Tại chỗ cũng có người tò mò hỏi một câu, 'chân tướng sự tình là như thế nào mà biết được', Giang Triệt cười cười, dùng một câu 'trùng hợp' gọn lẹ để trả lời. Nếu y không muốn nói, việc này cũng không còn quan trọng.
Sau đó hàng xóm chú Triệu vẫn lôi kéo y để hỏi về 'thế giới bên ngoài', Giang Triệt biết, chú Triệu rất nhanh sẽ không ở lại trong thôn được nữa.
Ứng phó xong chú Triệu, Giang Triệt đi vào phòng bếp rót một ly nước, lấy hai muỗng nước rót vào, để cho nó ấm hơn...... bưng nước đi tới gõ cửa phòng, đôi mắt của mẹ đỏ bừng, nhưng tiền vẫn ôm thật chặt trong ngực.
"Để con nói hết, mẹ thấy được không?" Y cười nói một câu.
Giang mẫu vừa khóc vừa cười, gật đầu.
"Hai người dì của mẹ thấy số tiền này, sẽ trở về ở trên quấn lấy trên người của mẹ, sẽ trình bày hoàn cảnh rằng họ cũng là người rất đáng thương, cũng là người bị anh rể họ lừa gạt..."
Giang Triệt thuận tay tiêm dự phòng, đây là sát chiêu của đám người kia, Giang Triệt phải đề phòng trước, cũng thuận tiện để cho Giang mẫu nhìn thấu triệt hơn một chút.
Giang mẫu cẩn thận nhớ lại một chút: "Các dì ấy chỉ là lừa đối mà thôi."
"Mẹ thật thông minh." Giang Triệt nịnh nọt một câu.
Đối với y mà nói, lúc này việc bảo vệ căn nhà không phải là việc quan trọng nhất, về tiền bạc, cũng không tính là trọng yếu nhất, bởi vì sau này y sẽ có tất cả, sẽ có rất nhiều là đằng khác...
Hiện tại quan trọng nhất là để cho mẹ sớm một chút nhìn thấu triệt hai con người gọi là dì đó, vì sau này tiêu trừ tai họa ngầm, loại người thân khốn nạn này, không thể dây dưa được.
Chỉ cần mẹ có thể hiểu được -- đây là chuyện mà y nên làm. Giang Triệt không muốn cho, người khác không thể vươn tay đụng vào. Người khác nếu muốn dùng biện pháp nham hiểm để lừa gạt y, vậy từ nay về sau coi như là con đường chết, dù Giang Triệt có, y cũng không cho.
Giang Triệt hôm nay tính toán rồi xử lý như vậy, coi như là người có thu hoạch lớn nhất.
……
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Đến rồi, thời điểm cả nhà dì hai đi tới cửa cũng không dự liệu được, còn nhiều người như vậy ở trong nhà, nhưng mà trong lòng biết cái gì trọng yếu hơn, họ cắn răng kiên trì, chịu đựng vô số ánh mắt khinh bỉ cũng đi vào.
Trong phòng Giang mẫu cả người gần như suy sụp, bởi vì quả nhiên tình thế lại bị con trai bà nói trúng, hai chị em 'tốt' quả nhiên không chịu cam lòng, còn tới hố bà thêm lần nữa.
"Em rể, chuyện này tôi hỏi rõ rồi, Triệt nhi nói rất chính xác! Hai chúng tôi cũng bị lừa thê thảm lắm, chúng tôi đã nghĩ, thế nào cũng phải trở về nhận lỗi với hai người mới được."
"Dượng à, việc này là lỗi của con, con không xứng đáng với hai người, cũng không xứng đáng với mẹ, vợ con, dì hai, còn có...... Nếu dượng không hả giận, đánh con vài cái cũng là việc nên làm."
Giọng dì cả và anh rể họ từ từ truyền đến.
Giang phụ ứng phó rất bình tĩnh, cũng rất lãnh đạm: "Muộn rồi, về trước đi, tôi không tiễn đâu."
Biểu hiện này so với lúc ông la hét mắng to hoặc động thủ đánh người, càng làm cho đám người đang than vãn kia cảm thấy tuyệt vọng, đúng như lúc trước đã dự đoán, loại người khoan hậu, nhận thức cứng đầu như Giang phụ, một khi nhìn thấu tất cả, tuyệt đối không thể đả động bằng vài câu nói.
Lửa giận của loại người như ông, vẫn đang đè ở trong lòng, một khi bản thân bị tính toán, ông sẽ nhớ cả đời, đến khi chết đi cũng không thể quên.
Cũng may điểm đột phá của bọn họ vốn không phải là Giang phụ.
"Em gái tôi đâu?" Dì hai hỏi.
Giang phụ không lên tiếng, con trai đang ở bên cạnh, hoàn cảnh này nên ứng phó thế nào, ông rất yên tâm. Giống như trong lúc bất chợt, con trai đã trở thành trụ cột của gia đình Giang gia, thời điểm ông ý thức được chuyện này, Giang phụ bỗng nhiên có chút chua xót và hổ thẹn.
"Em gái, em đang ở đâu?" Dì cả lớn tiếng kêu lên, "Hai người chị của em đến nhận sai cho em rồi đây... Haiz, chúng ta cũng bị con chó này lừa mà thôi, đi ra ngoài rồi ngẫm lại, không có mặt mũi nào để gặp người khác, em gái, chúng ta thật sự xin lỗi em rất nhiều."
Tiếp theo vang lên, là thanh âm hai người dì đánh chửi anh rể họ.
Giang mẫu: "......"
Bà bỗng nhiên không biết mình có phải nên cười hay không, rõ ràng nên khóc, nhưng không hiểu sao lại muốn cười, chị gái của mình, không ngờ con trai mình lại dự đoán chính xác đến thế?
Dì hai bên ngoài la lên: "Cũng may, cũng may Triệt nhi đã trở lại, sự tình cũng chưa xảy ra, so với hậu quả cái gì cũng tốt hơn...... Em gái, em ngay cả chị em cũng không để ý đến à? Chị còn nhớ rõ, em cũng không tức giận nhiều như vậy mà!"
"Tức giận đến như vậy?"
"Chị cũng thông minh nhỉ?" Giang mẫu ủy khuất, tự mình hiểu lấy mà trả lời một câu.
Bên ngoài một đám người cười lăn lộn cả lên.
Nhưng trong mắt đám người đang mặt dày, đây là hiện tượng rất tốt, mặc kệ thế nào, Giang mẫu đã mở miệng.
"Chị không có phúc phận của em, có một đứa con trai tốt...... Chị đây, đều là người đã phá sản, chị của em lúc này đã cùng đường rồi!" Dì cả đau lòng nói, "Em gái, giấy tờ mọi người cũng đã thấy được, chỉ còn một cái nhà xưởng này còn chưa lấy xuống được, chị thật sự...... Đã cùng đường rồi."
Giang mẫu dừng lại, nhìn sang Giang Triệt -- Triệt ca lại phải đau đầu rồi, Giang mẫu cũng cứng đầu không kém Giang phụ.
"Chẳng lẽ suy nghĩ của mẹ lại lệch lạc?"
Giang Triệt quyết đoán xắn tay áo, "Mẹ, mẹ xem, năm đó xây nhà chúng ta tự mình mượn lò nung đốt gạch, con còn bị bỏng đến giờ vẫn còn vết sẹo đây này...... Hôm nay nếu con không trở về, căn nhà này, đã bị bọn họ buộc phải bán đi, tiền cũng bị người ta lấy mất bù vào số tiền đánh bạc, không biết khi nào mới lấy lại được."
Giang mẫu gật đầu, con trai, nhà cửa...... toàn là thứ mà bà đau lòng nhất trên đời.
Giang Triệt rèn sắt khi còn nóng: "Còn nữa, bọn họ còn nói con đi học cho lắm, học vào trong đũng quần cả rồi, còn cười hả hê nói con không cưới được vợ."
Đi học, con dâu, lại là hai điểm yếu của Giang mẫu -- con dâu còn có cháu nữa, tính ra phải là ba.
"Còn nữa, mẹ thử nghĩ xem, lúc ấy mẹ khóc không chịu bán nhà, họ còn nói gì? Lừa mẹ, ép mẹ, mắng mẹ, họ không sợ nhà chúng ta đến bước đường cùng, còn đuổi chúng ta vào đường cùng mới thật đáng sợ, họ còn là con người không?"
Giang mẫu gật đầu, sau đó hướng bên ngoài rống to một tiếng: "Đừng nói nữa, trở về đi, tôi sợ bản thân quá ngu ngốc, ngay cả nhà cửa cũng không biết bị các người bán khi nào, có khi cả mạng sống cũng bị bán đi."
Đây có lẽ là lần đầu tiên bà hiểu chuyện như vậy, dám lớn tiếng với hai chị gái rất cường thế.
Bên ngoài trầm mặc một lát, chắc là đám người kia thật sự không nghĩ tới, em gái 'thân yêu' sẽ phản ứng như vậy.
"Em giá, em đã quên rồi à, trước kia trong nhà quá nghèo, con nít lại nhiều, chị đeo em trên lưng đi cắt cỏ heo, chị ngã, em cũng ngã..."
"Em muốn ăn trái cây, chị đi hái, bị ong vò vẽ đốt...... Sau đó chị sinh bệnh, em khi đó mới sáu tuổi, đã biết sắc thuốc cho chị, mớm cho chị uống...... Lúc này em làm sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu được chứ?"
"Chúng ta thật sự hết cách rồi!"
"Chúng ta viết giấy vay nợ, ấn dấu tay, tính tiền lãi...... Tiền thuê nhà xưởng vừa trả xong, lập tức nhà chị cho người ta thuê lại, lập tức trả tiền cho em."
Thật sự lợi hại......
Giang mẫu rõ ràng có chút rối rắm, thời đại của bà kết hợp với tính cách hạn chế của tầm mắt, thường thường dễ dàng không hiểu rõ, cứ tiếp tục như vậy, bà sẽ bị thuyết phục, có thể thuyết phục một lần, sẽ có vô số lần tiếp theo.
Về phần nhà xưởng? Bọn họ còn chưa chết đói, tình huống kiếp trước, người khác không biết, Giang Triệt biết rất rõ, bọn họ bề ngoài thoạt nhìn như cả nhà đã cùng đường, kỳ thật sau lưng mỗi nhà thậm chí mỗi người, đều có quỹ đen...
Quyết đoán, Giang Triệt thở dài một tiếng, mềm nhũn, ngồi xuống đất.
"Làm sao vậy? Triệt nhi, con ngồi lên giường đi." Giang mẫu rất sốt ruột.
"Trên người con rất bẩn", Giang Triệt yếu ớt nói, "Ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, bị đông lạnh, chịu đói, bẩn muốn chết, sau đó bởi vì thiếu chút nữa bị người ta cướp bóc, chạy vào trong rừng, xung quanh tất cả đều là bùn..."
Giang mẫu cảm thấy luống cuống, nhìn bộ dáng gầy gò của con trai, lại nhìn số tiền trên tay, đây chính là con trai dùng mạng để đổi lại, lại thiếu chút nữa bị hai chị gái 'tốt' lừa đi...
Giang Triệt ngồi dựa vào góc tường, cố nén giọng ủy khuất, "Bản thân quá mệt mỏi, lúc đó con còn vui vẻ nghĩ rằng về nhà có thể làm cho cha và mẹ vui vẻ, có thể ăn cơm do mẹ làm..."
"Kết quả không nghĩ tới, trở về cơm cũng không có mà ăn, lại bị bọn họ giày vò một trận, mắng con, đổ oan cho con, còn thiếu chút nữa...... Còn thiếu chút nữa bị hai dì tát tai trước mặt rất nhiều người...... Cũng bởi vì con nói ra sự thật."
"Mẹ lúc ấy còn giúp hai dì nói chuyện, còn thiếu chút nữa đem tiền giao ra ngoài... Cũng không xem con là con cái trong nhà nữa rồi, chắc mẹ muốn qua ở với hai dì đúng không, không muốn ở trong nhà này nữa chứ gì, chê con trai của mẹ ngốc nghếch, chê cha của con cứng đầu không để ý đến hai dì của mẹ...."
Sự khiển trách trong lòng quá nặng nề, bởi vì những tổn thương này ở một mức độ nào đó đều do tự Giang mẫu mang đến... Bà không chịu nổi nữa, xoay người mở cửa.
"Đi về đi, tôi có nhà, có chồng, có con trai, gia đình hòa thuận, các người để cho người một nhà của tôi sống yên ổn được không? Tôi thật sự sợ các người lắm rồi...... Đi về đi, đừng hại nhà chúng tôi nữa."
Lời này phải cắn răng nghiến lợi từng câu từng chữ một nói ra, kèm theo đó là từng dòng nước mắt.
"Em gái, em dám......"
"Chị cả, chị hai, các người không cần lấy tình cảm ra hù dọa tôi nữa, tôi hiện tại nói lại một lần nữa, về sau cầu đi đường cầu, sông đi đường sông. Tôi mặc dù không thông minh lắm, ít nhất có thể suy nghĩ cẩn thận một chuyện, hôm nay nếu không có các người, nhà chúng tôi vốn sẽ rất vui vẻ...... Tôi cảm thấy, về sau cũng nên như vậy. Về phần nói tình cảm, là các ngươi trước tiên không cần thứ này."
Đám người bên ngoài cuối cùng cũng không lên tiếng nữa, bởi vì biết điều đó là vô dụng, em gái trước kia rất dễ dàng để nắm thóp đã không còn tồn tại nữa, có lẽ tính cách của bà cũng không có thay đổi, bà vẫn có chút thiếu lòng đề phòng như trước, thế nhưng, bà hiện tại đã có một chấp niệm, biết mình có trách nhiệm, biết nên bảo vệ cái gì.
"...... So diễn xuất? Mình mà thua được à?"
Giang Triệt giấu đi ý cười trong đầu, y biết, ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài ở trong tương lai, tâm tính của Giang mẫu đã được giải quyết một cách dứt khoát.
Đương nhiên đây thật ra cũng là không có cách nào khác, khi một phần vấn đề xuất hiện ở trên người mẹ của mình, chỉ có thể dùng tình cảm để đả động, trước dùng tình cảm trước, sau đó dùng lý lẽ thấu hiểu, đem cái tai họa ngầm dây dưa thanh trừ sạch sẽ, cũng tin tưởng về sau, tầm mắt của mẹ rộng rãi hơn, kiến thức tăng trưởng nhiều hơn, mẹ cũng sẽ trưởng thành hơn.