Từng có kinh nghiệm trong việc may bốn vạn tệ ở trong túi áo khoác bị người khác nhận ra, lúc này số tiền lên đến bảy vạn tệ, Giang Triệt không dám dùng biện pháp cũ để mang theo, hơn nữa thời tiết đang dần nóng lên, hiện tại đã vào tháng sáu, nếu y mặc bộ đồ rộng thùng thình để mang theo tiền -- đại khái kẻ trộm đều sẽ nói, tiểu tử, cậu không nên kiêu ngạo như vậy.
Nhét bên trong và ngoài trên người khoảng một vạn tệ, còn lại để trong túi xách, lấy một hộp từ điển bìa cứng rỗng bên trong để đựng, mặt khác lại nhét thêm mấy quyển sách, lên tàu lửa, ném túi xách lên giá hành lý chỗ ngồi đối diện.
Kiếp trước cần mang theo tiền như vậy, Giang Triệt cũng không có nhiều tiền như vậy mà mang, chờ đến khi y có chút tiền, gửi tiền trong ngân hàng ở nơi đất khách đã rất thuận tiện.
Cho nên biện pháp này không phải do chính y nghĩ ra, huynh đệ 'Quân Dao' và có vài huynh đệ trong 'Tập đoàn Hi Vọng' (tập đoàn New Hope Top 500 công ty lớn nhất thế giới) nữa, đều từng nhắc tới biện pháp này trong lúc phỏng vấn.
Sự tinh túy ở trong đó, chính là việc giả vờ rất tùy ý.
Nghĩ lại thử xem, mấy chục triệu tệ của người ta đều phải dùng túi da rắn để đựng, cũng ném y chang như vậy, Giang Triệt cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn như rất tùy ý, thân thể ngồi hơi nghiêng sang một bên, nghiêng người dựa vào cửa sổ toa tàu, mở ra một tờ báo chiều Lâm Châu vừa mua ở ga tàu hỏa, giả vờ như đang đọc báo, thật ra tầm mắt đều không nằm ở đó.
Một người mặc âu phụ đi ngang qua tầm mắt, tay cầm điện thoại cục gạch, vừa ném một cái va ly du lịch hơi cũ có nhãn hiệu 'Du lịch Hoàng Sơn' ở trên kệ để hành lý. Còn một người khác, đeo đồng hồ có lẽ trị giá gần một vạn tệ, lại bất ngờ ném lên một chiếc chăn bông rách nát...
Đây chính là chuyến tàu đi Thượng Hải, Giang Triệt đang suy đoán, trong toa tàu này có phải có một ông trùm tương lai, nhân vật trên bảng Forbes, đang dùng phương pháp giống mình để mang tiền theo hay không.
Nhân viên trên tàu đang quảng cáo các sản phẩm nhỏ từ tỉnh Quảng Đông, hiện trường trưng bày đang rất sôi động, Giang Triệt kiên quyết không nhìn nữa, tiếp tục để ánh mắt của mình trôi dạt..... Một lúc sau, ánh mắt bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, "Cứ tiếp tục như vậy con ngươi sẽ phải đảo quanh liên tục? Mắt sắp trợn trắng cả rồi."
Giang Triệt cúi đầu híp mắt, rồi lại mở ra, thoáng nhìn thấy một tiêu đề ở trong tờ báo:
[Thành phố Lâm Châu một lần bán đấu giá 37 cửa hàng tập thể và quốc doanh trước đây.]
Danh sách các địa chỉ cụ thể như sau.
Thiếu chút nữa chửi tục ngay tại chỗ, bởi vì trong đó có vài cửa hàng, Giang Triệt rất quen thuộc, chúng đều là những vị trí siêu đắc địa trong tương lai, đặc biệt là hai hoặc ba vị trí chỉ mới được sửa chữa chứ chưa bị phá bỏ, bởi vì chính phủ không đủ khả năng chi trả...... Quả thực tấc đất tấc kim cương.
Xem lại ngày đấu giá, ngày 12 tháng 6 năm 1992.
"Vẫn kịp, cũng không biết có đắt không."
Nghĩ tới đây, trong trí nhớ của Giang Triệt bỗng nhiên nhảy ra một tin tức liên quan: "Vào khoảng thời gian này, có người đã mua tổng cộng 6 cửa hàng quốc doanh và tập thể trên đường Nam Kinh ở Thượng Hải, được mệnh danh là con phố đầu tiên ở Trung Quốc, với giá 1,45 triệu nhân dân tệ."
Đó là đường Nam Kinh ở Thượng Hải...... Lâm Châu không thể so sánh được? Hơn nữa, một số cửa hàng này vị trị hiện tại không tốt và chỉ có thể phồn hoa trong hai năm nữa mà thôi.
Giang Triệt có chút kích động.
Bây giờ, vào năm 1992, nếu được yêu cầu tích trữ nhà ở thương mại, y sẽ không làm - chu kỳ quá dài, tỷ lệ sử dụng vốn và tỷ suất sinh lợi sẽ bù đắp cho lạm phát, điều này sẽ không mang lại hiệu quả kinh tế chút nào.
Chỉ cần không có nhiều tiền đến mức không còn nơi nào để đầu tư, y cũng sẽ không đưa ra lựa chọn này... Trừ phi có cơ hội cả đất và nhà cùng mua một lúc, hoặc xây lên một tòa nhà.
Giống như Đường Nguyệt, nhà cô tuy nhỏ nhưng hoàn toàn thuộc về bản thân, tương lai gần như chắc chắn sẽ là nhà giàu mới nổi vì chuyện phá bỏ dời đi nơi khác.
Nhưng cửa hàng may thì khác, nó có thể tăng giá trị đồng thời vẫn liên tục sáng tạo ra tiền tài... Nó giống như một con gà mái kim cương có thể đẻ những quả trứng vàng và có thể nuôi nó lớn lên.
Không thể bỏ qua được, dù kinh doanh gì đi nữa, nếu lấy xuống rồi cho thuê trước hai năm, cũng phải mua 2 nơi mới được. Cơ hội cả đời không cần lo lắng về chuyện tiền tài, phải xem ba trăm tờ giấy chứng nhận này mới được.
Đúng rồi, túi của mình.
Vừa ngẩng đầu, cũng may, túi vẫn còn đó.
……
Từ nhà ga đi ra, bởi vì khóa kéo túi xách đều đã khâu kín, nếu bị cắt ra, mấy cuốn sách sẽ rơi ra trước, Giang Triệt yên tâm đeo nó ở phía sau lưng, đi ra khỏi ga tàu hỏa.
Sau gần ba tháng, y lại đến Thượng Hải, nơi y từng ngủ ở nhà ga, nơi từng dạy khí công, nơi từng lừa gạt tiền bạc, lần đầu tiên nếm thử cảm giác nửa tháng không được tắm, đêm giao thừa ngủ ở khách sạn nhỏ nấu một bát mì.
"Anh trai, muốn tìm khách sạn không?"
"Anh trai, có cô gái xinh đẹp, đi xem một chút nhé?"
"Thích người lớn tuổi một chút? Cũng có."
Đứng ở ngoài cửa ra vào, đối mặt với vài người phụ nữ cẩn thận mời chào, Giang Triệt hơi ngẩn người, ba tháng trước, hiện tượng này gần như không có, ít nhất y chưa gặp phải lần nào cả.
Lại nhìn ở phía sau, người đến Thượng Hải làm công kiếm sống rõ ràng nhiều hơn, tương ứng với số người ăn mặc giàu có và quý phái trên đường cũng nhiều hơn, ngay cả cửa hàng và bảng hiệu bên đường, cũng nhiều hơn, cũng sáng hơn.
Thượng Hải đang dần thay đổi một cách nhanh chóng.
Ví dụ một chút, hai tờ giấy chứng nhận tạo ra một vị 'vạn hộ nguyên', tổng cộng lượng tiêu thụ là 2,08 tờ, nếu trừ đi nhà giàu, người từ nơi khác, sẽ có thêm bao nhiêu 'vạn hộ nguyên' trong số những công dân bình thường ở Thượng Hải?
Câu trả lời là, ở khắp mọi nơi.
Tiền có thể thay đổi số phận một con người, cũng có thể thay đổi khí chất của một thành phố, Paris phương Đông đã từng phồn hoa ở thời Dân quốc - Thượng Hải, trong không khí nồng đậm này, hơi thở cấp tốc phát triển của thành phố này lại bừng bừng một lần nữa.
Tránh sự nhiệt tình quá mức của các dì, liều mạng gọi một chiếc taxi, Giang Triệt không chậm trễ một chút nào, thậm chí còn không đến hiện trường nơi Hàn Lập đại sư gọi sấm sét, liếc mắt nhìn quảng trường nhỏ nổi tiếng trên vạn người, đi thẳng đến khách sạn Vương Cung.
Trước tiên tự mình vào ở, đến phòng, cất kỹ đồ đạc, khóa tiền vào két sắt. Giang Triệt đi xuống lầu, đi đến khách sạn. Chử Liên Y vẫn như trước đây, trang điểm rất tinh tế, nụ cười thân thiết, đứng ở phía sau quầy.
Chỉ là trên người đã chuyển sang một chiếc váy dài.
Tất cả đều rất tốt, chỉ là Giang Triệt bỗng nhiên cảm thấy, cô giống như đang bị trói buộc ở đây.
"Chử tỷ."
"Tiểu Triệt... tôi nói mà, cậu cũng nên tới đây", Chử Liên Y quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ trên mặt, hỏi, "Đặt phòng chưa?"
Đương nhiên, những lời này cô sẽ không trực tiếp nói ra trước mặt mấy người hay lui tới.
"Rồi, ở đây, tầng 6." Giang Triệt trả lời.
"Vậy là tốt rồi." Chử Liên Y thả lỏng, "Bên này đều là người mang theo nhiều tiền, phương diện này việc bảo đảm cũng không tệ lắm."
Trong lúc nói chuyện có hai gương mặt mới hoàn toàn đi qua, chào hỏi với Chử Liên Y.
Đám người rời đi rồi, Giang Triệt mới cầm ra một cái hộp, đặt lên quầy rồi nói: "Chử tỷ, tôi mang cho chị một món quà nhỏ."
Thật có không ít khách quen ở đây, nếu như là người từ nơi khác, trở về đều quê sẽ mang cho Chử Liên Y một ít đặc sản, không cần tin tức, chiếu cố, chỉ vì có cảm giác quen thuộc với nhau, quen thuộc trong một hoàn cảnh luôn có thể làm cho người ta thấy an tâm hơn.
"Hả?" Mang theo vài phần hưng phấn tùy ý, Chử Liên Y mừng rỡ mở cái hộp gỗ ra.
Hộp có kết cấu đối xứng, trên dưới hai mặt đều lót vải nhung màu vàng, phía trên khảm vào cái nêm gỗ đã được đẽo gọt rất đẹp, trên mỗi cái nêm gỗ, đều treo một sợi dây chuyền phụ kiện hoặc là vòng tay dệt vải.
Hai mươi mốt mẫu mã khác nhau, mỗi mẫu gồm một sợi dây chuyền và vòng tay, trong đó có một mẫu do Giang Triệt mới vẽ ra, mới lấy từ trong cửa hàng may của Đường Nguyệt.
Thấy Chử Liên Y sửng sốt, Giang Triệt vội vàng giải thích, "Thời gian trước tôi làm ăn nhỏ ở Lâm Châu, chính là kinh doanh về sản phẩm này. Đều là hàng mỹ nghệ nhân tạo, không đáng tiền lắm, nhưng có chút tâm ý, cảm ơn Chử tỷ trước đây đã chăm sóc."
Vẻ mặt Chử Liên Y có chút mơ hồ, chỉ về cái hộp, lại chỉ về Giang Triệt, ánh mắt thán phục nói ra: "Nó là do cậu làm ra à? Gần đây ở Thượng Hải mới bắt đầu lưu hành, cậu biết không, tôi cũng rất thích nó, chỉ là chưa có thời gian rảnh để đi mua."
"Vậy thì vừa vặn, Chử tỷ hiện tại nhất định là người có phong cách hoàn chỉnh nhất ở Thượng Hải, bởi vì mấy kiểu dáng này", Giang Triệt cười gật đầu, chỉ về một trong số đó nói, "Nó vừa tôi làm ra, bây giờ chắc chắn Thượng Hải còn chưa có."
Chử Liên Y vui vẻ gật đầu, ánh mắt vẫn thán phục, nói: "Thật sự là cậu làm à...... Có biết không, có người nói với tôi rằng, thứ này, doanh thu có thể vượt quá trăm triệu tệ, thậm chí mấy trăm triệu tệ cũng có."
Tương lai đâu chỉ có vậy, ngẫm lại thị trường hàng hóa nhỏ ở Nghĩa Ô trong vài năm sau, Giang Triệt cười khổ nói: "Đúng vậy, nhưng không ai có thể lũng đoạn nó cả, nó cũng không có quyền sở hữu trí tuệ."
Nghe Giang Triệt đang buồn bực, Chử Liên Y cười nói: "Nhưng mà cậu vẫn cực kỳ lợi hại."
"Cảm ơn Chử tỷ đã khích lệ."
Hai người đang hàn huyên mấy câu, Chử Liên Y đã có mấy lần chào hỏi từ người khác mà cô không kịp đáp lại, Giang Triệt tự giác vẫy tay rời đi, tìm một vị trí trong phòng khách rồi ngồi xuống, bắt đầu lên kế hoạch nghe ngóng tình hình trước đã.
Một cánh cửa phòng được mở ra, Dương Lễ Xương đang ngồi ở trong góc tường, vẫy tay với Giang Triệt.