàn một lúc, xua tay nói: "Chịu rồi, thực sự tôi không uống được nữa."
"Không có việc gì, say rồi thì để tôi trực tiếp thuê phòng cho cậu, các chị gái ở đây, cậu xem thử có thích người nào không..."
Sự thay đổi của Tạ Hưng thật sự quá lớn.
Trong trí nhớ ba tháng trước, hắn vẫn chỉ là một quản lý có chút giảo hoạt, đồng thời rất trân trọng tình cảm, và rất sợ vợ.
"Chị dâu đâu?" Cùng đi vệ sinh, đỡ Tạ Hưng, Giang Triệt hỏi một câu.
Tạ Hưng vung tay, "Đừng nhắc tới cô ấy."
"...... Làm sao vậy?"
"Bà nương ngốc nghếch đó thời gian trước đã bị người ta lừa dối, dùng giá 1.600 tệ lén bán 20 tờ giấy chứng nhận, tầm mắt thấp như cái cống ngoài đường, mắng vợ vài câu, còn cứng đầu cãi lại với tôi." Tạ Hưng nói xong đạp một chân lên tường, mấy người đi qua cố gắng né tránh.
Giang Triệt thật ra rất hiểu con người của hắn, lần đầu tiên chị dâu bán 21 tờ, lần này lại 20 tờ, trong tay Tạ Hưng chỉ còn một bộ duy nhất, cách làm này, thật sự khiến người ta quá con mẹ nó buồn bực.
"Cũng may, tôi hiện tại cũng không chỉ dựa vào bộ giấy chứng nhận đó để kiếm tiền, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, còn làm thêm vài nghiệp vụ để kiếm thêm một ít nữa." Tạ Hưng vỗ vỗ bả vai Giang Triệt, giơ tay đếm từng ngón một, cũng không biết muốn biểu đạt con số cụ thể là bao nhiêu.
Dưới tình huống thị trường chứng khoán rất nóng như vậy, hắn thân là nhân viên nội bộ, cũng là người trong cuộc, có lẽ có nhiều thông tin tiện lợi hơn người bên ngoài.
Giang Triệt đỡ hắn dựa vào tường, uyển chuyển nhắc nhở nên cẩn thận chú ý một chút, bởi vì trong trí nhớ, hình như sau này Thâm Quyến có điều tra một lần về chuyện nhân viên ở trong nội bộ, Thượng Hải có chuyện này hay không, Giang Triệt đã quên rồi.
Tạ Hưng cười cười không nói gì cả.
Do dự một chút, Giang Triệt lại nói ra phán đoán của mình về thị trường chứng khoán trong năm nay.
Tạ Hưng khoát tay, "Đều là tiền của bạn bè, không sao cả... nhưng vẫn cám ơn người anh em."
Đêm đó, Tạ Hưng không về nhà, say rồi nên nói ra chuyện muốn ly hôn.
Giang Triệt thanh toán xong, 'đau lòng không thôi' đón xe trở lại khách sạn, Dương Lễ Xương đang đứng ở cửa chờ y.