Vất vả lắm mới tạm thời tránh được việc mua hộ khẩu cư dân, bữa rượu được tiếp tục.
Uống đến cuối cùng, người một nhà chỉ có Giang Triệt đang còn tỉnh táo nhất.
"Tối nay con lấy chăn nệm lại đây, trông coi cửa hàng." Giang mẫu lấy ra hơn một trăm tệ đập thẳng lên bàn, rất tức giận nói: "Dọn dẹp bàn lại, quét dọn xong xuôi...... Từng này cầm đi tiêu là đủ rồi."
Đi tới cửa, bà lại quay đầu lại.
"Quá nhiều."
Nói xong rút đi mấy tờ, lưu lại 'vẻn vẹn' ba mươi tệ.
Quét dọn xong, trải nệm một mình nằm trong cửa hàng, nghe tiếng gió mưa bên ngoài, uống rượu không say hẳn, nên khó ngủ được, Giang Triệt dứt khoát mở radio của cha, chỉnh tới chỉnh lui, cuối cùng truyền đến tiếng hát rất lộn xộn...
"Tôi đánh cược tuổi trẻ vào ngày mai.
Em dùng chân tình đổi lấy kiếp này.
Năm tháng trôi qua không biết có bao nhiêu nỗi buồn.
Sao không đi xung quanh một lần."
……
Ngày hôm sau Giang Triệt dậy thật sớm, mẹ và thím hai đã đến cửa hàng, y ra ngoài để đến trường học.
Lúc này còn không phải chế độ nghỉ hai ngày, thứ bảy còn có tiết học, chẳng qua đã gần tốt nghiệp, việc quy định cũng không nghiêm như trước. Từ trên đường đến trường học, cho tới trong phòng học, Giang Triệt rất lâu mới phát hiện ra ánh mắt các bạn học nhìn y đều có chút kỳ lạ......
Mới chợt nhớ ra: "Mình là đại cả của đại ca đám lưu manh tất cả trường học và các con phố xung quanh."
Con trai khi ở trường học, chắc chắn phải có một chút mâu thuẫn với người khác, không nói chuyện nghiêm trọng, nhưng trở mặt tại chỗ luôn có, hai bạn học trước kia từng cãi nhau với Giang Triệt, hôm nay nhìn thấy hai chân như nhũn ra.
Cũng may, cho tới trưa, Giang Triệt vẫn là Giang Triệt, không tìm kiếm gì người nào cả.
Trở lại ký túc xá sau bữa trưa.
Bí thư Trịnh đi loanh quanh vài vòng, rất nhiều lần muốn nói ra rồi lại thôi, xem ra cuối cùng cũng không nhịn được, muốn nói một chút về vấn đề tiền đồ của mình với Giang Triệt.
"Cậu nhất định phải đi dạy một năm." Y dứt khoát nói: "Tớ chuẩn bị ở lại."
Giang Triệt gật đầu không nói gì.
"Không ngoài ý muốn à?" Trịnh Hân Phong bị nghẹn một chút, đành phải nói: "Vậy cậu có đề nghị gì cho tớ không?"
"Lúc trước tớ đã gặp Hàn Lập đại sư ở Thượng Hải." Giang Triệt bỗng nhiên nói.
Trịnh Hân Phong rống to một tiếng, "Vận cứt chó à, thế nào, bản thân Hàn Lập đại sư trông như thế nào?"
"Bản thân ngài rất đẹp trai. Chưa bái sư với nhau, nhưng đã cùng nhau ăn một bữa cơm, hàn huyên một chút." Giang Triệt bình tĩnh nói, lấy ra một tờ giấy đưa cho Trịnh Hân Phong, trịnh trọng nói: "Vốn là thuận miệng tán gẫu với Hàn Lập đại sư về cậu, nói cậu cũng đang luyện Cửu Chuyển Kim Thân Công, kết quả ngài ấy thử xem quẻ cho cậu, nói cậu vận trúng phú quý sau này."
"Tớ à?" Trịnh Hân Phong kinh ngạc chỉ vào mình.
"Là cậu, tự mình xem đi." Giang Triệt chỉ vào tờ giấy trên tay cậu.
Trịnh Hân Phong mở ra nhìn, sửng sốt một lúc lâu, "Chuyện này...... hiểu rồi, thiếu chút nữa bị cậu lừa, đùa giỡn tớ vui lắm à? Tớ đã nói rồi, cậu làm sao có thể gặp được Hàn Lập đại sư chứ."
Giang Triệt không nói tiếp, lấy quyển Cửu Chuyển Kim Thân Quyết ở đầu giường ra, ném qua.
Tình huống trao đổi giữa các cô gái là gì thì Giang Triệt không rõ lắm, nhưng giữa các chàng trai, muốn nói chuyện quen biết nét bút của nhau, quả thực quá cơ bản, huống gì là chữ viết bằng bút lông, vốn mô phỏng của người khác, bản thân lão Trịnh lại không có hứng thú với việc này, càng không thể phân biệt khác nhau và giống nhau.
Lần trước, Giang Triệt cũng đã ném hết mấy bức chữ viết bút lông mà mình để lại ở trường.
Trịnh Hân Phong cầm lên rồi đối chiếu với nhau, nghiên cứu xem có phải xuất phát từ cùng một người hay không, đối chiếu đến từng chi tiết.
"Câu này, dấu phết này, điểm này......"
Mấy phút sau, một tay cầm tờ giấy, một tay cầm 'Cửu Chuyển Kim Thân Quyết', Bí thư huyện ủy tương lai choáng váng.
"Trở về dạy học, một năm vào con đường làm quan, sau đó lấy con gái của Lưu gia... bốn mươi tuổi làm tới chức Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy... Đây là mình à?"
Một vị đại sư danh tiếng đang rất nóng, có thể gọi sấm sét, thần tượng mà mình sùng bái, đoán mệnh cho mình, lão Trịnh quyết đoán lựa chọn tin vào điều đó, mặc dù hiện tại bản thân hắn là một thanh niên đoàn viên cộng sản.
"Dù sao Hàn Lập đại sư cũng viết như vậy."
Suy nghĩ của Giang Triệt rất đơn giản, đường là do y đưa ra, nếu không làm một chút gì đó cũng có chút bất an trong người, nhưng cưỡng chế phá hủy cặp đôi của người ta, không thể tự tiện giúp bạn bè quyết định chuyện này được.
Dứt khoát lập lờ nước đôi nói cho người trong cuộc biết, để Trịnh Hân Phong tự mình đưa ra lựa chọn, nếu như cậu bởi vì chuyện này mà lựa chọn buông tha Tạ Vũ Phân, vậy ít nhất nói rõ một chuyện -- thật sự cậu cũng không yêu thích Tạ Vũ Phân nhiều như vậy.
"Lão Trịnh ta...... Thật là trâu bò húc."
"Tiểu Giang, đi, rót cho tớ một ly nước."
"Tiểu Giang, đến đây, gọi bí thư Trịnh nghe một chút."
"Cho cậu cơ hội nịnh bợ còn không nắm chặt một chút, đến lúc đó Bí thư như tớ vui vẻ, cho cậu làm chức Cục trưởng, thế nào?"
"Ồ...... Chủ tịch Trịnh, Bí thư Trịnh ...... Con mẹ nó rạng rỡ tổ tông quá đi, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh cmnr, khói xanh thẳng lên chín tầng mây rồi, Hàn Lập đại sư gì, phải là đại thần tiên mới đúng..."
Ý thức đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn, bạn học Trịnh Hân Phong mới mười chín tuổi đang đắm chìm trong nhân vật sẽ xuất hiện hai mươi năm sau trong vòng hơn mười phút.
"Thế nào, có về hay không?" Tiểu Giang hỏi Bí thư Trịnh.
"Đương nhiên...... Trở về cái đếch gì, ha ha, trước đó tớ đã nói sẽ dựa vào cậu, dù sao đời này tớ không che chở cậu được, được cậu che chở là được", ngoài ý muốn, Trịnh Hân Phong thế mà một chút do dự cũng không có, "Chủ tịch huyện chó má gì đó để làm gì, thương nhân Hồng Kông tới đầu tư chỗ chúng ta, chê nhà khách không tốt, ném đồ tùm lum, phục vụ phải đi vào thu dọn, vừa vào đã bị quấy rối tình dục phải khóc cả đêm...... Chủ tịch huyện ngay chuyện đánh rắm cũng không dám."
"Đếch cần quan tâm Chủ tịch huyện chó má gì hết, tớ chỉ muốn kiếm tiền... Tiểu Giang, a không không, Lão Giang, cậu sẽ không bỏ mặc tớ đúng không?"
Giang Triệt rất muốn nói đó là hiện tượng rất cá biệt, nhưng nghĩ lại, cũng không tốt lắm, hơn nữa một câu mà Trịnh Hân Phong vô tình nói trúng trí nhớ hai đời của Giang Triệt:
"Đời này tớ không che chở cậu được, được cậu che chở là được."
Nghĩ lại cũng có lý, Giang Triệt lập lờ nước đôi: "Vậy cũng được, dù sao cậu cũng nghĩ lại đi...... Đưa tờ giấy kia cho tớ, để tớ đốt."
Y muốn 'hủy thi diệt tích' (hủy sạch chứng cứ).
Lão Trịnh rụt tay lại, "Làm gì?! Có tác dụng lớn đấy."
……
Buổi tối, trong phòng trọ nhỏ ánh đèn mông lung, Tạ Vũ Phân cùng Bí thư Trịnh song song ngồi ở mép giường.
Bí thư Trịnh hai tay cầm lấy giá gỗ bên giường, nghiêng về phía trước, nghiêng đầu nhìn về mặt cô.
Tạ Vũ Phân một tay tờ giấy, một tay 'Cửu Chuyển Kim Thân Quyết', cẩn thận so sánh nửa ngày, cuối cùng mang theo vẻ mặt rung động, lúng túng mở miệng nói: "Đây là..."
Trịnh Hân Phong tự tin nói, "Đây chính là kết quả mà Hàn Lập đại sư đã đoán mệnh cho tớ, cậu cũng biết Hàn Lập đại sư chứ, tớ đã đưa cho cậu xem qua rất nhiều báo chí, sách vở rồi."
Tạ Vũ Phân gật gật đầu, lại ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, thanh âm chua xót nói: "Vậy cậu...... Vậy cậu trở về là được rồi, thật sự, Tiểu Phong, cậu trở về cưới cô gái họ Lưu kia đi, sau này được làm Chủ tịch huyện đi."
"Ai cưới......"
"Cậu nghe tớ nói trước...... Chuyện mẹ tớ bắt gặp chúng ta, là tớ cố ý." Tạ Vũ Phân hai mắt đỏ kè, nhìn vẻ mặt Trịnh Hân Phong, cẩn thận tiếp tục nói: "Lúc ấy quá ích kỷ nên muốn giữ cậu lại, cậu cũng biết mà, lỗ tai ba tớ không nghe được, mẹ tớ rất vất vả, bọn họ lại chỉ có một đứa con gái là tớ, tớ không có biện pháp đi theo cậu...... Tóm lại là lỗi của tớ, là tâm cơ của tớ quá nhiều."
Cô chỉ về tờ giấy đó, "Như vậy đi, tớ không thể ảnh hưởng đến tương lai của cậu được."
Trịnh Hân Phong sửng sốt một hồi, vui vẻ nói: "Thì ra cậu thích tớ nhiều như vậy?"
Tạ Vũ Phân sửng sốt một chút, "Hả...... Cậu không tức giận?"
"Có thể được cậu thích nhiều như vậy, tớ vui lắm."
"Vậy, vậy chuyện này làm sao bây giờ, cậu thật sự cam lòng không?" Tạ Vũ Phân cầm lấy tờ giấy.
"Cam lòng chứ, cô gái họ Lưu cái đếch gì, tơ chỉ cần cô gái họ Tạ của tớ." Trịnh Hân Phong cầm tờ giấy xoa một vòng, xong ném đi thật xa.
"Hu, hu..." Bất ngờ khóc lớn hơn, Tạ Vũ Phân lúc này đang cảm thấy cảm động từ đáy lòng, dùng sức ôm lấy Trịnh Hân Phong, vừa khóc, vừa nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu, tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu... Cậu không nổi giận đâu đấy, sau này tớ không bắt nạt cậu, còn sinh con cho cậu nữa."
"Được được được." Trịnh Hân Phong nhân cơ hội này, liền chuẩn bị muốn làm gì thì làm, cậu tin tưởng đêm nay nhất định có thể làm lão gia như thời cổ đại.