Rất nhiều người tham gia thẩm mỹ viện đóng quân ở Thượng Hải để chơi cổ phiếu, hằng ngày đều ăn ở ngủ nghỉ tại khách sạn Vương Cung. Những người này không sợ giá đắt, cho nên có thể tưởng tượng được thủ đoạn kinh doanh của thẩm mỹ viện, khi cung cấp nước trà miễn phí thật ra tốt đến cỡ nào.
Mặt khác lợi nhuận của bản thân thẩm mỹ viện cũng không nhỏ, rất nhiều phí môi giới, phí thông tin, người ngoài đều không nắm rõ.
Ở mức độ sâu hơn, bản thân những tin tức đó thật ra chính là tài phú lớn nhất.
Trong thời đại máy tính còn chưa bắt đầu phổ cập và kết nối mạng là một việc viển vông, việc thu thập thông tin kịp thời là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Mà trong thị trường chứng khoán, hoàn toàn luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt, ngay cả Giang Triệt là nhà tiên tri biết trước tương lai, cũng chỉ giới hạn trong việc biết giấy chứng nhận là một cơ hội phất nhanh sau một đêm mà thôi, chỉ có vậy thôi, về phần chi tiết và con số cụ thể... một mực không rõ ràng lắm.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà Giang Triệt không dám rời khỏi Thượng Hải về nhà ăn tết, một khi trở về thị trấn nhỏ đó, y sẽ biến thành người điếc kẻ mù.
Y cũng muốn ở lại khách sạn Vương Cung, đảm bảo tin tức kịp thời nhất, nhưng nơi như vậy hiển nhiên trước mắt Giang Triệt không thể ở nổi, khách sạn 20 tệ một đêm mà y đang ở cũng đã 'xa xỉ' lắm rồi.
Đường phố ban đêm, ánh đèn mờ ảo.
Vào những năm này, đêm ở thành phố Thượng Hải không náo nhiệt lắm, đa số các cửa hàng đều đóng cửa trước bữa tối, bởi vì trong đó còn có phần lớn là cửa hàng quốc doanh hoặc của tập thể.
Lúc này nhân viên cửa hàng ngồi ở phía sau quầy để đan len, khuôn mặt khá lạnh lùng, lười phản ứng với khách hàng hằng ngày cũng không biết, ngay trong một năm này, biến hóa cỡ lớn sẽ thình lình xuất hiện.
Thật vất vả lắm, Giang Triệt mới mua được chút đồ ăn vặt có thể lấp đầy bụng, trong bóng đêm trở về khách sạn nhỏ.
Đem áo khoác chứa giấy chứng nhận gấp lại rồi để phía sau đầu làm gối ngủ, ở trong căn phòng tối đen bất giác trợn tròn cả mắt......
Người ta hay nói dường như đã qua mấy đời, nhưng lúc này thật sự đã cách xa mấy đời.
Mình đã trở lại, đứng ở một ngã ba của thời đại phong vân biến ảo, sóng triều mãnh liệt... Tạm biệt thủy triều những năm đó nhé. Hôm nay, sắp đến lượt mình rồi.
……
Sáng sớm hôm sau, Giang Triệt liền tìm một khách sạn nhỏ với giá năm tệ khác, đem quần áo bẩn treo lên, ra cửa đã là chín giờ sáng.
Trong khoảng thời gian này, trong phòng khách sạn Vương Cung so với tối hôm qua còn náo nhiệt hơn nhiều.
"Tiểu Triệt, chào buổi sáng." Tối hôm qua đã tự giới thiệu đơn giản vài câu với nhau, chủ nhân của thẩm mỹ viện tên là Chử Liên Y, thấy Giang Triệt đi vào bèn mỉm cười chào hỏi.
Cô đứng ở phía sau quầy, trang điểm rất cầu kỳ, tóc dài kết thành búi tóc, có vẻ già dặn gọn gàng.
Cô rất thành thạo, hơn nữa tinh thần tràn đầy năng lượng.
Cô có thể nhớ kỹ tên của mỗi vị khách, sẽ chào hỏi các nhà đầu tư thoạt nhìn bên ngoài có vẻ keo kiệt nhất, nhiệt tình mà không mất đi vẻ chừng mực, cũng có thể thoải mái ứng phó với vài tên mới tới không hiểu phép tắc là gì.
Đây là một người phụ nữ rất hiếm có đối với những năm đầu thập niên 90, cô mang theo phong tình và hương vị của Thượng Hải kiểu cũ, lại hiện đại đến mức gần như đi trước năm 1992.
"Chào buổi sáng, hôm nay đông người quá." Giang Triệt đứng bên ngoài quầy, chỉ chỏ một chút, Chử Liên Y bề bộn nhiều việc, người thức thời cũng không bắt chuyện nhiều với cô.
"Đúng, bởi vì có tin tức mới, cậu đi nghe một chút."
"Ừ."
Giang Triệt tìm một chỗ, đứng bên ngoài đám người đang bàn tán sôi nổi, trong chốc lát rất nhanh đã hiểu được, sáng sớm hôm nay tại sao tất cả mọi người đều nhiệt tình tăng vọt và sốt ruột như vậy.
Số liệu đã được công bố, 2,08 triệu tờ, kết quả tiêu thụ giấy mua sắm là 2,08 triệu tờ, chỉ bằng 1/5 kế hoạch ban đầu là 10 triệu tờ.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.
Giá cả của bộ 100 tờ để trống đã lên tới một vạn năm ngàn tệ, hơn nữa vẫn còn đang điên cuồng tăng cao.
"Chàng trai, thế nào rồi, hàng của cậu đã có thể bán rồi chứ?" Một người đàn ông trung niên tối hôm qua đã từng hỏi Giang Triệt, đứng lên nói, "Hay là, chúng ta bàn bạc về giá cả đi?"
Giang Triệt cười nói cự tuyệt, tạm biệt rồi rời khỏi thẩm mỹ viện.
Sau lưng có người hỏi: "Thằng nhóc đó có giấy chứng nhận? Nhìn thế nào cũng không giống người có tiền."
"Ừm, nhưng tôi đoán trên người nó, khả năng có một bộ trọn vẹn. Mẹ nó, còn rất bình tĩnh nữa, bình thường con cái gia đình người khác nghe đến con số một vạn tệ, còn không phải đã ngất xỉu trước đó rồi?"
"Vậy báo giá cho nó cao hơn là được? Nghe khẩu âm không phải người địa phương, xem ra không có bạn bè thân thích, nó cũng phải trở về đón năm mới chứ?"
"Cao bao nhiêu? Tôi cũng hơi sợ, một năm cũng chỉ có chừng mười cổ phiếu, tôi không dám đưa ra giá cao hơn nữa, mấy ông chủ lớn các anh đừng có đẩy giá lên cao hơn nữa, để lại một ngụm canh cho chúng tôi uống với."
Tiếng cười qua đi, một đám người tiếp tục nghị luận sôi nổi, bắt đầu thảo luận mức giá cao nhất của giấy chứng nhận, nhưng thật ra không ai nói thật trong lòng đang nghĩ gì.
"Hôm nay rời đi sớm thế?" Chử Liên Y lại hỏi thăm Giang Triệt khi y đi ngang qua quầy, sau đó nói:" Vội vã về nhà ăn tết đúng không? Nếu không có thể ở lại nghe ngóng một chút, tin tức và biến hóa hôm nay có thể sẽ có nhiều hơn."
Giang Triệt vỗ vỗ bụng, cười nói: "Tôi đi kiếm tiền ăn tiền ở trước cái đã."
Nhìn bóng lưng của y, ánh mắt Chử Liên Y sáng lên, rất nghiền ngẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào say đắm.
……
Trên người chỉ còn lại chừng trăm tệ, Giang Triệt ở chợ mua một ít lịch treo tường, tranh Tết, sách lịch và hai dây pháo treo màu đỏ.
Ngày hôm đó, y đi dạo một vòng ở vùng ngoại ô thành phố Thượng Hải, buổi tối khi trở về, một trăm hai mươi tệ trên người đã biến thành hai trăm ba mươi lăm tệ.
Vẫn là tiền mừng năm mới dễ kiếm!
Ngày hôm sau, tính theo âm lịch đã là ngày hai mươi chín, việc tiêu thụ các loại tranh Tết, kỳ thật đã đến thời điểm cuối cùng, Giang Triệt sáng sớm đã đi ra ngoài, dùng giá thấp nhất mua một loạt tranh Tết, lịch treo tường...
Sau đó mua bao thuốc lá đợi xe tải ở giao lộ đi ra khỏi thành phố.
Đưa điếu thuốc cho tài xế, Giang Triệt lên xe, đi đến một thị trấn nhỏ gần tỉnh Giang Tô.
Ngày hôm sau, ngày 3 tháng 2 năm 1992, ngày 30 âm lịch, Giang Triệt lại trở về thành phố Thượng Hải.
Sau đó rất nhanh số tiền trong túi đã biến thành tám trăm bảy mươi mốt tệ tám hào.
Vì chuyến trở về này, y cũng mang về một ít nấm khô rừng do nông dân ở thị trấn nhỏ đó thu thập, sau khi đi thăm khu nhà ở của một số đơn vị đã bán hết sạch.
Đây là thời đại kinh doanh làm ăn, chỉ cần chịu đi làm sẽ có thu hoạch phong phú.
Vất vả lắm mới tìm được một khách sạn nhỏ gần khách sạn Vương Cung, giao cho ông chủ ba tệ, tự mình nấu một chén mì trứng gà, bà chủ có ý tốt gắp mấy món ăn thành một đĩa nhỏ rồi đưa tới, gom góp rất 'phong phú'.
Đây chính là bữa cơm tất niên năm thứ nhất mà sau khi Giang Triệt trọng sinh. Qua năm nay, Giang Triệt đã mười chín tuổi.
Sau bữa cơm chiều đi trên con đường thưa thớt bóng người đi đường, nghe tiếng mời rượu truyền đến từ đường phố, tiếng TV, tiếng pháo nổ vang lên, mùi khói lửa bay bổng khắp nơi.
Giang Triệt liên tục gọi mấy lần, điện thoại vẫn luôn bận.
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, nhà mình ở vùng sâu vùng xa, chỉ có một chiếc điện thoại duy nhất ở nhà thím Trương, không riêng gì tính tiền gọi đi, ngay cả lúc gọi đến rồi nhận điện thoại, bà ấy cũng muốn thu một chút.
"Thím Trương, cháu là Giang Triệt, phiền thím gọi cha mẹ cháu giúp cháu." Rất lâu mới gọi điện được.
"Ôi, Triệt nhi à, chậc, không phải thím Trương nhiều chuyện đâu, cháu nói xem, cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, lại được học hành đầy đủ, cháu còn là một đứa trẻ nổi tiếng có tiền đồ ở huyện chúng ta, sao cháu lại hồ đồ như vậy?" Thím Trương ở trong điện thoại lớn tiếng nói, "Cháu xem bây giờ, mọi người đều đang bàn tán, cha mẹ của cháu... mặt mũi không có, còn có chút tiền kia nữa, cũng bị cháu lãng phí rồi có phải không?"
Giang Triệt chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia truyền đến một trận tiếng ồn ào, một câu, "Nói bậy bạ gì đó, nói bậy bạ gì đó, chỉ có thím mới nói nhiều", là giọng của Giang mẫu.
"Mẹ nói con nhất định sẽ gọi về mà, mẹ và cha con đang chờ đây." Giang mẫu ở trong điện thoại vui vẻ nói: "Thế nào, cơm tất niên đã ăn xong chưa?"
"Vâng, ăn cơm tối xong rồi, lát nữa về ăn cơm năm mới."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy mẹ yên tâm rồi...... Đúng rồi, sáng mai nhớ ra ngoài mua chút quà tết, cho dù ở nhà người ta, cũng phải chúc tết có biết không? Nếu không người ta chê con không hiểu chuyện. Đừng tiết kiệm tiền, cứ mua thoải mái đi."
"Vâng, con biết." Giang Triệt bỗng nhiên hốc mắt có chút rưng rưng.
"Để ba con nói chuyện với con." Giang mẫu ở đầu bên kia nói, "Ba con thúc giục mẹ đấy."
Giang phụ nhận điện thoại.
"Ba."
"A lô."
"Con xin lỗi, con đã gây thêm phiền toái cho gia đình mình."
"Nói bừa cái gì thế, không có chuyện đó đâu, con cứ yên tâm, có ba ở đây rồi."
"Thật ra, hai người đừng có vội, bao gồm cả chuyện này, cũng bao gồm cả chuyện làm ăn gì đó trong nhà, cha mẹ chờ con trở về rồi tính sau."
"Được, chúng ta không vội, chuyện trong nhà con đừng bận tâm, con cứ quản bản thân tốt nghiệp cho xong là được rồi." Giang phụ cười nói, "Đúng rồi, bao lì xì cho con, chờ con trở về sẽ đưa cho con...... Nói trước rồi nhé, sang năm con tự làm việc kiếm tiền, sẽ không còn lì xì nữa đâu."
"Vâng, bắt đầu từ năm sau, con sẽ lì xì cho cha mẹ."
"Được được được, vậy cha và mẹ con chờ hưởng phúc." Giang phụ trầm mặc một lát, nói, "Điện thoại đường dài khá đắt, con cúp máy đi."