Trong lịch sử có một đại danh nhân tên là Lý Bạch, đem ngựa hoa năm sắc, áo cừu giá ngàn vàng để đi đổi rượu, lưu truyền đến ngàn năm (bài thơ Thương tiến tửu). Sau đó xuất hiện Trịnh Hân Phong bí thư Trịnh, đem tiền đồ vinh quang Chủ tịch huyện, Bí thư huyện đều bỏ qua để đổi lấy mấy tư thế......
Hoa mận thích ý nở lần đầu tiên.
Bí thư Trịnh đang nằm trên giường hút điếu thuốc, như chưa từng có chuyện gì xảy ra -- nếu trước hôm nay cậu ấy dám như vậy, quả ớt nhỏ sẽ cho cậu biết vì sao quả ớt lại cay.
Hóa ra cậu nếu hút thuốc, phải đánh răng tám lần trước khi đi tìm Tạ Vũ Phân. Rất nhiều người đàn ông đã trải qua việc này.
Rèm cửa sổ nhỏ mỏng manh, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống chiếc bàn vuông nhỏ dưới cửa sổ, lúc hoa mận chuẩn bị mở lần thứ hai, bí thư Trịnh bỗng nhiên có linh cảm, ánh trăng sáng trước cửa sổ, bạch bạch bạch......
Dù sao trời nóng nên một tấm chiếu được chải trên giường, có đôi nó nó mài vào da thịt rất đau.....
Một tay kéo Tạ Vũ Phân dịu dàng như nước, tối nay cô rất cố gắng, Trịnh Hân Phong nói thầm vài câu bên tai của cô.
Tạ Vũ Phân xấu hổ, do dự một lát, vẫn gật đầu.
Quả ớt nhỏ dáng người nhỏ nhắn nhưng có lồi có lõm đầy đủ, bí thư Trịnh không cần tốn nhiều sức để ôm nàng xuống, đặt lên trước cái bàn nhỏ...... Cậu lại nhìn trên mặt bàn một chút, nghĩ lát nữa sẽ phải dọn dẹp một chút.
Nhưng mà ý nghĩ của cậu rất nhanh tan biến, Tạ Vũ Phân mới vừa làm động tác chuẩn bị, không biết như thế nào bỗng nhiên giãy dụa, mãnh liệt xoay người hai tay chống vào người của Trịnh Hân Phong, mang theo vẻ mặt kinh hoảng không thôi, lắc đầu cầu xin:
"Không làm thế đó được không...... Những thế khác đều được."
Vẻ mặt của cô không phải đang giả vờ.
Trịnh Hân Phong có chút lo lắng, thôi thì không cưỡng ép vậy, dịu dàng an ủi trong chốc lát, mới hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Tạ Vũ Phân nhíu mày, nói: "Chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, tớ không biết mấy cô gái khác bị sa thải ở trong xưởng có thể làm hay không, nhưng mà tớ sẽ..."
Trong nhà máy? Không hiểu sao lại kéo đến xa như vậy, cho dù bắn đại bác cũng không tới. Tạ Vũ Phân có phải còn là 'con gái' trước khi gặp Trịnh Hân Phong hay không, cậu không hoài nghi gì về chuyện này cả, nhưng vẫn là có chút nghi ngờ khi cô nói vậy.
"Còn nhớ tớ đã nói với cậu, về vợ của Ca Bao ở trong nhà máy của tớ không? Vừa rồi tớ bỗng nhiên nghĩ đến cô ấy, trong lòng có hơi buồn bực", Tạ Vũ Phân cắn răng, nói, "Ngưu Bính Lễ căn bản không sợ xảy ra chuyện gì cả, ông ta rất kiêu ngạo, có đôi khi còn cố ý gõ bàn làm việc với những cô gái muốn quay về nhà máy...... Ông ta cũng từng gõ bàn với tớ, nhưng cậu yên tâm, tớ còn dám mắng tổ tông tám đời của ông ta."
Con mẹ nó, giết chết ông ta... Chuyện nhỏ như thế dám phá hỏng tư thế tốt của lão tử, tên chó này quả thật không việc ác nào không làm.
Trịnh Hân Phong một bên an ủi Tạ Vũ Phân, một bên trong đầu đã là tràn ngập sự phẫn nộ.
Nằm ở đầu vai cậu, Tạ Vũ Phân nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thật sự hy vọng Ca Bao sẽ là người thành công, trở về giết chết ông ta...... Nhưng mà, Ca Bao nếu xảy ra chuyện, cả nhà già trẻ của hắn phải làm sao bây giờ?"
"Hình như Đại Chiêu cũng đang kìm lại cơn giận, cậu ấy đã đồng ý sau này sẽ nghe theo lời của Giang Triệt, nhưng trước đó, có lẽ chuẩn bị tàn nhẫn một lần với Ngưu Bính Lễ, phải xả cơn giận một lần, chỉ là chị Tiểu Nguyệt sợ cậu ấy gặp chuyện không may, nên đã để mắt đến rồi..."
"Có cách nào để chỉnh cho Ngưu Bính Lễ thật thảm mà chúng ta không gặp rắc rồi gì không, nếu không cuộc sống này quá không công bằng."
……
Hôm sau là chủ nhật.
Sáng sớm, bí thư Trịnh đã trở về, các bạn cùng phòng 407 trong ký túc xá xếp hàng ân cần thăm hỏi:
"Chào bí thư Trịnh."
"Hoan nghênh bí thư Trịnh đến thị sát."
"Bí thư Trịnh ngày đêm vất vả......"
"Ha ha ha...... Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi." Bí thư Trịnh phất tay, tươi cười một cách rất hiền lành.
"Nụ cười của bí thư Trịnh thật điềm tĩnh." Lão Lữ nói.
Giang Triệt lười biểu diễn cùng cậu, gặp người vừa đến, lập tức gọi ra cửa...... Nếu trước mắt Trịnh Hân Phong đã có quyết định, như vậy phương diện kinh doanh, Giang Triệt cũng lên kế hoạch cho cậu ấy tham gia, lĩnh hội được một chút gì đó.
Thời đại này, mùa hè ngồi ở trong xe buýt giống như ở trong cái lò nướng, bốn phía hơi nóng đều phả vào mặt, dưới mông giống như một cái bánh nướng.
Bác tài xế rẽ tay lái qua một khúc cua, cả đám người nghiêng hẳn theo một phía.
Đổi xe buýt hết chuyến này đến chuyến khác, trong lúc đó còn phải rẽ qua rất nhiều con đường, hai chân bí thư Trịnh như nhũn ra -- hậu quả của tối qua, một đường như con chó sắp chết cầu xin muốn đi taxi, Giang Triệt không cho.
"Cậu không phải muốn đi kinh doanh, muốn kiếm tiền à? Kinh doanh chính là khổ như vậy, tiền không phải do gió lớn thổi tới."
Mãi cho đến khi trời gần tối, Giang Triệt mới xem xét hết tất cả 37 cửa hàng tập thể và quốc doanh mà thành phố Lâm Châu muốn bán đấu giá.
Thông tin trong trí nhớ hơi sai lệch một tí, nhưng vị trí ba cửa hàng trung tâm thì không có vấn đề gì cả, Giang Triệt sau khi xác nhận rất nhiều lần, hạ quyết tâm ít nhất phải chiếm được hai trong ba vị trí hoàng kim đó.
Dưới tình huống quy định chính sách còn chưa hoàn thiện, y không dám tham lam, hơn nữa trong đó có mấy chỗ y đã xác định trước, lấy được tới tay không quá một năm sẽ bị tháo dỡ......
Rất nhiều người đều có một logic, phá dỡ là tốt rồi, phá dỡ xong chắc chắn sẽ phát tài.
Thật ra lúc này chưa chắc đã là như thế, việc bị phá bỏ và dời đi nơi khác, rất nhiều ông chủ cửa hàng gần như điên cuồng, chính phủ bồi thường định giá quá tùy ý, trong ba đến năm năm sau đều có không văn bản giải thích rõ ràng, hoặc là khi đổi một vị lãnh đạo khác thì sửa quy hoạch ngay lập tức, công tác xây dựng kéo dài, đá qua đá lại vài năm, những tình huống này đều tồn tại trên thực tế, hơn nữa cầu khẩn cũng không có cửa mà cầu khẩn.
Giang Triệt không muốn lãng phí tiền bạc, cũng không muốn tự giày vò mình như vậy. Kế hoạch của y cũng không chỉ là mua vài cửa hàng, ném tiền vào đó, chờ đất đai tăng giá trị.
Ngoài ra, còn có một tình huống, hiện tại nếu đem so sánh cửa hàng đắc địa ở Lâm Châu và các cửa hàng đắc địa trên đường Nam Kinh ở Thượng Hải, không cần do dự một giây nào cả, Giang Triệt sẽ đi thu cửa hàng ở Thượng Hải.
Nhưng vấn đề là bên Thượng Hải không có tin tức gì về việc này cả.
Giang Triệt không biết có phải do trí nhớ của mình xuất hiện sai lệch hay không, trong khoảng thời gian ở Thượng Hải, y đã kiểm tra tất cả các loại báo chí, nhờ người hỏi thăm, thậm chí trực tiếp tìm tới bộ phận của chính phủ, cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào về việc Thượng Hải sắp tiến hành bán đấu giá cửa hàng tập thể và quốc doanh.
Dù sao cũng là chuyện tự mình chưa từng trải qua, trí nhớ và tin tức mơ hồ đổi khi có sự sai lầm, lỡ may lần bán đấu giá của Thượng Hải còn một năm, hai năm nữa thì sao?
Giang Triệt không có khả năng cầm tiền chờ đợi như vậy, hiện tại bày ra trước mặt của y, ngày đấu giá của thành phố Lâm Châu đã được xác định, ngay ngày 12 tháng 6, hơn nữa Giang Triệt nắm giữ các tin tức liên quan rất nhiều, và cũng rất rõ ràng.
Cho nên, y lựa chọn không đợi cái kia không xác định, trước tiên mua về mấy mảnh đất trong lần đấu giá này đã.
……
Thứ hai ngày 8 tháng 6 năm 1992, cách ngày chính thức đấu giá bốn ngày.
Giang Triệt tìm tòi cả buổi sáng, cuối cùng cũng tìm được nơi để báo danh tham gia, giao tiền ký quỹ, để lại số điện thoại của điện thoại cục gạch.
Điện thoại bình thường y không dùng, ở trước mặt cha mẹ và bạn học thì càng phải giấu kỹ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong lịch sử, Lâm Châu tiến hành bán đấu giá các cửa hàng quốc doanh và tập thể, phía chính phủ tập trung điều động người của các ngành các phòng, hợp thành một văn phòng quản lý chuyên nghiệp, cũng có thể gọi là ban tổ chức buổi đấu giá.
Lúc báo danh văn phòng vắng ngắt, rất ít người, người tiếp đãi làm thủ tục đương nhiên cũng không nhiệt tình lắm, thời gian này nhân viên công tác của chính phủ hầu như đều không nhiệt tình, đó là căn bệnh của thời đại...
Chỉ là nhân viên làm thủ tục cảm thấy Giang Triệt không muốn chụp ảnh để tham gia buổi đấu giá lắm, có chút suy nghĩ không hiểu rõ chuyện này.
Sau khi ra cửa, đi thẳng đến quầy báo để kiểm tra các loại báo chí trong thời gian gần đây, Giang Triệt phát hiện cường độ tuyên truyền của lần đấu giá này thật sự hơi nhỏ, có lẽ rất nhiều người căn bản không biết chuyện này...
Cho dù biết đi nữa, bởi vì sự tình quá mới mẻ, người dám hạ quyết tâm phỏng chừng quá ít.
Tính toán như vậy, trong lòng Giang Triệt nói thầm một câu: "Có nhiều không gian để thao tác trong này."
Quả nhiên, buổi chiều hôm đó, điện thoại của Giang Triệt nhận được một cú điện thoại lạ.
"Alo, là ông chủ Giang đúng không?" Đối diện là giọng nói của một người trung niên.
"Xin chào."
Hoặc là bởi vì nghe thanh âm quá trẻ tuổi, đối phương sửng sốt một chút, nói: "Ông chủ Giang buổi sáng vừa mới báo danh tham gia đấu giá đúng không, số điện thoại chúng tôi cũng mới vừa lấy được..."
Một câu này đang ám chỉ bọn họ có quan hệ với chính phủ, đặc biệt là phương diện ban tổ chức buổi đấu giá.
Giang Triệt không tiếp lời.
"Thật ra lần này người tham gia đấu giá cũng không nhiều lắm, giữa chúng ta đều coi như quen thuộc, có rảnh sẽ tụ tập với nhau... Nếu ông chủ Giang không ngại, buổi chiều đến quán trà Sơn Hải, mọi người làm quen một chút?"
Quả nhiên có thao tác ngầm ở đây, hành động này là muốn cân nhắc một chút sức nặng của kẻ phá rối. Giang Triệt suy nghĩ một chút, nói: "Được."
Sau khi gác máy.
"Gian lận đấu giá, quan thương liên thủ......"
Giang Triệt lúc này đã đưa ra phán đoán của mình, dưới tình huống như vậy, trên cơ bản đã có thể nhận định, những người đó đã mở đường sẵn, bánh ngọt và lợi ích cũng đã phân phối xong, y muốn vào sân sẽ rất khó.
Đã đăng ký rồi, cũng sẽ bị đá ra khỏi cuộc chơi, xét duyệt tư chất đấu giá và các lý do trời ơi đất hỡi khác, các loại âm chiêu liên tục... những thứ này hiện tại Giang Triệt không thể ứng phó được.
Vấn đề hiện tại là tiền nằm ở trong tay... Tiền tài sau này của cả nhà đều nằm ở lần đấu giá này, y nhất định phải tham dự vào trong đó.