"Không hề có phản ứng." Sau khi nhìn qua khe cửa, Trịnh Hân Phong xoay người lại, vẻ mặt rất khó hiểu hỏi: "Bọn họ vì sao lại không hoảng sợ?... Không có lý nào lại như vậy, tớ đã chạy tới trước mặt hắn nói như vậy rồi." Sau đó, cậu thấy được vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Giang Triệt, kiểu như là tớ biết lý do, nhưng không thể nói ra, nếu nói ra sợ cậu sẽ không chịu nổi. Vì thế Trịnh Hân Phong quay sang Khúc Đông Nhi, nói: "Đông Nhi, cháu nói xem, cháu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.