"Gối thêu hoa là biệt danh của con ở trường." Giang Triệt xoay người cười giải thích với mẹ: "Mẹ, đây là cô giáo Tô của trường con."
"A, chào cô giáo Tô, cám ơn, hôm nay may mắn có cô giáo Tô."
Giang mẫu và thím hai phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói lời cảm ơn, bởi vì đối phương là giáo viên, trong lòng càng thêm vui mừng: "Được kết giao làm bạn với giáo viên, Triệt nhi nhà mình quả nhiên rất có tiền đồ."
Tô Sở tiến lên cười nói: "Dì không cần khách khí, cháu và gối thêu hoa là bạn, ah, vừa là cô trò vừa là bạn."
Thật ra vừa rồi lúc Giang Triệt không có ở đây, tuy rằng cô có giúp đỡ nhưng không nói chuyện nhiều với Giang mẫu, theo thói quen cho phép, siêu cấp Tô cô nương sợ một khi được đáp lại, dì sẽ một phen nước mắt và nước mũi nói chuyện dông dài nữa.
Mẹ và thím hai nghe không hiểu cái gì gọi là 'vừa là cô trò vừa là bạn', dù sao biết đối phương là người một nhà, như vậy là đủ rồi, vẫn vui vẻ như thường.
Từ góc độ của Giang Triệt, nếu cô giáo Tô đã nói mình nợ nhân tình, vậy đương nhiên phải trả, y xoay người kéo mẹ qua, nói:
"Mẹ, bây giờ mẹ mau đi chợ một chuyến, buổi trưa làm mấy món sở trường, chúng ta mời cô giáo Tô ăn cơm, cảm ơn một chút, trả lại nhân tình người ta."
"Tốt, tốt", Giang mẫu gật đầu, lập tức có chút khó xử nhìn bàn nhỏ trong cửa hàng, "Như vậy có phải quá khó coi không?"
"Không có việc gì, cô giáo Tô không chê đâu, hơn nữa phải nói lời cảm ơn, mời người ta ở lại nhà ăn cơm mới có thành ý."
Giang Triệt cười an ủi một câu.
Kết quả Giang mẫu chân trước vừa đi, Tô Sở liền đá một cước lên người Giang Triệt, nói: "Chà, chắc phải móc hết ruột gan mới có vài lời lẽ chính nghĩa lắm nhỉ, cũng là làm khó em rồi."
Thím hai ở nông thôn chưa từng thấy qua giáo viên nào biết diễn xuất như vậy, có chút mơ hồ nhưng cũng không tiện chen vào, đành phải làm như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, chuyên tâm trông coi cửa hàng của Giang gia.
"Gần đây hơi nghèo, hơn nữa mẹ em nấu ăn rất ngon."
Người Tô Sở mang đến là chị họ cô, tên là Tô Hàn, tình huống cụ thể chưa nói ra.
Ba người ở trong tiệm đánh bài một lát, Tô Hàn hăng hái không cao lắm, bài tốt cũng không hạ, cả ván không nói một tiếng, một mình Tô Sở không kéo hứng lên được, vì thế chỉ trong chốc lát mọi người không chơi nữa.
Giang Triệt nói với Tô Sở: "Bây giờ không đủ người, chờ lần sau nhiều người hơn, em dạy chị chơi một trò thú vị."
"Trò gì?"
"Ma sói!"
[Một trò chơi gần giống Among us]
Ánh mắt Tô Sở có chút chờ mong, gật đầu, "Đúng rồi, em thật sự định dùng một bữa cơm để cảm ơn chị à?"
Giang Triệt nói: "Hai bữa được không?"
Vì thế y lại bị một đá.
Thím hai đã quyết định không thèm nhìn nữa, bà biết giáo viên đánh học sinh là việc nên làm, nhưng hình như không phải diễn ra như vậy, cảnh này cực kỳ giống khi liếc mắt đưa tình... Nhưng cô ấy là giáo viên của Triệt nhi mà?! Chuyện này thật đáng sợ, vượt quá suy nghĩ của bà.
"Nói nghiêm túc đi, chỗ vị cục trưởng Hà kia, em... " Giang Triệt không biết có nên bày tỏ ý của mình hay không.
"Nếu là cảm ơn, không cần, nếu là muốn làm quen...... Em quen chị là đủ rồi. Trước kia chú Hà từng làm thư ký cho ba chị hai năm." Đây xem như lần đầu tiên Tô Sở chủ động tiết lộ bối cảnh.
Tiếp theo hình như cô không có ý định tiếp tục đề tài này nữa, cô chủ động thay đổi đề tài hỏi: "Đúng rồi, gần đây em bận rộn cái gì thế, xin nghỉ phép tận mấy ngày?"
Giang Triệt hạ giọng nói: "Kinh doanh nhỏ một chút, hai ngày nữa chị sẽ biết."
Tô Sở nói: "Sao không dẫn chị đi cùng? Mất công chị luôn nói sao em lại nhàm chán như vậy."
Giang Triệt nói: "Kinh doanh nhỏ không mang theo chị, chờ ngày nào đó em có thể làm ăn lớn sẽ tìm chị nhé."
"Chị cũng không có tiền để nhập cổ phần, hơn nữa không chịu đóng góp nhiều đâu."
Đóng góp tạo thành kỳ tích, trong đầu Giang Triệt hiện lên một câu, cười nói: "Được."
Sự ăn ý giữa những người thông minh, đều biết diểm dừng.
Tiếp theo, Tô Hàn nhìn như vô tình hỏi thăm một ít tình huống cụ thể của Giang Triệt mà trọng tâm là xuất thân từ gia đình, thật ra cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Giang Triệt đang nói thật.
Sau bữa trưa trên đường trở về, Tô Hàn sắc mặt không tốt lắm, do dự một hồi, vẫn là không nhịn được, kéo Tô Sở rồi nói: "Từ khi nào trở nên coi trọng người ta như vậy?"
Tô Sở cười, vừa nói: "Không cảm thấy có một người bạn như vậy rất thú vị à? Em thích cậu ta ở trước mặt đùa giỡn như vậy, chị không biết đâu, cậu ta là người cực kỳ thông minh đấy."
Tô Hàn cười nhạo một chút, "Bạn bè, chẳng lẽ em không cảm thấy, cậu ta trước khi cùng em kết giao, thật ra cũng đã đoán được bối cảnh của em không tầm thường rồi à? Kiểu đàn ông nông thôn như vậy, muốn leo lên từ gấu quần của một người phụ nữ, em nên cách xa họ ra."
Cũng chính là lúc này còn chưa có cách nói về 'Phượng Hoàng Nam', nếu không, trên mặt Giang Triệt sẽ bị Tô Hàn tát cho vài cái.
[Xuất phát từ câu 'Phượng hoàng kim bay ra từ khe núi', Phượng Hoàng Nam có nghĩa đại diện cho người xuất thân bần hàn đạt được thành công to lớn, trong thời đại internet, cụ thể hóa thành nam thanh niên thông qua phấn đấu cá nhân đạt được đầy đủ của cải vật chất ở thành phố lớn, nhưng tư tưởng truyền thống bảo thủ, gánh vác trọng trách gia tộc. Lúc ban đầu nó là một thành ngữ nửa khen nửa chê, nhưng sau đó đã dần biến tấu, trở thành nhân vật phong kiến bảo thủ, nhàm chán không thú vị, sống ở thành phố hiện đại nhưng lại có suy nghĩ cổ đại.]
"Em không ngu ngốc như vậy, và cậu ấy cũng không ngu ngốc như vậy."
"Có ý gì?"
"Ý là em biết, cậu ấy cũng biết là em biết, nhưng có vấn đề gì không? Có thể biến tình huống như vậy trở thành một mối quan hệ bạn bè bình thường, tự nhiên, không gượng ép, không ngượng ngùng, không làm người ta cảm thấy khó chịu trong lòng, liệu đó có phải là tài năng của cậu ấy không?"
Tô Hàn do dự một chút, một chiếc xe chạy qua, che mũi lui lại hai bước.
Tô Sở tiếp tục cười nói: "Về việc hôm nay em giúp đỡ cậu ấy, chị có thấy vẻ mặt cậu ấy có chút sợ hãi nào không? Khi em nói em quen biết với Phó cục trưởng Cục Công Thương, cậu ấy có che đậy bất kỳ điều gì không? Còn nữa, từ cách mà chị lúc đánh bài, sau đó là những câu hỏi kiểm tra với tư thế từ trên cao nhìn xuống, và thậm chí cả khi ăn cơm, chị còn từ chối sử dụng đũa... Chị có thấy bất kỳ biểu cảm hoặc thái độ nào của cậu ấy không? Thật ra, với những người trẻ tuổi như vậy, chị cũng không thể tìm thấy nhiều trong khuôn viên ủy ban tỉnh đâu... Và quan trọng hơn, cậu ấy còn đẹp trai nữa."
"... Em thích cậu ta à?" Tô Hàn bị một câu nói làm cho nổi giận, đương nhiên chủ yếu vẫn là quan tâm đến em họ, khóe miệng mang theo chút trào phúng, "Vậy em cần phải nghĩ kỹ, về sau mỗi ngày đều phải ăn cơm cùng với mẹ chồng nông thôn trên một chiếc bàn nhỏ đấy."
"Dì nấu ăn rất ngon, hơn nữa còn rất thú vị...... Cũng giống như sở thích của em, cảm thấy chuyện quan trọng nhất trên thế giới này, chính là đẹp mắt. Chị không nghe dì ấy nói sao, lý tưởng là gì? À, ước nguyện của dì, ước nguyện của dì chính là sau này ôm cháu trai ra ngoài, mọi người ai cũng khen là gien nhà dì đẹp nhất."
Tô Sở nói xong câu này, Tô Hàn cảm thấy luống cuống, cô biết Tô Sở là người rất tùy hứng.
"Nhưng mà nhìn qua cũng không sao, nhìn lâu thì cũng không đến mức đó."
Tô Sở bổ sung thêm một câu, Tô Hàn thở dài một hơi.
"Kiểu người hết ăn lại nằm như em, không có bản lĩnh lại cứ thích gây phiền phức, tốt nhất không nên hại người hại mình." Tô Sở cúi đầu một cái, buồn bã nói: "Những người nhà của chúng ta...... Nếu em thật sự tìm một người bình thường nào đó, không nói sẽ xảy ra chuyện gì đó quá lớn, ít nhất anh ấy chỉ cần có chút rắn rỏi, thì cả đời sẽ không bao giờ thoải mái được, cuối cùng chịu đựng tới chịu đựng lui, chỉ còn lại sự tra tấn lẫn nhau. Thích hơn nữa cũng vô dụng, tình cảm con người, cũng không ngăn cản được mấy việc thực tế như vậy."
Cô hiếm khi nghiêm túc nói chuyện, Tô Hàn yên tâm, gật đầu đồng ý, "Xứng đôi vừa lứa."
Tô Sở duỗi lưng một cái, "Đúng vậy, thế nào em cũng muốn tìm, cũng phải là kiểu người tiện tay mua được một biệt thự trang viên ở Hồng Kông, mặc kệ em có gây ra bao nhiêu chuyện lớn đi nữa, đều có thể thay em xử lý mọi chuyện, nếu không chịu nổi em phá...... chút gia sản nhỏ bé này của anh ta, kém quá xa. Không hại anh ta nữa."
Nói tới khúc này, tâm tình Tô Hàn đã khôi phục một chút, trêu chọc nói: "Vậy anh chàng họ Du bên tỉnh Tô thì sao, anh ta phù hợp với các yêu cầu của em chứ?"
"Chị nói cá mè hoa?"
"Cá mè hoa cái gì, anh ta cũng chỉ mập một ít thôi." Tô Hàn nói xong tự cười rộ lên, "Hiện tại chỉ có em dám gọi anh ta như vậy."
"Haiz", Tô Sở thở dài, "Anh ta cũng không được đâu, thật sự quá quen thuộc rồi, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, chỉ thiếu việc mặc chung một cái quần thôi, lâu nãy vẫn xem anh ta là anh trai, làm cho hiện tại khi mọi người đều khuyên nhủ em, thử suy nghĩ một chút, nếu thật sự cùng anh ta...... Em rất rất muốn nói ra, anh trai, chúng ta không thể, chúng ta làm như vậy là không đúng."
Cô ấy đang biễu diễn như một diễn viên ở trên đường.
Tô Hàn nhìn cảnh này, dở khóc dở cười.