"Chị thành thật nằm sấp không được nhúc nhích." "Còn nữa, lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh, đừng đi ra ngoài."
Chử Liên Y nằm sát trên bãi cỏ, nhìn y bình tĩnh đứng ở đó, cô cũng không biết cục diện đã đảo chiều rồi, vì sao mình còn nằm sấp ở đây làm quái gì nữa... Trong đầu nhớ lại hai câu mà Giang Triệt đã nói lúc trước.
"Cậu ấy quả nhiên muốn dọa mình.. Còn nữa, khó trách còn nói 'lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh'."
"Nhưng mà, bỗng nhiên nhìn thấy đại sư khí công chân chính, còn là đại sư gọi sét được nữa, người ta làm sao bình tĩnh được chứ? Đi theo cậu bị đuổi ngược đuổi xuôi, quay đầu lại cậu liền kéo ra hơn một ngàn người...... Người chứ phải thần đâu mà tỉnh táo cho nổi."
Được rồi, Chử Liên Y nhịn không được mà cười to, quyết định không nghe lời y.
Dặn dò một câu 'Đừng ra ngoài', Giang Triệt thật ra có suy nghĩ của riêng mình. Sau chuyện này y có thể tự mình chạy trốn, Hàn Lập muốn tìm cũng không có chỗ mà tìm, nhưng Chử Liên Y chắc chắn chạy không thoát, cô đang ở Thượng Hải, cũng không phải người sống ru rú trong nhà, cho nên hôm nay nếu cô lộ mặt cùng Hàn Lập đại sư, về sau sợ rằng rất khó để có một cuộc sống yên ổn.
"Sau này ở Thượng Hải, sợ rằng không thể thường xuyên tới được rồi, tới đây cũng phải đội mũ đeo khẩu trang mới được." Giang Triệt yên lặng suy nghĩ.
Chuyện này đã xuất hiện, tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt, huống chi hôm nay là làm việc thiện giúp người, nhưng lúc ấy nếu không bị đám khốn kia bức bách quá mức, chắc chắn y cũng không lựa chọn đến bước gọi Hàn Lập đại sư ra...
Tổng thể vẫn là quan điểm như trước, chuyện không đáng, không muốn dính vào trong đó quá sâu.
Hiện tại phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được, nếu không lát nữa hơn một ngàn đồ tử đồ tôn vây quanh lại, cầu xin Hàn Lập đại sư gọi sét chơi như lần trước... tình cảnh có lẽ sẽ rất xấu hổ.
Bất quá trước khi đi, phải làm xong một việc trước.
Chuyện này, đương nhiên không thể để đại sư tự mình ra mặt được, Triệu Lão Tứ đã được dặn dò, đi ra đứng ở giữa đám người, hai tay giơ lên, "Tất cả mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói."
Tứ sư huynh vẫn có lực hiệu triệu nhất định, huống gì bản thân Đại sư hôm nay ở đây, đám người nhanh chóng an tĩnh lại.
"Hàn Lập đại sư có nói, bạo lực không thể...... Trước tiên tìm dây trói đám buôn người lại."
Hắn nói xong câu đó, đám buôn người quả thực muốn bò tới ôm đùi Hàn Lập đại sư mà khóc lóc một hồi, "Tuy rằng việc phải đi tù sẽ không trốn khỏi, nhưng cuối cùng cũng được sống sót... Hơn nữa, không cần bị người ta đánh nữa."
Con mẹ nó, xui rủi tám đời cùng một lúc đổ ập xuống, truy đuổi đòi tra tấn người khác... Đuổi một hồi người ta gọi ra hơn một ngàn đệ tử!
Ngươi là một khí công đại sư chân chính, đuổi ngươi còn chạy làm cái đếch gì? Sao không nói sớm? Chưa kể còn có hơn một ngàn đệ tử gần đây, móa!
Đám buôn người bị thắt lưng quần trói chặt, theo lời Hàn Lập đại sư đã dặn dò, Triệu Lão Tứ tiếp tục nói: "Đây là một băng nhóm buôn người rất lớn, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng ta đi làm..."
"Như vậy, Đông Bảo, Nhị Ny...... Mười người các ngươi đi báo cảnh sát trước."
"Còn lại Ngưu Tráng, Phong Tử...... Các ngươi chọn người, lưu lại khoảng hai mươi người."
Ngưu Tráng hỏi: "Ở lại làm gì?"
"Trông coi bọn chúng, thuận tiện đánh một trận...... Những kẻ này là đám buôn người, không đánh, sao hả giận được?" Triệu Lão Tứ xắn tay áo trước tiên bớp một phát vào tên đầu đinh, theo đó biểu thị, "Hàn Lập đại sư đã dặn dò trước, người làm ác tất nhiên sẽ bị trừng phạt, nếu không thế đạo bất công, cho nên, đánh đi, đừng đánh chết đánh phế là được."
Tên đầu đinh: "..." Trong lòng có một câu thô tục rất muốn chửi, nhưng không dám mở miệng.
Những người khác nhất trí đồng ý với đề nghị này.
"Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đi theo ta, gọi thêm mấy người ở gần đó... Chúng ta qua căn nhà cũ bên kia", Triệu Lão Tứ duỗi ngón tay chỉ vị trí, "Chúng ta phải niêm phong toàn bộ giao lộ nơi đó, chờ cảnh sát đến bắt hết đám buôn người lại, giải cứu phụ nữ và trẻ em đang bị trói trong đó."
Thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp, công đức vô lượng, hơn một ngàn người, không đúng, tăng thêm phụ cận gần đó, hơn hai ngàn người cùng một chỗ vây quét đám táng tận lương tâm, đám buôn người..
Nhiều chuyện làm cho người ta rất hưng phấn.
Mọi người quay lại nhìn Đại sư.
Đại sư mỉm cười nói: "Đây là công đức của các ngươi, đi đi, ta ở đây chờ các ngươi."
"Vâng."
Hai ngàn người đang chạy loạn ở trên đường phố, đó là bạo động, nhưng khi họ hét lên "Bắt đám buôn người", "Bao vây đám buôn người?"
Đó chính là chuyện nhân dân Thượng Hải có tính giác ngộ cao, tập thể cùng làm việc chính nghĩa.
Huống chi bọn họ không có hành động xằng bậy, chỉ là chặn đường chờ cảnh sát mà thôi.
……
Đám người trùng trùng điệp điệp lao tới, tên đầu đinh mặt xám như tro tàn, hắn biết, toàn bộ đã xong rồi, lúc này nhóm nam nữ già trẻ hơn tám mươi người, một người cũng không chạy thoát. Đám còn lại đang còn chờ bọn họ đi bắt người trở về.
Hơn hai mươi người bị trói chặt, nằm sấp hoặc quỳ trên mặt đất, vừa bị đánh, đó là đánh thật... Hủy hoại gia đình, tán tậm lương tâm, độ thù hận của xã hội với đám buôn người rất cao.
Huống chi là Đại sư bị 'đánh', đạo lý đã nói rất rõ ràng.
Ngưu Tráng, Phong Tử và hơn hai mươi người khác, một nhóm thay nhau ra tay, bây giò người nào người nấy đều có nụ cười rất sáng lạn, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc. Tên đầu đinh với vẻ mặt đầy nước mắt và nước mũi, hai mắt nhìn vào Hàn Lập đại sư đang đi tới.
Đại sư muốn bảo trì phong độ trước đồ tôn đồ tư, chắc không đánh người đâu?
Huỵch.
Hàn Lập đại sư trực tiếp một cước đá bay hắn ra xa.
"Tang tận lương tâm, đồ vô nhân tính, không từ việc ác, không bằng heo chó, thương thiên hại lý, loại khuyết tật não, nhân cách thối nát, mắt xanh mỏ đỏ, rác rưỡi của xã hội...... Ta không còn từ nào nữa."
Một trận bạo lực 'đẫm máu'.
Ngưu Tráng nhẹ nhàng đẩy vai Phong Tử, "Hàn Lập đại sư cũng đánh người khác như vậy à?"
Phong Tử quay đầu, đương nhiên nói: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy nên dùng khí công hả? Vậy không phải toàn bộ đều thành phấn à..... Một tiếng sét đánh xuống! Nát thịt tại chỗ! Khí chất ổn định đầu tiên, chuyện giết người, không thể làm."
Ngưu Tráng cùng hai mươi người khác cũng cảm thấy, Phong Tử nói ra rất có đạo lý.
"Các cậu xem thử, Đại sư muốn rời đi à?"
"Hình như là vậy."
"Phải làm gì?"
"Đại sư muốn đi, cậu dám ngăn cản không? Dám đi theo sau không?"
Mọi người lắc đầu, nhưng một người đàn ông chừng ba mươi tuổi trong đó vẫn cắn chặt răng, vẫn đuổi theo bằng được.
Trong lòng Giang Triệt cũng 'hoảng hốt' không thôi, y vừa ám chỉ Chử Liên Y, tránh nhau trước đã, đi ra bên ngoài gặp...... kết quả sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, chẳng lẽ muốn giữ mình lại?
"Hàn Lập đại sư."
"Hả?"
"Chuyện này, ngài muốn rời đi?"
"Các ngươi muốn giữ ta lại?"
"Không phải không phải, Đại sư vốn là người ngao du tứ phương, hành tung khó tìm, chúng tôi đều biết, tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn... Đại sư ngài có thể vỗ vai tôi một cái được không?"
Thái độ đối phương rất thành kính, rất rụt rè và rất cẩn thận.
Giang Triệt chần chờ, giơ tay, vỗ lên vai hắn một cái, chỉ một cái duy nhất, đối phương là một trung niên chừng ba mươi tuổi, trong nháy mắt kích động, đến mức lệ ướt đẫm nơi khóe mắt.
...........
"Thoát nạn thành công."
Trốn trong bụi cây bên bờ sông để thay quần áo, quần do Chử Liên Y mua giúp, trên mặt đeo khẩu trang đi ra, Giang Triệt vẫn không hiểu, "Tại sao lại muốn mình vỗ vai nhỉ, để truyền công à?"
Y cũng không biết, chính mình nếu như vỗ vai loạn xạ như vậy, về sau sẽ xuất hiện con trai FA ở khắp mọi nơi. Y hiện tại đương nhiên cũng không biết, mấy tháng sau, người trung niên nhờ đập vào vai đó, bà vợ trong nhà đã sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh.
Vì thế, nhất thời không biết có bao nhiêu người, nằm mơ cũng muốn tìm Hàn Lập đại sư vỗ vai mình một cái.
……....
Hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát vây quanh một khu dân cư cũ kỹ, việc tìm kiếm vẫn đang tiến hành, không ngừng có đám buôn người bị cảnh sát còng tay lại, cùng bị áp giải đi ra, không ngừng có rất nhiều trẻ em và phụ nữ lần lượt được giải cứu......
Người nhà lâu nay vẫn tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, đang tuyệt vọng thống khổ thì nghe được tin liền chạy tới, chờ đợi, khoảnh khắc nhìn thấy người thân của mình, họ chỉ biết bật khóc.
"Bắt hơn bốn mươi người, bên công viên có hai mươi người, tổng cộng gần bảy mươi người, bên trong sợ rằng còn có nữa. Đám buôn người nếu không kịp thời xử lý, nghĩ lại không biết trong thành phố Thượng Hải còn có biết bao nhiêu gia đình phải chịu đựng đau khổ..."
"Mười sáu đứa trẻ được cứu ra, chín người phụ nữ, nghe nói còn có ở phía trong, đang chờ giải cứu."
"Xử bắn đám buôn người..."
"May mắn Hàn Lập đại sư đã trở lại."