Đường Nguyệt tháo dây chuyền phụ kiện trên người xuống, đeo lên cổ Giang Triệt... Muốn nói cậu phải có ý thức quảng cáo, đây là cách nắm chắc thời cơ, trong khoảng thời gian ngắn, giống như mỗi người đều chú ý tới sự tồn tại của dây chuyền phụ kiện.
Nhưng nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô, dường như cũng chưa định buông tha cho Giang Triệt.
Âm nhạc bắt đầu, người trong sàn nhảy dần dần nhiều hơn.
Đường Nguyệt dùng tư thế hiên ngang oai hùng đưa tay, dẫn Giang Triệt đi về phía sàn nhảy. Cô từng nói rằng, cô vẫn luôn nhảy khiêu vũ nam, cho nên toàn bộ động tác rất trôi chảy tự nhiên, hơn nữa còn có vài phần 'soái'.
Xem ra là kết cục đã định, các nam sinh tan nát cõi lòng bên cạnh cũng chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, từng tiếng ồn ào liên tục:
"Không được ôm eo 'hoa khôi nhà máy' của tớ...... Không được!"
"Lúc xoay vòng nhớ phải quyến rũ một chút. Hạ thắt lưng xuống...... Haiz, cậu có thể xuống rồi đổi tớ lên được không?"
"Dù sao tớ nhất định sẽ đi tìm Đường Liên Chiêu 'báo cáo' chuyện này."
"Đại Chiêu ca anh ở đâu rồi, chị của anh đang gặp nguy hiểm, mau tới chém người đi...... Nhớ mang theo dao."
Mặt đối mặt đứng lại, Giang Triệt vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Nguyệt tỷ, tha cho em đi... Đúng rồi vừa rồi chị không phải muốn được thưởng à, thưởng cho chị được ăn đồ hộp trọn đời, có được không?"
Quả nhiên vẫn là người xưa nói đúng, học tốt ba năm, học xấu ba ngày, y thật sự không nghĩ tới, Đường Nguyệt nhanh như vậy cũng đã biết đào hố chờ người khác nhảy vào.
Nghĩ lại những ngày tháng bản thân ngồi giữa đám người bên đường, nghĩ lại Đường Nguyệt nói rằng cô còn chưa nhảy khiêu vũ với đàn ông lần nào...... Bản thân việc này quả thực không vinh hạnh lắm.
Vấn đề là thời buổi này nữ nhảy với nữ rất bình thường, nam nhảy với nam, bỏ đi? Ở thời đại mà nam tính được đề cao, hầu như không ai dám chơi trò này... Cho nên cho dù là nữ nhảy với nữ, nam nhảy với nữ, người nào nhảy khiêu vũ nữ sẽ bị người ta chê cười rất thảm.
"Thì ra cậu cũng biết sợ à? Ai bảo cậu dám gạt người......"
Câu này có chút giống như đang giận dỗi, mang theo chút uy hiếp. Trong khoảng thời gian này Đường Nguyệt đã thay đổi rất lớn, Giang Triệt cảm giác được có vẻ hơi muộn, ngược lại Đường cô nương bởi vì có Tạ Vũ Phân cùng Kỳ Tố Vân nhắc nhở, sớm có phát hiện rồi.
Cô rất thích chính bản thân mình hiện tại, giống như cơn gió thổi tới, mặt hồ vốn không khí trầm lặng bỗng nổi lên từng gợn sóng, nhiều hơn một phần sinh động.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi cất bước, Đường Nguyệt khẽ 'hừ' một tiếng, nhìn vào mắt Giang Triệt nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên khiêu vũ với đàn ông, cậu phải chăm sóc tôi."
Khiêu vũ nữ.
Cuối cùng vẫn buông tha... Sau khi trả thù một trận nho nhỏ, Giang Triệt vẫn được giữ thể diện.
Trong đám người một trận mất mát, oán giận lan tràn.
Nhưng bản thân Giang Triệt lại không có lòng dạ nào mà hưởng thụ, xoay tròn một cái kéo người về phía trước, động tác không ngừng dừng lại, y đặc biệt nghiêm túc nói ra: "Tiểu Nguyệt tỷ, chị cảm thấy nếu như vậy, chờ Đại Chiêu trở về... có phải bản thân em rất nguy hiểm đúng không?"
Đường Nguyệt mím môi, cười gượng, gật đầu thật mạnh.
"Chị sẽ cứu em chứ?"
Đường Nguyệt tiếp tục cười gượng, lắc đầu.
Với vẻ ngoài này, người khác không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ vừa nói vừa cười, nhìn rất 'vui vẻ'.
Mãi cho đến cuối ca khúc, Đường Nguyệt mới lên tiếng, "Bạn gái cũ của cậu là ai?"
Giang Triệt phản xạ có điều kiện nhìn về một góc nào đó, Diệp Quỳnh Trăn đang ngồi với các giáo viên trong trường.
Đường Nguyệt theo tầm mắt của y, cũng nhìn thoáng qua nơi đó.
Trong khái niệm của Đường Nguyệt, Diệp Quỳnh Trăn là người xấu, bởi vì những gì cô biết về cậu chuyện này, đều do Giang mẫu nói cho cô biết.
Ngày Cục Công Thương tới cửa tìm phiền toái, Đường Nguyệt sau khi nghe nói đã đi tìm Giang mẫu, trong quá trình nói chuyện phiếm có nhắc tới việc này, Giang mẫu dưới tình thế cấp bách phủ nhận trước đã, phủ nhận không được, tự nhiên nói chuyện về con trai mình.
"Người ta muốn ở lại trường làm giáo viên trung học, không thích Triệt nhi của dì phải đi về quê dạy học. Đúng rồi còn nói muốn ra nước ngoài ăn cơm Tây, làm giống như chướng mắt nhà dì...... Thật ra Triệt nhi của dì rất tốt."
Chỉ nghe lời thuyết minh này, Giang Triệt trong nháy mắt đã hóa thân thành nam chính thất tình trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, Diệp Quỳnh Trăn thì đương nhiên trở thành nữ nhân xấu xa, chỉ biết chê nghèo yêu giàu, ham muốn tiền đồ tương lai.
Đường Nguyệt không phải là một người có cảm xúc mãnh liệt, cô không muốn bênh vực kẻ yếu, thậm chí không chuẩn bị nói chuyện với Diệp Quỳnh Trăn, cô chỉ nghĩ, nếu có thể, cô muốn Giang Triệt ở trường học, ở trước mặt bạn học, bạn bè của y, không đáng thương như vậy.
Đều do Quỳnh Dao hại khổ các độc giả!
……
Điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, đeo lại sợi dây chuyền phụ kiện, bởi vì trong lòng có chuyện buồn, Đường Nguyệt có chút thất thần, trở lại chỗ cũ rồi ngồi xuống.
Học sinh mở nhạc là một người rất thông minh, thấy cơ hội nhanh chóng mở một ca khúc.
Đợi đến khi Đường Nguyệt phục hồi tinh thần lại, trước mặt đã là biển người mênh mông và một vòng tay dày đặc vươn ra.
Tạ Vũ Phân đã được Trịnh Hân Phong mời đi, cả đêm nhảy khiêu vũ nam, cô rốt cục có thể làm 'cô nương' trong chốc lát.
Đường Nguyệt có chút hoảng hốt quay đầu tìm Giang Triệt.
Một giọng nữ vang lên bên tai:
"Xin chào, tôi có thể mời cô khiêu vũ được không?"
Quay đầu lại, trước mặt là một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn, trên người cũng đeo một sợi dây chuyền phụ kiện..."Cho nên, do Giang Triệt cầu xin à?" Đường Nguyệt do dự một chút, gật đầu rồi đứng lên.
"Tôi nhảy khiêu vũ nam."
Hai mỹ nữ trăm miệng một lời, sửng sốt một chút, cùng cười rộ lên.
Cuối cùng vẫn do Đường Nguyệt nhường.
Tình cảnh này so với vừa rồi, cảm giác mất mát của các nam sinh đã nhỏ đi rất nhiều, nhanh chóng ngồi xuống thưởng thức cảnh đẹp hiếm có. Mà các nữ sinh, đã nhao nhao bắt đầu nghị luận xem dây chuyền ở trên người nào mới đẹp nhất...
Lúc này, người nào được nhờ vả cần phải ra sân mời chào!
Vấn đề là cô giáo Tô của y căn bản không ra bài theo cách cũ, Diệp Quỳnh Trăn càng dứt khoát hơn, ngay cả đeo cũng không thèm, Giang Triệt đành phải tự mình ra tay, trà trộn trong đám nữ sinh quảng cáo, giải thích cái này gọi là dây chuyền phụ kiện, nói là có thấy ngoài cửa trường có bán, hơn nữa không đắt, vân vân.
Kinh doanh quan trọng hơn.
Đi một vòng lớn, vất vả tựa vào góc chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
"Giang Triệt, tớ muốn nói chuyện với cậu."
Diệp Quỳnh Trăn xuất hiện ở trước mặt, nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài cửa.
Giang Triệt bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo.
"Cái này trả lại cho cậu."
Diệp Quỳnh Trăn nắm chặt dây chuyền đưa tới, Giang Triệt nhận lấy, "Thì ra là chuyện này? Thật ngại quá, lúc ấy tớ vốn muốn trưng cầu ý kiến của cậu, kết quả cậu quá khẩn trương...... Chuyện kia, bởi vì tớ cũng nhờ cô giáo Tô hỗ trợ."
Giang Triệt có chút xấu hổ cười cười, nói xong dùng ánh mắt với ý, vậy trở về thôi.
"Tớ còn có việc...... Giang Triệt, tớ không hiểu, cô gái Đường Nguyệt đó, có chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Quỳnh Trăn ở phía sau nói thêm.
"Có chuyện gì đã xảy ra?"
"Cho dù chúng ta chia tay, ngày đó tớ chia tay có nói với cạu, dù một chút cậu cũng không nghe lọt hả?" Cô có chút cảm xúc bất ổn nói: "Đúng, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng là một nữ công nhân bị sa thải, cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở không? Hy là tốt nghiệp tiểu học? Cậu ở cùng một chỗ với cô ấy, có tiền đồ gì không? Hay là cậu chuẩn bị tìm một người phụ nữ chỉ biết giặt quần áo nấu cơm sinh con, cả đời chỉ biết ở nông thôn dạy học thôi?"
"Phiều cậu dừng lại."
Giang Triệt giơ tay ngăn cô nói tiếp.
"Đầu tiên, tớ và Tiểu Nguyệt tỷ không có gì cả, chị ấy thân thiết với mẹ tôi hơn tôi nhiều, đúng vậy, chị ấy chưa học xong trung học cơ sở, mười lăm tuổi, bởi vì cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải làm việc trong nhà máy, chèo chống cả một gia đình... Chính là như vậy, nếu không, chị ấy chưa chắc kém hơn chúng ta, thậm chí có thể còn tốt hơn. Tiếp theo, cha mẹ tôi mở cửa hàng nhỏ để buôn bán, không mất mặt gì ở đây. Cuối cùng, câu đầu tiên của cậu, chúng ta đã chia tay rồi, bây giờ chỉ là bạn học mà thôi."
Liên tục bị chặn ba câu, Diệp Quỳnh Trăn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Tớ nói vậy vì muốn tốt cho cậu."
"Tớ cảm thấy không phải... Cậu chỉ là đang dùng những gì mà cậu cho là tốt để định nghĩa về tớ. Tớ vẫn đồng ý, thậm chí có chút tán thưởng lý trí của cậu, thái độ về nhân sinh của bản thân phải có mục tiêu, cũng hy vọng cậu có thể thuận lợi, nhưng mà... không nên ép buộc người khác có được hay không?"
Không có phẫn nộ ở đây, Giang Triệt chỉ là lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện với Diệp Quỳnh Trăn, Diệp Quỳnh Trăn thoáng cái không thích ứng được với không khí này.
Giang Triệt nói tiếp: "Ví dụ như cậu cảm thấy nước Mỹ là thiên đường, là ước mơ cả đời của cậu, nhưng tôi thì khác, tôi không thích, để tôi đi tôi cũng không muốn đi, cậu đã hiểu chưa?"
"Tạm biệt, bạn học Diệp." Không hài lòng lắm, Giang Triệt nói xong xoay người, đi vài bước tới chỗ sáng hơn...... Bất ngờ phát hiện Đường Nguyệt đang đứng ở đó.
Hai người đều trầm mặc một chút.
"Hai người bọn họ đâu rồi?" Giang Triệt mở miệng trước, tìm một đề tài.
"Vừa rồi không tìm thấy cậu, bọn họ về nhà để lấy ít hàng, tiện đường mang đến nơi tiếp theo." Đường Nguyệt nở nụ cười, nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Cuộc nói chuyện vừa rồi, có thể cô đã nghe thấy hết, Giang Triệt không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.
Đến đoạn xuống dốc, xe đạp chạy về phía trước, dưới làn gió đêm lướt qua trên mặt, ánh đèn đường mờ nhạt thậm chí còn có chút âm u.
Đường Nguyệt kéo áo sau lưng Giang Triệt, nói: "Tiểu Triệt, tôi không thích cậu."