Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi công viên nhỏ rồi đi về phía trước, Chử Liên Y đã xắn tay áo lên, trên cổ tay đeo một vòng tay bện vải màu đỏ, hỏi xem Giang Triệt có thấy đẹp không? Cô nói vốn cũng muốn đeo thêm dây chuyền phụ kiện, nhưng quần áo không vừa, khá đáng tiếc.

Kỳ thật mùa hè đã đến rồi, trên người mặc thêm một cái áo cũng thấy quá nóng, thêm việc đeo dây chuyền phụ kiện ở ngực giống như quá trói buộc bản thân.

Lúc này chưa tới tám giờ, rất nhiều cửa hàng còn chưa tới giờ mới mở cửa, đi bộ không quá xa, hai người băng qua đường chính, tìm một cái ghế dài ở phía Tây quảng trường, trước cửa ga tàu hỏa rồi ngồi xuống, nhìn dòng người vội đến vội đi, nói chuyện phiếm cười đùa.

Chử Liên Y quả nhiên có nhắc tới chuyện Dương Lễ Xương đã nói lúc trước.

Giang Triệt tỏ vẻ mình đã biết, do dự một chút, hỏi: "Nhóm người kia... chị có suy nghĩ gì?"

"...... Không bỏ được, cũng không phục, chắc còn muốn kiếm thêm một chút", Chử Liên Y do dự một chút nói, "Bản thân hắn ở Bắc Kinh cũng có vài người bạn, trước kia khi còn là một thanh niên tri thức..... có đi cùng với rất nhiều con em của các gia tộc."

Giang Triệt suy đoán đống giấy chứng nhận ở trên tay 'hắn' có thể còn nhiều hơn cả Dương Lễ Xương, dù sao khách sạn Vương Cung và tiệm sa lon đặt ở nơi đó, hắn đã theo nghề này rất lâu rồi, lại có quan hệ với cấp trên một mức nhất định nào đó.

Nhưng bạn tốt có thể so sánh với cha mình không?

Đấu sức trong cùng một vòng luẩn quẩn, chắc chắn không bằng ở tại địa phương của mình, Dương Lễ Xương không phải tự nhiên mà gọi đó là một phần ba mẫu đất, việc trụ vững ở đó không thành vấn đề.

Giang Triệt suy nghĩ một chút, vẫn khuyên Dương Lễ Xương: "Thậ ra, nếu giá cả có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhường một chút cũng rất tốt, cùng tạo thành quan hệ tốt...... xem như tránh họa cũng không sao."

Đây hoàn toàn nhằm vào Chử Liên Y, nếu không Giang Triệt cũng không quản sống chết làm gì.

Chử Liên Y nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút hiu quạnh, "Những chuyện này không phải tôi có thể nói được, nếu tôi có thể làm được, từ ba năm trước, lúc tôi ba mươi tuổi, sẽ không cần suốt ngày phải đứng ở đó. Số tiền này, có người đã quá nghiện ngập, tự chui đầu vào bên trong, chuyện gì khác cũng không thèm quan tâm."

Nếu đã nói như vậy, không còn cách nào để tiếp tục về đề tài này nữa.

Chử Liên Y chủ động đổi đề tài: "Cậu xem thử, mấy cô gái tóc vàng mặc váy ngắn kia... dáng người cao quá, chắc là người Liên Xô đúng không?"

Thật ra lúc này Liên Xô đã được giải thể, nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi từ khi giải thể mà thôi, cách xưng hô của người dân TQ vẫn chưa thay đổi... Thật ra đó cũng là một cơ hội tốt để kiếm tiền, đáng tiếc Giang Triệt vẫn chưa đủ tư cách đi vào vũng nước đục này.

Theo tiếng giày cao gót cộp cộp, đám người đi ngang qua cách đó không xa, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp người Nga với dáng người cao gầy, khuôn mặt tú lệ, rất thu hút ánh nhìn từ người khác.

"Sau ba mươi lăm tuổi, một bộ phận rất lớn trong số bọn họ đều nhanh chóng biến thành hình thể các bác gái, béo thành một thùng phi di động." Giang Triệt cười nói: "Muốn nói về việc lưu giữ dung mạo, thanh xuân, dáng người sau ba mươi bốn mươi tuổi, thật ra phụ nữ phương Đông, phụ nữ quốc gia chúng ta xem như tốt lắm rồi."

"... Tôi coi như cậu đang lén khen tôi đi." Chử Liên Y rất vui vẻ, giống như một cô gái nhỏ, vỗ vai Giang Triệt nói: "Cậu xem, hai người đàn ông kia đang nắm tay nhau."

Giang Triệt giương mắt nhìn qua.

Hai người đàn ông trên lưng buộc một cái chăn, trong tay mang theo túi vải may đi bộ lướt qua, người trước lớn tuổi hơn một chút, đang nhìn xung quanh để băng qua đường, người sau nhìn bộ dáng khoảng mười sáu mười bảy, tóc rối bù, trên mặt có hơi bẩn, đang đi theo người phía trước, hai người kéo tay nhau, nhắm mắt đi theo phía sau, khuôn mặt có vẻ kinh hoàng và sự sợ hãi.

"Có lẽ đây là lần đầu tiên của đứa trẻ phía sau đi ra ngoài để làm thêm, thậm chí đứa trẻ phía trước có thể cũng là...... trong hoàn cảnh tương tự, khi đến các thành phố lớn, sẽ không khỏi cảm thấy sợ hãi bởi những thứ mới mẻ" Giang Triệt giải thích một chút, mỉm cười nói: "Có lẽ chị không hiểu."

"Cậu..." Chử Liên Y hoảng hốt một chút, dường như đang rơi vào hồi ức, môi nhếch lên, "Xin lỗi, chỉ là đã quá lâu nên tôi đã quên... Thật ra loại cảm giác này tôi biết rõ lắm. Khi đó, tôi mới mười lăm tuổi, cha mẹ chết ở trong chuồng bò, anh ấy đưa tôi đến đây, lúc ra khỏi nhà ga, tôi cũng nắm tay anh ấy như vậy, mỗi một bước đều đi theo rất sát, sau đó... anh ấy cưới một cô gái khác."

……

Vất vả lắm, Giang Triệt mới cứu vãn được bầu không khí.

"Gã kia vừa nhìn chính là đang giả dạng một ông chủ. Thuê một bộ quần áo, kẹp một cái túi da dưới nách, dựa vào cái miệng để lừa gạt người. Nhưng mà đừng nhìn hắn chỉ biết gạt người, hắn cũng biết vài câu phổ thông theo kiểu Hồng Kông, ở một vài nơi khá xa xôi, ngay cả Bí thư Chủ tịch huyện cũng bị bọn họ lừa cho một vố...... Có rất nhiều công ty chờ cơ hội để phát triển, địa phương cũng rất khát vọng các nhà đầu tư."

"Người này ăn mặc không được tốt lắm, có thể là doanh nhân xuất thân từ nông dân, của cải phong phú. Chị xem cà vạt của anh ta bị thắt sai rồi, lệch hẳn một bên, nhưng cả người nhìn từ trên xuống dưới thì không thấy mặt hàng rẻ tiền nào cả...... Có tiền cũng dám bỏ được, chỉ là vừa mới phất lên, còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới."

"Đám người kia?...Nhìn rất rõ ràng, đó là đám buôn người."

Giang Triệt đang quan sát, suy đoán thân phận của dòng người qua lại, trêu chọc Chử Liên Y.

"Đám buôn người?" Cô kinh ngạc một chút.

Một người phụ nữ đang ôm đứa bé ở bên kia đường, từ trái qua phải, Giang Triệt gật đầu, bắt đàu phân tích:

"Đúng vậy, chị xem cách ăn mặc của người đó, quần áo vừa nhìn đã biết là từ trong nông thôn, mặt khác trời nóng như vậy còn che cái khăn trùm đầu, ánh mắt rất giống một tên trộm đang đảo mắt xung quanh, nhưng chỉ cúi đầu không dám nhìn đám người xung quanh, vội vàng chạy đi..."

"Chị tiếp tục nhìn đứa bé, chắc tầm bốn tuổi, trên đầu khoác một bộ quần áo cũ của người lớn, trời nóng như vậy, dù buổi sáng cũng không nên mặc dày cộp như vậy chứ?"

"Rồi nhìn xuống phần cánh tay bị lộ ra, trắng trẻo và mềm mại, rất sạch sẽ, không hợp với hình tượng của người phụ nữ. Đúng rồi, còn có đôi giày, chị nhìn đi..."

"Chị thấy chưa..... Khóc...... Bị che miệng rồi."

Giang Triệt quay đầu, phát hiện Chử Liên Y đang trừng to mắt, khẽ há miệng ra, nhìn thẳng vào y.

"Sao vậy?" Giang Triệt hỏi xong, bỗng nhiên phản ứng lại, "Chết tiệt! Đám buôn người..."

Y gào một tiếng rất lớn, người phụ nữ đối diện chợt nghe thấy, ôm đứa nhỏ liền bắt đầu chạy.

"Chử tỷ, chị đừng đi theo."

Về đám buôn người, Giang Triệt kiếp trước đã xem qua rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, bao gồm văn học, điện ảnh và truyền hình tác phẩm, hận chúng thấu xương, nói xong không cần suy nghĩ gì nhiều, y trực tiếp đuổi theo.

Người phụ nữ cúi đầu không hề để ý xe cộ, cố băng qua đường, chạy về phía một ngôi nhà cũ nát. Giang Triệt bị dòng xe chặn lại, đành phải vừa đuổi vừa hô: "Đám buôn người, bắt trẻ con...... ngăn cản người đó."

Lúc này dòng người trên đường không tính là nhiều, nhưng là vẫn có bốn người trẻ tuổi, hai người trung niên, còn có hai lão nhân rất nhiệt tình, trước sau đều gia nhập vào cuộc rượt đuổi.

Người phụ nữ ôm đứa bé hoảng loạn quẹo vào một ngõ nhỏ, Giang Triệt và chín người đuổi theo.

Ngõ nhỏ không dài, Giang Triệt nhìn thân hình cô gái rẽ trái, sau đó biến mất.

Trừ hai lão nhân chủ yếu trợ uy, còn lại bảy người đàn ông, không có đạo lý gì mà lại đuổi không kịp một cô gái ôm theo một đứa trẻ, một đám người hưng phấn, đuổi theo về phía trước...

Sau đó tập thể phanh lại, dừng lại tại chỗ.

"Mẹ nó...... Đụng vào hang ổ bọn chúng rồi!"

Thoáng cái từ trong ngõ rẽ lao ra chừng mười gã đàn ông, chủ yêu là trung niên, nhưng cũng có ba bốn người rất già, hoặc là rất trẻ.

Bất cẩn quá, nhưng cũng không có khả năng không đánh trả lại được? Trong lòng Giang Triệt đang muốn cố gắng chống đỡ một chút.

"Phải giữ chúng lại, nếu không đổi chỗ cũng sẽ không kịp thời gian." Phía sau không nhìn thấy người, nhưng có tiếng nói của một người phụ nữa vang lên.

Đối diện một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng người khỏe mạnh, đầu với mai tóc đinh quay lại đáp một tiếng, sau đó nhìn thẳng, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí khá là trên ngươi: "Muốn làm anh hùng, thấy việc nghĩa muốn ra tay hả?"

Nói xong hắn còn cười đểu một cái, nghiêng đầu nói ra với giọng điệu rất hiểm độc: "Con mẹ nó, tụi mày dám so số người với tao à?!"

Lời nói còn chưa dứt, lại mười mấy người chạy tới, một bên thì xách quần, một bên thì hai mắt như đang ngái ngủ vội vàng xuất hiện, tiếp theo còn có người lao ra nữa, chỉ trong một thoáng, đã không dưới ba mươi người đứng ở phía đối diện.

Những năm 80 - 90, đám buôn người cực kỳ hung hăng và ương ngạnh, không chỉ lừa bán trẻ em, ngay cả phụ nữ trưởng thành cũng là mục tiêu của bọn chúng. Gian dâm cướp bóc, không việc ác nào không làm, táng tận lương tâm, nên chặt cho chó ăn nếu vào thời phong kiến...... Những từ ngữ này để nói về bọn họ tuyệt đối không quá đáng chút nào cả.

Những người này đa số đến từ những vùng quê xa xôi, một số địa phương thậm chí còn là một thôn cùng nhau gây án. Quy mô băng đảng cỡ lớn như mấy trăm người cũng không tính là trường hợp đặc biệt, tình huống bạo lực đối kháng với cơ quan chấp pháp cũng không hiếm thấy.

"Phải chạy, tranh thủ chạy đến nhà ga, gọi cảnh sát, cũng không biết có kịp tổ chức lực lượng cảnh sát hay không...... Hai lão nhân kia làm sao bây giờ? Có cần giả bộ vài câu, giúp kéo dài thời gian một chút không?" Giang Triệt suy tư, quay đầu lại, "...... Mẹ nó."

Ngoại trừ hắn, còn lại bảy người đều đã chạy đến đầu hẻm, hơn nữa hai lão nhân chạy quá nhanh, đầu hướng về phía trước, hai chân nhảy như cóc!

Vậy thì chạy đi, cứu người cũng chờ thoát ra ngoài đã rồi nói sau, tuy rằng bị bỏ lại phía sau một chút, Giang Triệt đối với tốc độ của mình vẫn có lòng tin.

Nhưng đối phương cũng không ngốc, đầu ngõ khác đã có người đi vòng qua chặn đường, việc làm anh hùng trong nháy mắt sắp tan vỡ.

Giang Triệt chuẩn bị trèo tường để trốn......

"Tiểu Triệt, cậu không sao chứ?" Chử Liên Y xuất hiện ở đầu ngõ, đứng bên cạnh cục diện hỗn loạn, không hiểu rõ tình huống, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

"Chuyện này... những người khác, đều là đàn ông, bị bắt được chắc chỉ bị tẩn một trận, chờ bọn buôn người di chuyển đến nơi khác, bị trói rồi thả đi là được, còn Chử tỷ... có thể bị bán để lấy tiền!"

"Chạy đi."

Giang Triệt hô to đồng thời phát lực chạy lấy đà với tốc độ cao nhất, rất nhanh, cả người trực tiếp đụng vào một tên buôn người đang chắn trước mặt, giống như Tần Hà Nguyên ở lần đó, y nhấc đầu gối vào thẳng phía dưới, khuỷu tay đập thẳng vào cổ họng.

Đối phương co người lại, đầu gối không đụng trúng, nhưng khuỷu tay vung qua, vừa vặn đập mạnh vào huyệt thái dương của hắn......

Bốp một tiếng, người ngã lăn quay.

"Đi thôi."

Giang Triệt nắm chặt cổ tay Chử Liên Y, lôi kéo cô co cẳng bỏ chạy, về phần những 'anh hùng' khác, tạm thời không có biện pháp, đối phương nếu không muốn chết, nên quay đầu lại cứu gã vừa nằm dưới đất.

Bọn buôn người dám đuổi theo ra ngoài...

Giang Triệt và Chử Liên Y chạy phía trước, phía sau chừng hơn hai mươi người đuổi theo, bên trong còn có hai ba cô gái, vừa đuổi vừa hô: "Bắt trộm", "Cẩu nam nữ, trộm dây chuyền vàng của tôi", "Bắt được đánh chết cũng đáng đời", "Nông dân các người cũng dám trộm"...

Đối phương hiển nhiên đã có rất nhiều kinh nghiệm để ứng đối với trường hợp này, dù sao trong bọn họ gan to lắm, ngay cả việc, ở trên đường trực tiếp dùng danh nghĩa 'vợ chồng cãi nhau, vợ rời nhà trốn đi' cưỡng ép bắt cóc những người phụ nữ dám làm anh hùng cơ mà...

Giọng nói của Giang Triệt và Chử Liên Y hoàn toàn bị nhấn chìm, dứt khoát không lên tiếng nữa.

Người đi đường rối rít mang theo vẻ mặt kinh hoàng chạy trốn tán loạn khắp nơi, đầu năm nay người dân không có điện thoại di động, hơn nữa tình cảnh quá hỗn loạn, đoán chừng ngay cả hỗ trợ báo cảnh sát cũng không được.

Chử Liên Y dù sao cũng là phụ nữ, rất nhanh, hai người sắp bị đuổi kịp, may mà vừa vặn chạy qua một con đường, khoảng cách được kéo dài lên.

"Chạy đi, tiếp tục chạy đi."

"Rẽ bên kia đuổi theo, chặn bọn họ ở lối vào nhà ga."

"Con đàn bà kia dáng người rất tốt."

"Tiểu tử, còn khoe khoang muốn làm anh hùng không? Tao phải giết chết mày!"

"Mày dám đấm tao à con chó, hôm nay tao chặt què giò."

Trong tiếng la hét bắt trộm, có thanh âm trêu tức xen lẫn ở bên trong, từ từ phía sau truyền đến.

Cảm giác này giống như đã nắm chắc thắng lợi, như mèo đùa với chuột.

Chử Liên Y bình thường vận động rất ít, vừa rồi bởi vì lo lắng cho Giang Triệt nên chạy đuổi theo, vừa dừng lại, lại bị y kéo bỏ chạy, lúc này hai chân đã hoàn toàn mềm nhũn, toàn bộ đều bị Giang Triệt cưỡng ép kéo theo quán tính.

"Tiểu Triệt, chị chạy không nổi nữa...... Cậu chạy đi, ga tàu...... cảnh sát."

"Yên tâm, vài bước nữa là tới, hôm nay tôi không giết chết cái đám tán tận lương tâm này, hơn nữa còn dám giả bộ với lão tử, con mẹ nó." Công viên nhỏ ở trong tầm mắt, Giang Triệt sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên bị khi dễ thảm thương như vậy, cắn răng nhổ một bãi nước miếng.

"Mẹ nó, dám so số lượng người với tao à?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK