"Chào buổi sáng, đúng rồi, còn có chúc mừng năm mới, Chử tỷ."
"Chúc mừng năm mới, Tiểu Triệt, tìm một chỗ ngồi đi."
Hết thảy đều bình thường như mọi hôm.
Ngày đầu năm, các nhà đầu tư vẫn tụ tập với nhau, nhiệt tình vẫn đang tăng vọt, ngoại trừ quần áo mới, thuốc lá hút cũng là loại tốt hơn bình thường...
Cả hội trường đều là lời ân cần thăm hỏi năm mới, chúc mừng phát tài các kiểu.
Giang Triệt tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất ít, Chử Liên Y tự mình pha một tách trà đặt trước mặt y.
Bưng ly lên rồi uống một ngụm, hơi ngọt, nhìn xuống, dưới lá trà còn có mấy khối đường phèn chưa tan hết.
Thời đại này nhiều lúc chúc tết chính là một bao đường phèn được gói trong mấy tờ báo, đem ra đãi khách, cũng là đường phèn pha với trà.
Đã nhiều năm không uống loại trà pha như thế này rồi.
"Có phải là đãi ngộ đặc biệt của 'Tiểu Bạch Kiểm' (Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm) không?" Trong lòng Giang Triệt bất giác suy nghĩ một chút.
Một người bên cạnh đặt chén trà xuống, cũng nói: "Ngọt."
Quả nhiên là y suy nghĩ quá nhiều, trong giang hồ người đến người đi, Chử Liên Y thấy nhiều thứ hơn mình, xem nhẹ nhiều thứ hơn mình.
"Haix, tìm cậu mãi." Vẫn là vị đầu cơ lần trước, hắn tới khoác vai Giang Triệt kéo vào trong góc phòng, giơ hai ngón tay ra và nói: "Con số này, bộ của cậu là để trống phải không? Là để trống thì để tôi mua đi."
Giang Triệt vẫn lắc đầu.
"Hai vạn, cậu còn không bán, nông dân nơi nào tới vậy, cậu muốn có tiền sắp điên rồi à?"
Trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt đều chuyển qua, Chử Liên Y cũng từ phía sau quầy đi ra, lấy thân phận chủ nhân của thẩm mỹ viện chú ý đến tình hình...
Chuyện này mà không cẩn thận, có thể phải ầm ĩ lên. Tất cả mọi người đều chung một suy nghĩ.
Giang Triệt mỉm cười nói: "Thật ngại quá, tôi muốn chờ xem."
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không kích động.
"... Là tôi ngại mới đúng, là tôi hơi nóng nảy." Đối phương lắc đầu bỏ đi.
……
Giá cả cuối cùng cũng lên tới hai vạn vào đầu năm mới, sau đó dần dần ổn định, đồng thời Giang Triệt còn chú ý tới, giao dịch thành công chân chính đã càng ngày càng ít xuất hiện.
Tiến vào giai đoạn giảm xóc, thần kinh căng thẳng của Giang Triệt dần dần thả lỏng.
Suy nghĩ hiện tại của y là dứt khoát chờ kiếm được tiền rồi mới về nhà, nếu không cha mẹ còn phải lo lắng, mình cũng còn có một đống chuyện giải thích không rõ ràng được, trong những ngày kế tiếp, Giang Triệt bảo trì mỗi ngày đi thẩm mỹ viện một chuyến, ở lại mười mấy phút rồi rời đi, sau đó phần lớn thời gian tiếp tục làm công việc 'tiểu thương' của y.
Đương nhiên phần cốt lõi nhất, y đang quan sát và suy nghĩ về hạng mục kế tiếp.
Khi mình mang theo số vốn lớn rút khỏi thị trường chứng khoán, nên làm cái gì?
Lựa chọn này không cần phải cao lớn lắm đâu, đầu thập niên 90, ngoại trừ bất động sản, tạm thời cũng không có hạng mục nào quá cao lớn, nó chỉ cần thỏa mãn nhu cầu bảo trì thu nhập ổn định của Giang Triệt, khi y khi rời khỏi thành phố này để đi dạy học trong một năm, hơn nữa đối với phương hướng bước tiếp theo trong tương lai có tác dụng là tấm lót đường.
Đúng rồi, còn có vấn đề thời gian, trong ấn tượng của y tháng tám sẽ phải đi báo danh, phía trường học cần có một kỳ động viên tuyển sinh, nếu không giáo viên có khả năng trở thành tư lệnh 'không quân'.
Đến khi Giang Triệt xác định mình đã nắm được tình thế hiện tại, yên tâm chuẩn bị quay về trường học báo danh, giá cao nhất một bộ giấy chứng nhận khoảng hai vạn ba đến hai vạn năm, còn giá thu mua công khai bên ngoài,khoảng một vạn bảy đến một vạn tám.
Toàn bộ Thượng Hải, bất kể là người từng nghe nói qua giấy chứng nhận, đã từng động tâm mua nó tư dù chỉ là một giây, đều đã điên rồi, có người bóp cổ tay thương tiếc, có người đấm ngực dậm chân.
Cùng lúc đó, số tiền trong túi của Giang Triệt cuối cùng cũng lên tới ba nghìn tệ.
Đáng tiếc, hiện tại y đã không có cơ hội tiếp tục dùng ba ngàn tệ mua được một bộ chứng nhận.
Đây là độc hại và sức hấp dẫn của dòng vốn.
Giang Triệt trước khi rời đi đã mời Tạ Hưng ăn một bữa cơm, hai người uống rượu, trò chuyện về nhà anh công nhân mà ngân hàng công thương đã gặp phải ngày đó, trò chuyện về chàng trai mang dao uy hiếp trả giấy chứng nhận, trò chuyện về bạn học của Tạ Hưng...
"Tên kia dám lấy dao chặt đứt tài lộ, còn nói cậu ngu ngốc...... Tôi nghe người ngân hàng phía dưới nói, hai ngày trước hắn lại đi tới náo loạn một lần, kết quả nhân viên gọi cảnh sát tới."
"Người anh em công nhân kia, bị vợ và cha mẹ hắn hại chết."
"Thời đại này, càng ngày càng không hiểu được, một bộ giấy chứng nhận mua cổ phiếu, hai vạn tệ, mười mấy năm tiền lương người bình thường, ngay cả người trong nghề như tôi cũng không hiểu vì sao lại có cái giá đó."
Tạ Hưng có tâm tình rất tốt, hắn uống say rồi, ngồi lải nhải cảm khái gần nửa buổi tối.
Hắn tổng cộng mua một bộ cộng thêm 41 tờ trước tết, bị vợ lén bán đi 21 tờ với giá 380 tệ.
"May mà tôi ngăn chặn kịp thời, nếu không cô ấy có thể bán hết."
"Lúc mới bán, cô ấy đem hơn bảy ngàn tệ toàn bộ sắp ở trên giường, ngồi xổm một bên rồi nhìn, nở nụ cười hơn nửa đêm, lại 'khen thưởng' tôi hơn nửa đêm."
"Năm ngày sau cô ấy khóc rất lớn, nói là mất không công hai năm tiền lương, ngoại trừ nổi giận với mình thì còn mắng tôi, trách tôi không trông chừng thật kỹ cô ấy."
Tạ Hưng nói.
"Tôi ngược lại không thèm để ý đến mấy chuyện đó, hiện tại đã rất thỏa mãn."
……
Trở về trường, báo danh, thi lại......
Sau đó xin nghỉ ốm, rồi trở về Thượng Hải.
Giang Triệt ở trường học mấy ngày trời loay hoay với cái radio, các bạn cùng phòng nhìn rồi không hiểu lắm, cho rằng cậu thất tình nên đâm ra đau khổ, cũng không dám quấy rầy, có vài chuyện vốn định nói cho cậu biết, cũng tạm thời bị đè xuống.
Xe đến Thượng Hải, Giang Triệt ra khỏi nhà ga gọi điện thoại về nhà trước.
Thật vất vả mới đuổi được thím Trương đang muốn dong dài, lúc Giang mẫu chạy tới nghe điện thoại có vẻ rất sốt ruột, "Cũng may con gọi về nhà, hôm nay nếu con không gọi, mẹ sẽ đi tìm con."
"Sao vậy mẹ?" Giang Triệt có chút kinh ngạc nói: "Không phải đã nói không cần lo lắng cho con mà?"
Giang mẫu nói: "Không phải chuyện của con, là ba con..."
"Ba con làm sao?"
"Là chuyện lễ mừng năm mới đi thăm người thân ăn cơm, từng nhà thay phiên nhau làm tiệc chiêu đãi, ba con mỗi ngày bị người ta chèn ép, nên bực bội trong người... tức giận, muốn bán nhà của chúng ta, chuyển về nhà cũ để ở, sau đó lấy tiền bán nhà làm buôn bán một mình."
"...... Ba con nói chơi phải không?"
"Thật đấy, đã lén lút bàn bạc giá cả với người ta rồi."
"....." Đây là một ý kiến rất hay, là một ý tưởng rất dũng cảm, dạo này ra ngoài thử một lần là chuyện tốt, Giang Triệt nghĩ thầm, nhưng mà sai rồi, tại sao cha y lại không có cái ý tưởng này ở kiếp trước nhỉ?
Đúng rồi, kiếp trước cũng chưa từng lấy số tiền 6000 tệ, xem ra cha cắn răng muốn đấu tranh vì lần này, vì mình, vì ông ấy, cũng vì cái nhà này.
Giang Triệt cũng biết thật ra cha mình luôn là một người đàn ông rất hiếu thắng, mặc dù ở bên ngoài ông chưa bao giờ thể hiện ra điều đó.
"Nhưng xây một nhà máy nhỏ, thêm một cửa hàng khác... Nhà chúng ta bán đi cũng không đủ tiền?" Giang Triệt đã tính toán số tiền nhà máy và phân xưởng khi khởi công và hoàn thành, cho rằng nhà y có bán cũng không đủ vốn để làm việc này.
"Cũng không phải, hiện tại người bên ngoài đều biết tình huống nhà chúng ta, toàn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đưa ra giá cao nhất có 8000 tệ..."
"Tám ngàn tệ! Không bán!" Giang Triệt thầm nghĩ qua hai mươi mấy năm, tám ngàn tệ mua đất ở ngoại ô xung quanh căn nhà hiện tại cũng đủ 1 mét vuông mà thôi, mình còn chưa kịp mua trước để trữ đất đai nữa, trong nhà ngược lại muốn bán ra, làm sao có chuyện đó được?
"Hơn nữa, dù giá có cao hơn nữa, cũng không thể bán được, đó là nhà ở đàng hoàng, không phải mấy căn hộ tồi tàn. Có điên mới bán nhà. Mà vấn đề hiện tại, lần này cha của mình quá cứng đầu, sợ những gì mình khuyên bảo ông ấy sẽ không nghe."
"Mẹ, mẹ đừng nóng vội, mẹ đi gọi cha con tới đây, để con nói chuyện."
"Ừm."
Trong chốc lát, đối diện điện thoại truyền đến giọng nói của Giang phụ.
Giang Triệt giành trước nói: "Cha, cha thật sự muốn tự mình làm đúng không?"
Giang phụ trầm mặc một chút, nói: "... Ừ, mẹ con bảo con khuyên cha đúng không?"
"Ừm, mẹ nói vậy, nhưng con có một ý tưởng khác."
"Ý tưởng gì?"
"Con chỉ muốn khuyên cha, nhưng không phải khuyên cha đừng làm, mà muốn nói cha chờ con trở về một chuyến rồi nói chuyện với nhau được không? Tối đa năm ngày, trong vòng năm ngày cha không được bán nhà."
……
Giang Triệt nói năm ngày, là bởi vì qua hai ngày nữa, lần đầu tiên quay số của giấy chứng nhận sẽ bắt đầu.
Lại trở về thẩm mỹ viện của khách sạn Vương Cung.
"Chử tỷ, tôi phải về rồi." Giang Triệt đi vào, chào Chử Liên Y một tiếng.
"Tôi cũng muốn nói cậu cũng nên trở về." Chử Liên Y cười nói.
Sau đó, Giang Triệt phát hiện cả hội trường ánh mắt đều nhìn về mình, giống như nhìn thấy con mồi chờ mong đã lâu.
"Tình huống gì vậy?"
"Hai vạn tám."
"Ba vạn."
"Ba vạn mốt."
“……”
"Đây là đang ra giá với mình? Vì sao họ chắc chắn rằng mình sẽ bán chứ?"
Khi tiếng ồn ào lắng xuống, giá đưa ra cao nhất đã tới ba vạn năm.
Một người lạ mặt đi tới, "Nghe nói cậu có một bộ để trống? Không nói nhiều, bốn vạn, tôi mua."
Hắn từ trong túi da kẹp dưới nách, lấy ra bốn xấp 100 tệ màu lam chồng lên bàn, liếc Giang Triệt một cái rồi nói: "Ở đây không có người nào ra giá cao hơn tôi cả."