Trong mười người vây xem ở đây, chắc chắn cũng có người quen biết Ngưu Bính Lễ, nhưng đều thấp giọng cười trộm, hoặc giữ im lặng với vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì... Có lẽ là vì tình hình có vẻ không quá nghiêm trọng.
Bởi vì Giang Triệt bỗng nhiên nói một tiếng, cảm thấy là người một nhà đã tới, Ngưu Bính Lễ cực kỳ kích động, miệng bị nhét khăn cố gắng rên rỉ vài câu, cũng không biết đang cố nói cái gì.
"Giám đốc Ngưu, là tôi đây, tôi là Giang Triệt, anh làm sao vậy?" Giang Triệt hỏi xong, cũng không lấy miếng vải rách nhét trong miệng ông ta ra, ngược lại vòng ra phía sau, "Tôi giúp anh cởi dây thừng trước."
Dây thừng buộc rất chặt, Giang Triệt mất một lúc mới cởi ra được.
Sau khi dây thừng cởi ra, Trần Hữu Thụ xuất hiện trong đám người.
Sau đó, Giang Triệt lại giúp Ngưu Bính Lễ lấy cái khăn trong miệng ra, nhiệt tình nói: "Giám đốc Ngưu, tôi đỡ anh dậy trước."
Nói xong y muốn đi kéo người......
"A...... Đừng, đừng kéo tôi dậy." Ngưu Bính Lễ hét lên một tiếng kinh hoảng và thảm thiết.
"Sao vậy? Giám đốc Ngưu." Bởi vì khi di chuyển, cái quần cộc rách nát của Ngưu Bính Lễ tụt sang một bên, Giang Triệt cúi đầu liếc mắt, vội vàng xoay mặt đi......
Quá dọa người, một cái đinh xi măng dài bằng bàn tay, to bằng ngón út xuyên qua 'trứng chim', ghim chặt giám đốc Ngưu ở trên mặt đất xi măng.
Khó trách Ngưu Bính Lễ lại ngồi đây cả đêm, rõ ràng chân ông ta không bị trói, nhưng một chút cũng không nhúc nhích được... Đây là bị đóng đinh!
Lưu Dát Bao đủ tàn nhẫn và đủ năng lực, so với tưởng tượng của Giang Triệt còn mạnh mẽ hơn... Bất quá nghĩ lại, cảnh ngộ mà hắn cùng người nhà gặp phải, Ngưu Bính Lễ đối với nhà hắn như vậy, và một số việc bẩn thỉu với những người khác, có một phần hoặc đều có thể gọi là bức đến chết... Lại chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận.
Đám người kinh hô một tiếng, có người chạy đi, có người xoay người lại, có người hai tay che mắt nhưng vẫn lóe ra khe hở giữa ngón tay, có người trốn tránh, nhỏ giọng nói "Ông trời có mắt", có người hưng phấn nắm tay...
Người vây lại càng lúc càng nhiều, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng pháo... Chắc nhà ai chuẩn bị 'ăn tết' à.
"Mấy người này nữa, giúp tôi gọi cấp cứu đi, cứ đứng nhìn như vậy?" Giang Triệt lòng đầy căm phẫn, bất đắc dĩ nói: "Giám đốc Ngưu, anh xem chuyện này, bây giờ tôi cũng không có cách nào đỡ anh dậy."
Ngưu Bính Lễ hết sức yếu ớt khoát tay áo, kéo cái quần cộc lên, một lần nữa co người lại.
Giang Triệt nhỏ giọng thành khẩn đề nghị: "Giám đốc Ngưu, tôi cảm thấy lúc này nên trùm đầu thì hơn."
Ngưu Bính Lễ suy nghĩ một chút, quyết đoán dùng tay và cỏ cây xung quanh che mặt, bởi vì đụng đến vết thương, đau quá mà rên rỉ một lúc.
"Lưu Dát Bao, lão tử phải giết chết mày, giết chết cả nhà mày. Tao chơi vợ mày thì sao? Tao còn muốn chơi mẹ mày, chơi con gái ngươi, tao chơi cả nhà mày....."
Cố gắng che một đống linh tinh trên người, Ngưu Bính Lễ khóc lóc nức nở, điên cuồng gào thét...
Kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, thần kinh lại bị tra tấn một đêm, dưới tình huống cố che kín đầu không nhìn thấy người khác, lý trí hạ thấp một cách đáng thương, thần trí bắt đầu trôi dạt, giám đốc Ngưu không đè nén chính mình.
Lúc này, mấy người vốn đi hỗ trợ gọi cấp cứu cũng đứng lại.
Giang Triệt bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra gọi, 'phát hiện' tín hiệu không tốt, nhanh chóng gọi ba người Tần Hà Nguyên đến gần đó tìm điện thoại hỗ trợ gọi xe cứu thương.
"Giám đốc Ngưu đừng lo lắng, anh cố chịu đựng đi, phía trước chắc là đã có người hỗ trợ gọi điện thoại, tôi bảo người đi gọi lại lần nữa."
……
Cách hiện trường không xa lắm, một tòa nhà mới chưa hoàn thành, trên lầu hai, sát cửa sổ, đám người Đường Liên Chiêu đều ở đây, đứng nhìn từ xa.
"Hả giận quá, chuyện này so với trực tiếp chém chết hắn còn ác hơn nhiều."
"Ừm, Dát Bao đúng là rất gan dạ, bất quá chính hắn sợ cũng xong rồi...... Sau này trong nhà của họ, chúng ta còn phải giúp đỡ chiếu cố một chút, chẳng qua trên phương diện kế sinh nhai, đúng là không có biện pháp nào cả."
"Thấy chưa? Tên Giang Triệt kia, hắn đang giúp Ngưu Bính Lễ đấy...... Đại Chiêu ca, loại người này theo hắn làm gì? May mà sớm nhìn ra, bằng không kêu một tiếng 'ca', con mẹ nó quá ghê tởm."
"Ngoại trừ việc chỉ biết nói nhảm, cũng không nhìn thấy hắn có bản lĩnh gì."
"Có lẽ tối qua Dát Bao và cả nhà đã lên xe lửa rồi." Sắc mặt Đường Liên Chiêu ngưng trọng, nói xong câu này thì không nói gì nữa, cố gắng suy nghĩ, cố nắm lấy cảm giác quái dị chợt lóe lên trong đầu.
……
Rốt cục, đám đông gần đó vây lại đã hơn một trăm người... Đứng ở xa xa quan sát ước chừng gấp mười lần, dù sao trong tình huống này, các cô gái cũng không tiện chạy tới xem trứng đàn ông.
Đường Nguyệt và Kỳ Tố Vân, Tạ Vũ Phân cũng ở phía xa xa, quả ở nhỏ ôm hai người, hưng phấn kêu to, cười đùa, nhảy nhót.
Bốn phía thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ vang lên......
Rốt cục, Mã Văn Hoan và đám tay chân của Ngưu Bính Lễ cũng chạy tới.
Vấn đề là bọn họ tới cũng vô dụng......
Chuyện này cũng không thể nâng lên được, bị đóng đinh rồi.
Thấy Giang Triệt, cẩn thận suy nghĩ một chút, Mã Văn Hoan chợt nhảy dựng lên nói: "Cậu, có phải do cậu làm đúng không?"
"Tôi? Tôi tốt bụng giúp đỡ, dây thừng trên người giám đốc Ngưu cũng do tôi cởi ra......" Giang Triệt vẻ mặt vô tội cùng oán giận giải thích, "Đầu óc anh có bệnh à, 'chó cắn Lữ Động Tân' (không biết lòng tốt của người khác)."
Đám tay chân nhìn Ngưu Bính Lễ, Ngưu Bính Lễ yếu ớt gật đầu, "Là Dát Bao, Lưu Dát Bao. Giang huynh đệ chỉ hỗ trợ giúp."
Giang Triệt 'đúng lý hợp tình' trừng Mã Văn Hoan, quở trách: "Đứng đó làm gì? Các người mau đi mua nước cho giám đốc Ngưu đi."
Mã Văn Hoan sửng sốt một chút: "Gọi cấp cứu chưa?"
Giang Triệt gật đầu: "Lúc trước hình như đã có vài người đi gọi, tôi cũng bảo anh em tôi đi gọi rồi."
Một đám người xoay người nhanh chân chạy đi.
"Đúng rồi, nhắc nhở bệnh viện mang theo cái kìm sắt, cỡ lớn nhất." Giang Triệt ở phía sau gọi.
"...... Bệnh viện có kìm sắt không?" Có người ngẩn người, vỗ đùi nói: "Đúng rồi, đã báo cảnh sát chưa?"
Giang Triệt nói: "Ồ, đúng rồi, báo cảnh sát, quên báo cảnh sát rồi... Giám đốc Ngưu, anh xác định là Lưu Dát Bao làm chuyện này?"
Ngưu Bính Lễ rưng rưng nghẹn ngào, lớn tiếng phẫn nộ nói: "Chính là hắn, chó má còn học đòi người khác cũng đeo găng tay, lão tử biết ngay chính là hắn...... Tôi chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy."
"Vậy mau đi báo cảnh sát, điều tra, bắt người." Giang Triệt chỉ huy, "Còn nữa, mấu chốt là lấy nước uống cho xưởng trưởng Ngưu, các cậu xem môi của anh ấy khô lại cả rồi."
Một đám người dưới sự chỉ huy loạn xạ của Giang Triệt hồ đồ chạy như điên, ngay cả quần áo cũng quên mua cho Ngưu Bính Lễ vài bộ.
Điện thoại đã được gọi đi, kìm sắt cỡ lớn cũng được nhờ đem tới, nhưng hiện tại không biết nên làm gì cả, thứ duy nhất có thể trực tiếp phát huy công dụng chính là nước... Ngưu Bính Lễ cũng rất khát, uống ừng ực mấy chai liên tục.
Kết quả, xe cứu thương còn chưa tới, mặt Ngưu Bính Lễ đã tím tái hết cả, ông ta phát hiện mình muốn đi tiểu -- tội uống quá nhiều nước.
Nhưng lại không dám đi tiểu trước mặt bàn dân thiên hạ, đau đến nỗi giám đốc Ngưu không ngừng rơi lệ......
"Xe cứu thương sao còn chưa tới?"
"Đến rồi, đến rồi......" Bên ngoài có người chỉ về phía giao lộ rồi hét lên.
Xe cứu thương rốt cuộc cũng tới, đám tay chân thả lỏng một chút, Giang Triệt cũng ở bên an ủi hai câu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Xe cứu thương dừng ở ngoài ven đường, hai người mặc áo trắng xuống xe, nâng cáng đi về phía bên này, "Nhường nhường, nhường nhường..."
Đám người tự động tránh ra một con đường.
Ngưu Bính Lễ thở dài một hơi, kiếp nạn rốt cục cũng kết thúc, ít nhất tính mạng không lo, ông ta lau lau nước mắt rồi híp mắt nhìn lại, lại nhìn...
Trên thân xe cứu thương trắng toát - [Nhà hỏa táng Phá Nham Giác thành phố Lâm Châu].
Cả linh hồn như bị lột sạch...
Đám đông như nghẹn cả lại: "Khục khục... khục...."
Ngưu Bính Lễ thần kinh hoàn toàn sụp đổ, rối loạn hết cả lên, 'oa oa' khóc rống lên, "Là ai, là ai gọi điện thoại cho nhà hỏa táng?!
Không lâu sau, một chiếc xe cứu thương đang chạy đến vị trí của chính quyền thành phố.
Điện thoại báo là gần trước cửa tòa nhà chính quyền thành phố, có một bệnh nhân quan trọng bị thương cần cấp cứu khẩn cấp -- nói là bởi vì bắt nạt vợ của người khác, phó giám đốc nhà máy dệt may số 2 Ngưu Bính Lễ bị đóng đinh 'trứng chim' ở trên mặt đất.
Trên đường đi, các bác sĩ và y tá thảo luận về chuyện này, đỏ mặt và chửi rủa, nhưng vẫn không thể không cười như điên.