Phó giám đốc xưởng dệt số 2 thành phố Lâm Châu tên là Ngưu Bính Lễ, ông ta chính là người mà lần trước Đường Liên Chiêu đòi chém chết ở trạm xe buýt, lần đầu tiên mà Giang Triệt gặp lại chị em Đường Nguyệt.
Nhưng câu chuyện trước đó xảy ra rất khác.
Chính xác mà nói, ông ta từng là sư đệ có tình cảm sâu đậm với cha của Đường Nguyệt, với tư cách là chủ nhiệm phân xưởng, trợ thủ của cha cũng là người chú thân cận của Đường Nguyệt và Đường Liên Chiêu.
Lúc ấy ở trong đám cháy, nếu không phải là sư huynh cuối cùng đẩy ông ta một cái, Ngưu Bính Lễ chắc chắn không thoát được.
Những chuyện này đều do chính ông ta sau đó quỳ gối trước linh vị của cha Đường Nguyệt, khóc rống lên nói ra.
Lúc ấy ông ta còn nhiều lần thề thốt, nhất định sẽ chiếu cố tốt hai chị em.
Sự tình sau này biến hóa rất lớn, là người sống sót duy nhất trong nhóm người anh dũng lao vào kho hàng để cứu vải vóc, Ngưu Bính Lễ trở thành anh hùng, hưởng thụ tất cả vinh quang và lợi ích thực tế sau đó.
Hơn nữa bản thân ông ta có đầu óc linh hoạt, biết ăn nói với lãnh đạo cấp trên, chỉ trong vòng thời gian hai năm, Ngưu Bính Lễ đã từ phó chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm, một đường lên thẳng mây xanh trở thành phó giám đốc, trở thành nhân vật nổi tiếng của phân xưởng, trong tay cầm thực quyền.
Ông ta bắt đầu tiếp xúc và hưởng thụ lợi ích - tiền tài, thậm chí cả chuyện gái gú mà quyền lực mang đến.
Cùng lúc đó, Đường Nguyệt mới mười sáu mười bảy tuổi, dần dần càng ngày càng xinh đẹp hơn, các nam công nhân trẻ tuổi từ kín đáo đến công khai, ngày nào cũng dùng từ 'đóa hoa của nhà máy' để nói về Đường Nguyệt.
Bắt đầu từ khoảng thời gian đó, Đường Nguyệt phát hiện ra ánh mắt và thái độ nhìn mình của Ngưu Bính Lễ hoàn toàn khác biệt -- đó không còn là ánh mắt mà một trưởng bối nên có.
Cô cẩn thận né tránh ông ta, nhưng rất khó.
Rốt cục, lúc Đường Nguyệt vừa tròn mười tám tuổiy, Ngưu Bính Lễ có một đêm ở bên ngoài đi xã giao, uống say đến mức không chạy về nhà, mà là chạy đến này trước căn nhà của hai chị em gõ cửa.
Đường Nguyệt không chịu mở cửa, ông ta vừa nói chuyện dâm đãng vừa đập cửa liên tiếp.
Sau đó, Đường Liên Chiêu mới mười lăm tuổi đi ra mở cửa, cầm trong tay một con dao róc xương không biết đã chuẩn bị từ lúc nào.
"Cút, còn dám đánh chủ ý với chị tôi, tôi chém chết ông."
Vào lúc đó, giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, thiếu niên Đường Liên Chiêu mới mười lăm tuổi đã mang theo ánh mắt giống như một con sói, ánh sáng từ con dao lóe lên rất chói mắt.
Ngưu Bính Lễ đổ mồ hôi tỉnh rượu tại chỗ.
Ông ta cuối cùng cũng biết, đứa cháu mà mình nhìn nó lớn lên, đứa cháu đã từng là một đứa nhát gan và rất thành thật, vì nguyên nhân gì mà bản thân nó lại trở nên mạnh mẽ như vậy trong vòng một năm qua...
Nó thật sự chuẩn bị chém chết người 'chú' không có ý tốt này, vì thế, nó thậm chí ngay cả dao cũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ.
Đêm đó Ngưu Bính Lễ co giò bỏ chạy mất dạng, ngay cả một câu tàn nhẫn cũng không dám nói... trước mặt một thiếu niên tuổi teen mới mười lăm tuổi.
Sau đó chờ tinh thần tỉnh táo lại, ông ta muốn thông qua quyền lực và quan hệ của mình để làm chuyện gì đó với Đường Liên Chiêu, dùng hành động đó để tấn công với Đường Nguyệt.
Nhưng đã quá muộn rồi, lúc này Đường Liên Chiêu đã lăn lộn trở thành kẻ cầm đầu mấy chục tên lưu manh phía dưới, mà những tên đi theo cậu, đa số đều là thiếu niên mới lớn, suy nghĩ còn chưa rõ ràng, sẵn sàng bán mạng vì Đường Liên Chiêu.
Đường Liên Chiêu nói thẳng: "Ông cũng có con cái, nếu tôi và chị tôi xảy ra chuyện, con cái của ông sẽ xảy ra chuyện lớn hơn...... Ông cũng biết rồi. Cùng lắm thì tôi chôn cùng với ông."
Đây chính là câu chuyện hai chị em nương tựa lẫn nhau.
Mười lăm tuổi, chị bỏ học để vào nhà máy, hàng ngày giặt quần áo nấu cơm, nuôi sống bản thân mình và em trai.
Mười lăm tuổi, em trai sẵn sàng bảo vệ chị gái dù cho mất đi tính mạng.
Một thiếu niên vốn thành thật nhát gan, từ đó đi lên một con đường rất khác.
Đã từng có rất nhiều lần, Đường Liên Chiêu ban đầu bị mấy tên lưu manh đường phố đánh cho gần chết, sau đó càng ngày cậu càng giỏi trong chuyện đánh nhau, không có người dám trêu chọc vào nữa.
Từ nay về sau, không ai dám có chủ ý với Đường Nguyệt.
Ngoại trừ hy vọng 'nghiêm trị' một lần nữa để tận diệt đám lưu manh đó đi, Ngưu Bính Lễ không dám suy nghĩ lung tung, ông ta cảm thấy gạch sứ không nên đấu với gạch ngói, nó không đáng.
Mãi cho đến lần trước chuyển đổi chế độ sa thải, ông ta mới thử lên ý tưởng lại về Đường Nguyệt một chút, nếu thật sự vẫn không được, ít nhất mắt không thấy tâm không loạn đuổi cô đi là được, hơn nữa còn có thể thở phào nhẹ nhõm cho sau này.
Sau đó, nghe nói Đường Liên Chiêu muốn chém chết mình, Ngưu Bính Lễ sợ tới mức liên tục ba ngày không dám đến nhà máy làm việc, thậm chí không dám trốn ở trong nhà, mà đi khách sạn thuê một phòng ở tạm.
Cũng may, Đường Liên Chiêu bị Đường Nguyệt ngăn cản, khuyên nhủ thành công.
Sau đó Đường Liên Chiêu trước khi ra ngoài làm ăn còn chặn ông ta một lần, để lại một câu: "Tôi ra ngoài vài ngày, nhưng yên tâm, tôi đã sắp xếp mấy người 'đặc biệt' theo dõi ông rồi."
Lần đó, mấy anh em tiễn Đường Liên Chiêu lên tàu, hỏi cậu ta: "Đại Chiêu, anh đi làm ăn nếu kiếm được tiền, có phải sau này không lăn lộn như hiện tại nữa không?"
Đường Liên Chiêu nói: "Đương nhiên phải lăn lộn chứ, kiếm tiền chỉ để chị anh không khó xử mà thôi."
Các anh em nói: "Vì sao? Chị anh chán ghét anh lăn lộn như vậy lắm mà, vì chuyện này cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi, ngay cả chúng em cũng chán ghét theo, không bằng anh cứ đi kiếm tiền, về nhà nghe lời đi, nói thật thì chị anh mấy năm nay thật sự quá khó khăn."
Đường Liên Chiêu cười khổ một tiếng nói: "Ai bảo cha mẹ anh mất sớm, ai bảo chị của anh quá xinh đẹp."
Cho nên, câu chuyện một thiếu niên lăn lộn thành đại ca của một đám lưu manh, nguyên nhân cơ bản: Chị gái quá xinh đẹp.
……
Giang Triệt đương nhiên không biết câu chuyện này, y thậm chí không biết Đường Nguyệt hôm nay vì sao muốn mượn bốn trăm tệ đó.
Buổi chiều, Trịnh Hân Phong vừa tới cửa hàng của Giang gia, còn chưa chuẩn bị nhảy hiphop, đã bị Giang Triệt lôi đi chỗ khác.
Trịnh Hân Phong ngồi xổm trên mặt đất giống như một con chó, "Tớ không đi, tớ muốn ngắm 'đóa hoa của nhà máy'...... Lần trước cô ấy còn hỏi thăm tớ."
"Thành thật cùng tớ đi dạo phố đi." Giang Triệt cười nói, "Hôm nay 'đóa hoa của nhà máy' không tới đâu."
"A...... Tại sao vậy?"
"Bởi vì cô ấy đã sớm tới rồi!"
"...... Giang Triệt, tớ liều mạng với cậu."
Buổi chiều cha mẹ đều ở trong cửa hàng, Giang Triệt có thể rời đi được rồi, mà qua hai ngày sau, chú hai và thím sẽ tới, tuy rằng sẽ có chút phiền toái, nhưng bản thân bọn họ đều là người thành thật, có thể chịu khổ chịu khó, cần cù chăm chỉ như vậy, chuyện tới đây chỉ để học tập là việc chắc chắn.
Cứ như vậy, Giang Triệt sau này coi như hoàn toàn được giải phóng bản thân.
Cũng là thời điểm y nên bắt đầu kế hoạch lớn kiếm tiền của mình.
Sáu ngàn tệ biến thành hai vạn tệ, cả buổi sáng dành ra thời gian để ngồi suy nghĩ, Giang Triệt nghĩ đến ý tưởng khả thi duy nhất chính là mua các thiết bị điện nhỏ như radio, máy ghi âm, máy sấy tóc, đồng hồ điện tử các loại, đi tỉnh Quảng Đông một chuyến, mang chút hàng hóa thời thượng trở về, chắc chắn có thể kiếm được tiền, nếu kịch bản trùng sinh không có sai sót gì, việc này có thể kiếm được mấy chục vạn tệ.
Lần này kéo Trịnh Hân Phong đi cùng, y muốn thử 'khảo sát thị trường' xem sao.
Nửa buổi chiều, hai người đi bộ đến mức nhức cả cổ chân, đi dạo khắp mấy quầy hàng tập trung trong nội thành và thêm hai chợ bán sỉ của Lâm Châu.
Giang Triệt có chút mất mát, bởi vì y phát hiện ra, thời gian ý tưởng thành công trước đó đã bị trôi qua, hiện tại ở Lâm Châu, hàng hóa thời thượng đã có mặt ở khắp nơi, thậm chí một số cửa hàng còn có hàng hóa kiểu Hồng Kông.
"Quả nhiên, trong tiểu thuyết trọng sinh, tiền tài chỉ cần há mồm ra là có, mà thực tế đó không phải là tiền tài mà mình có thể kiếm được."
Kỳ thật nếu muốn nói chuyện kiếm tiền, con đường này vẫn có thể đi được, chỉ là không có lợi nhuận cỡ lớn như trong tưởng tượng, có thể tìm được con đường nhập hàng giá tốt, rồi cố gắng chịu khổ trong một thời gian, một tháng kiếm mấy ngàn tệ chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng... từng đó không đủ.
Giang Triệt không cam lòng, kéo theo Trịnh Hân Phong đang đứng một bên bắt đầu làm mấy trò đần độn, đến một điểm cuối cùng mà họ cần phải đến trong hành trình khảo sát thị trường - ga tàu hỏa.
Trong thời đại này, mọi loại hình kinh doanh liên quan đến thị trường cơ sở đều có thể được tìm thấy tại ga tàu hỏa. Chuyến đi của Giang Triệt không chỉ nhằm vào mục đích khảo sát thị trường mà còn thử tìm cảm hứng, xem có cách nào khác không.